Đăng vào: 12 tháng trước
Ý tốt của người gác cổng lại bị Mộ Dung Tráng Tráng hiểu lầm, nàng ta sải bước đi vào, lạnh lùng nói: “Sao hả? Cả đêm không về là tội lớn gì à?”
Thương Mai kéo nàng ta lại, nhỏ giọng nói: “Cậu ta có ý tốt thôi, đừng hiểu lầm”.
Mộ Dung Tráng Tráng khó hiểu nhìn cô: “Cô về nhà của mình có cần thiết phải lén lút như vậy không?”
Thương Mai nói: “Không phải lén lút, chỉ là không muốn cãi nhau, tôi mệt rồi”.
Nói xong bèn kéo nàng ta đi.
Cô vốn không định để Mộ Dung Tráng Tráng vào, nhưng ở trên xe ngựa nàng ta cứ nhất quyết nói An thân vương kêu mình theo dõi Thương Mai ngủ, nàng ta nhất định phải làm được.
Hai người mới bước lên hành lang gấp khúc đã nghe thấy một giọng nói chanh chua: “Đại tiểu thư dậy sớm thế? Hay là cả đêm không về vậy?”
Thương Mai thầm mắng một tiếng, cần thời gian xem sách cũng không cho.
Mộ Dung Tráng Tráng quay đầu lại nhìn người ở sau lưng, trong tay người phụ nữ trung niên này cầm một bó hoa sen mới hái, trên hoa sen vẫn còn vương giọt sương, có lẽ là hạ nhân trong phủ.
Nàng ta nói: “Đại tiểu thư đi đâu bà có quyền hỏi sao?”
Thuý Ngọc cô cô quan sát Mộ Dung Tráng Tráng, bà ta chưa từng thấy Tráng Tráng bao giờ, đương nhiên không biết nàng ta là đương kim công chúa lẫy lừng, thấy nàng ta ăn mặc không sang trọng lắm, còn cho rằng là con gái của gia tộc bình thường, hơn nữa trên mặt Tráng Tráng không có chút khí chất dịu dàng nào, bèn kết luận không phải là cô gái tốt.
Bà ta cũng không quan tâm đến Tráng Tráng, nhìn Thương Mai nói: “Đại tiểu thư kết bạn với người khác nên chú trọng thân phận thì hơn, đừng để bị người ta dạy hư, chuyện một đêm không về mà bị đồn ra ngoài cũng không phải chuyện hay ho gì đâu”.
Thương Mai còn chưa trả lời, Tráng Tráng đã không vui: “Liên quan gì đến bà? Cút cút cút, đừng có ở đây cản đường, nên về đâu hầu hạ thì về đi”.
Thuý Ngọc cô cô lạnh mặt: “Con nhóc không có giáo dục từ đâu ra đấy? Tướng phủ này là nơi để ngươi ra oai à?”
Thương Mai thấy họ muốn cãi nhau, trong lòng thầm nghĩ, bây giờ Mộ Dung Khanh sống chết chưa biết, cô cần một người để hù doạ lão phu nhân, chuyện này có ầm ĩ lên cũng không sao, để cho bên kia kiêng dè hơn, cho cô chút thời gian xả hơi.
Nên cô nói với Tráng Tráng: “Bà ta là cô cô bên cạnh lão phu nhân, địa vị trong phủ không đơn giản chỉ là hạ nhân”.
Là cô cô bên người lão phu nhân thì vẫn là hạ nhân thôi, nhưng vì lão phu nhân nâng lên mới có địa vị cao hơn hạ nhân, nghe Thương Mai nói thế, Mộ Dung Tráng Tráng lập tức ngạc nhiên đáp: “Vậy thì vẫn là hạ nhân mà”.
Thuý Ngọc cô cô ghét nhất ai nói bà ta là hạ nhân nô tỳ, vì mấy năm nay bà ta được lão phu nhân coi trọng, cũng giống như một nửa chủ nhân trong phủ rồi, bây giờ Thương Mai lại nói bà ta là hạ nhân ở trước mặt người ngoài, còn châm chọc không nể mặt như thế, thật sự khiến bà ta vô cùng khó chịu.
Bà ta lập tức tiến lên nói: “Đại tiểu thư, cô cả đêm không về, còn dẫn theo loại người ngông cuồng không biết chừng mực thế này về phủ nói bậy nói bạ, chuyện này tôi nhất định phải báo cho lão phu nhân biết”.
Lời nói của bà ta mang theo ý uy hiếp rất nặng, nếu người cô mang về không ngông cuồng, còn biết điều không nói bậy nói bạ, thì bà ta có thể không nói với lão phu nhân, nói theo một cách khác là Mộ Dung Tráng Tráng nhất định phải xin lỗi bà ta.
Tráng Tráng vốn là người ngay thẳng, bình thường nàng ta đều nghe không hiểu hàm ý trong những lời này, nhưng lần này nàng ta lại hiểu, giận tái mặt nói: “Thì ra cái Tướng phủ này là như thế? Hạ nhân có thể leo lên đầu chủ tử à?”
“Ngươi…” Thuý Ngọc cô cô tức đỏ bừng cả mặt: “Hạ nhân này hạ nhân kia cái gì, trong Tướng phủ chủ tử hạ nhân chung sống hoà thuận, không có phân biệt cấp bậc”.
“Không có phân biệt cấp bậc thì có thể tuỳ tiện sỉ nhục chủ tử ư?” Tráng Tráng quay đầu lại nhìn Thương Mai: “Bà ta vẫn luôn ức hiếp cô như thế sao?”
Tráng Tráng không hiểu rõ chuyện của Thương Mai lắm, hoặc là nói nàng ta không biết gì về những tin đồn cả, cũng không có hứng thú.
Thương Mai hờ hững đáp: “Bà ta là người bên cạnh lão phu nhân”.
Tráng Tráng lạnh lùng nói: “Vậy thì vẫn là hạ nhân thôi, bà cứ việc đi báo với lão phu nhân của mình đi, tôi rất muốn xem thử bà ta sẽ làm gì? Một mực dung túng hạ nhân ức hiếp chủ tử, lão phu nhân này không có chút uy nghiêm của người quản lý nhà cửa gì cả”.
Nói xong thì kéo Thương Mai rời đi.
Vốn trở về phủ chỉ ở lại một canh giờ, thời gian cực kỳ thiếu hụt, để công chúa cãi nhau với lão phu nhân ít nhất cũng xem như lão phu nhân đã đắc tội với công chúa.
Chuyện hại người không lợi mình là chuyện đầu tiên cô học được sau khi đến Tướng phủ.
Tráng Tráng vừa đi vừa bực bội nói: “Sao Tướng phủ các người lại như thế chứ? Tốt xấu gì cô cũng là Đại tiểu thư đúng không? Hạ nhân này không tôn trọng cô còn chưa tính, còn dám châm chọc uy hiếp cô, nếu đổi lại là ta, ta nhất định sẽ khiến bà ta đẹp mặt”.
Thương Mai cười cười, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh: “Công chúa bớt giận, đợi hôm nay tôi rảnh rỗi, bọn họ sẽ đẹp mặt thôi”.
Bây giờ cô thật sự đang rất bận.
Nghe thấy lời này, Tráng Tráng nhìn thoáng qua cô: “Cô là người làm chuyện lớn, xử lý đám tép riu này phải có người ra mặt giúp cô”.
Lời này của nàng ta rất không rõ ràng, nhưng Thương Mai hiểu ý nàng ta.
Cô vốn muốn lợi dụng nàng ta, bây giờ lại cảm thấy mình thật bỉ ổi, một cô gái thẳng thắn như vậy, không nên dính phải hơi thở tranh đấu của trần thế.
Cô không nên kéo nhiều người xuống nước như vậy, đây là ván cờ… một trận đọ sức của chính cô và Tướng phủ, cô nên tự mình ra trận, có bận cách mấy, mối thù nên báo vẫn phải báo.
Về đến Hạ Chí Uyển, Thương Mai nói muốn đi thăm mẹ trước, kêu Du ma ma tiếp đón Mộ Dung Tráng Tráng.
Cả buổi tối Liên thị đều chưa ngủ, vẫn luôn đợi tin của Thương Mai, Thương Mai không về, bà ta cũng không yên.
Thấy cô về, bà ta vội đứng lên hỏi: “Sao rồi? Nhiếp chính vương chịu giúp không?”
Thương Mai đáp: “Không phải hắn ta không chịu, mà là hắn ta xảy ra chuyện, bị thương nặng rồi, mẫu thân, cuốn thuật châm cứu kia đâu?”
Liên thị khiếp sợ: “Nhiếp chính vương xảy ra chuyện rồi á?”
Bà ta đi đến trước giá sách lấy thuật châm cứu ra đưa cho Thương Mai: “Có nghiêm trọng không?”
Thương Mai nặng nề đáp: “Rất nghiêm trọng”.
Cô nói tình huống cơ bản với Liên thị, Liên thị nghe xong cũng không khỏi ưu sầu, nhưng không phải vì bà ta lo Thương Mai sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc, bà ta chỉ nói: “Từ khi Nhiếp chính vương cầm quyền đến nay đã ra sức thi hành chính sách mới, còn miễn đi một phần thuế nặng, cậu ta thật lòng vì dân chúng, nếu thật sự không tỉnh lại, là tổn thất của Đại Chu, cũng là tổn thất của dân chúng”.
Nghe thấy câu này, Thương Mai hơi ngạc nhiên nhìn bà ta.
Người bên ngoài luôn nói Liên thị là một tài nữ thông minh, danh khí hơn người, nhưng đối với chuyện của bà ta trước đây, cô thật sự không biết, cứ cảm thấy không thực tế lắm.
Hơn nữa hai mẹ con cũng không gặp nhau nhiều, vẫn luôn mệt mỏi bày mưu tính kế, cô cũng không thật sự hiểu rõ nội tâm của Liên thị. Bây giờ nghe bà ấy nói vậy, thoáng chốc cảm thấy Liên thị còn thông minh hơn trong tưởng tượng của cô.
Một người phụ nữ gả sai người, bị chồng hãm hại đủ đường, thậm chí còn hại chết con gái, bà ta không hối hận hay chán chường, ngược lại còn lo cho dân chúng trong thiên hạ, tấm lòng và khí phách này, ngay cả Đương kim Hoàng hậu cũng chưa chắc sánh bằng.
Liên thị đang bận suy nghĩ, không biết rằng Thương Mai đang quan sát mình.
Bà ta đột nhiên đi tới chỗ giá sách lấy một quyển sách, vội vàng mở ra nói với Thương Mai: “Con lại đây xem ghi chép này đi”.