Đăng vào: 12 tháng trước
“Ta thật ra cũng biết
một chút. Những cô nương đó là Hoa Cô đoạt lấy hoặc lừa từ bộ lạc của họ về đây. Những bộ tộc đó thiện cưỡi ngựa bắn cung, cho nên con ngựa đối
với các nàng không phải gia súc mà là đồng bạn, có nơi còn coi ngựa là
thần mà cung phụng. Có thể thấy được địa vị của ngựa với bọn họ có bao
nhiêu quan trọng. Đêm nay các nàng nghe được ngựa có thể nói, liền cho
rằng chính mình làm ra hành vi đắc tội thần minh, cho nên mới sợ hãi như thế. Cô nương, ta nói có chính xác không?”
“Trình đại nhân kiến thức rộng rãi, quả nhiên một lời đoán đúng,” Yến Nương
nghịch nghịch mái tóc của mình rồi đi về phía trước, “Những nữ nhân này
cũng rất là đáng thương. Các nàng vì sinh kế mà bị Hoa Cô mang khỏi quê
hương, đi vào nơi này, hầu hạ đám nam nhân đó. Xét đến cùng, đều là Hoa
Cô kia đáng giận. Đúng rồi, đại nhân sao không đem nàng mang về phủ thẩm vấn? Rốt cuộc Trương đại hộ cùng Chu thẩm chết đều liên quan tới nàng
ta mà.”
Trình Mục Du cùng nàng sóng vai
mà đi, bóng hai người bị ánh trăng kéo dài ra, “Trên tay ta không có
bằng chứng, mang nàng hồi phủ thẩm vấn cũng chỉ uổng công. Lúc ấy ta chỉ nghĩ đến hù nàng ta, diệt hạ uy phong của nàng thôi. Nếu muốn bắt người thì còn phải thu thập manh mối, không thể lỗ mãng hành sự. Nhưng cô
nương yên tâm, ta đã phái người đi tìm thi thể của Trương đại hộ cùng
Chu thẩm, một khi có tin tức thì nhất định đem Hoa Cô kia trừng trị theo pháp luật.” Hắn bước chậm lại, trong thanh âm cũng lộ ra do dự, “Chỉ
là, ta có một việc vẫn luôn không suy nghĩ cẩn thận. Cô nương, ngươi vì
sao luôn ra tay lúc ta cần hỗ trợ, mặc kệ cố ý hay vô tình thì ta vẫn
luôn cảm thấy những lúc nguy cấp đều được cô nương giúp đỡ.”
Yến Nương nhướng mày, “Đại nhân cảm thấy thế nào?”
Trình Mục Du thản nhiên nhìn nàng, “Ăn ngay nói thật thì ta không biết.”
Yến Nương cười đến xinh đẹp, “Có lẽ là bởi vì ta cùng đại nhân chí thú hợp
nhau, có lẽ căn bản không có nguyên nhân gì, chỉ là trùng hợp thôi. Tóm
lại ta giúp đỡ ngài cũng chưa muốn cái gì, đại nhân yên tâm thoải mái
nhận là được.”
Trình Mục Du cũng cười,
sự tình của Tê Phượng Lâu biến đổi bất ngờ. Hiện tại cuối cùng cũng giải quyết viên mãn, trong lòng hắn hết sức nhẹ nhàng. Hắn sải bước đi về
phía trước, “Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh, Yến huynh.”
Yến Nương mới vừa đi vào cửa lớn của Tễ Hồng tú trang thì đã bị Hữu Nhĩ đợi nàng cả đêm chặn lại, “Mặc nam trang, vội vàng đi ra ngoài, có phải
ngươi tới Tê Phượng Lâu trêu hoa ghẹo nguyệt không?”
Yến Nương tiếp nhận chén nước ô mai ướp lạnh hắn đưa qua, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Ngươi thế mà không ngốc nhỉ.”
“Vậy có moi được cái gì không?”
“Vốn là sắp moi được rồi nhưng lại bị dọa chạy.” Nàng mếu máo nói.
“Là bởi vì vong linh hoa sao?”
Yến Nương cười lạnh một tiếng, “Hoa Cô hung tàn thô bạo, trên người nàng
huyết án vô số kể, vong linh hoa tới trên tay nàng ta thì nhất định có
thể gọi đến vô số oan hồn. Ngươi nói xem Tê Phượng Lâu còn có thể làm
tốt sao?”
Hữu Nhĩ gãi đầu, “Hoa Cô này
tâm tư gian xảo thì cũng chưa chắc đã nghĩ đến ngươi phá hỏng việc tốt
của nàng, nhưng ngươi đem hạt giống vong linh hoa cho Tấn Nhi là định
giăng bẫy ai đâu?”
Yến Nương đặt chén nước đã uống hết vào tay hắn, “Sao đêm nay ngươi hỏi nhiều thế. Ta mệt mỏi, về trước nghỉ ngơi đây.”
Hữu Nhĩ bước hai bước lên, đi theo nàng, “Thương thế của ngươi sao rồi?”
“Yên tâm, thương thế này rất nhanh sẽ mau khỏi hẳn.”
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường ngồi ở một quán rượu gần Vân Hồ thư viện, trao đổi tin tức mình thu thập được.
“Hắn hoài nghi ngươi cố ý dẫn hắn rời đi cho nên mới quay về nhà sớm sao?”
Lưu Tự Đường gật gật đầu, “Chính là như vậy. Trong phòng hắn nhất định cất
giấu thứ gì đó không thể bị người phát hiện, cho nên mới cảnh giác như
thế. Nhưng cái tự phù kia rốt cuộc là cái gì thế? Sao nó có thể chui vào chân ngươi chứ?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư một hồi, “Yến Nương nói nó hẳn là một quyển sách, một quyển sách cổ phong ấn vô số linh hồn.”
“Sách ư?” Lưu Tự Đường ánh mắt sáng lên.
“Như thế nào? Ngươi nhớ tới cái gì sao?” Tưởng Tích Tích bò cả người qua.
“Ông ngoại là văn sĩ, đồ ông thích nhất chính là sách. Thư phòng của ông rất lớn nhưng ông vẫn tiếp tục thu thập sách vở. Ta nhớ rõ, khi còn nhỏ, ta cùng biểu huynh thường đi tới thư phòng chơi. Nơi đó sách được xếp từ
sàn nhà lên tới nóc nhà, tràn đầy cả thư phòng. Biểu huynh nghịch ngợm,
thường thường đem sách ở chỗ cao đẩy xuống, khiến tổ phụ tức đến độ đem
hắn ra đánh đòn. Tuy vậy ông cũng không cấm chúng ta đến thư phòng. Sách trong phòng ông là kết tinh của tinh hoa, cổ kim, nếu từ nhỏ đã có thể
được thấm chút tinh hoa trong đó thì tương lai nhất định có thể thành
châu báu. Nhưng đột nhiên có một ngày, ông không cho phép chúng ta đến
thư phòng nữa. Không chỉ vậy mà ông còn khóa cửa bằng một cái khóa lớn,
đem chúng ta hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài.”
“Chẳng lẽ ông ấy cùng Hỗ Chuẩn hiện nay giống nhau, đều giấu một thứ không thể để người khác biết ở trong thưu phòng sao?”
“Đồ không thể để người khác biết sao? Đúng vậy, thư phòng xác thật có thứ
như thế. Ngươi không nói thì ta lại quên mất.” Lưu Tự Đường nhìn Tưởng
Tích Tích, nhưng ánh mắt tựa hồ đã xuyên qua nàng, về tới mười mấy năm
trước, vào một buổi tối mùa đông.
Mùa
đông năm ấy ông ngoại bệnh rất nặng rồi. Ông suốt ngày nằm trên giường,
thư phòng cũng mấy tháng không vào. Ngày đó, ta một mình một người ở
trong viện chơi đùa, lại thấy mẫu thân cùng với đại phu vẫn hay khám cho ông ngoại vẻ mặt ngưng trọng đi từ trong phòng ông ra. Đại phu kia nói
với mẫu thân vài câu liền rời đi, chỉ để một mình nàng đứng đó, trên mặt đều là bi thương. Ta đi lên nắm lấy góc áo mẫu thân, nhẹ giọng dò hỏi
làm sao vậy, lại bị nàng một phen ôm vào trong ngực, nàng nói: “Đường
Nhi, đại phu nói ông ngoại bệnh thực nghiêm trọng, khả năng chịu không
nổi mùa đông này.” Nước mắt nàng thấm ướt tóc ta, cũng đem tâm ta ướt
đẫm, khiến ta không còn tâm trạng vui đùa nữa.
Mấy ngày sau ta đều canh giữ bên giường ông, nhìn chằm chằm sắc mặt tái
nhợt của ông, cẩn thận nghe hơi thở mỏng manh của ông. Ta sợ chính mình
không lưu ý một cái thì sẽ vĩnh viễn mất ông, rốt cuộc tìm không thấy.
Nhưng ông cứ hôn mê, một ngày lại một ngày, mẫu thân thực sầu lo. Nàng
sợ ông ngoại cứ như vậy ngủ rồi đi, một lời cũng không để lại.
Ta bỗng nhiên nhớ tới thư phòng kia, nhớ tới ông ngoại từng nói qua, những cuốn sách này là tâm huyết cả đời ông, vô luận đi đến nơi nào, trong
lòng ông nhớ nhất vẫn là chúng nó. Lòng ta đột nhiên xẹt qua một ý niệm, nếu đem sách đọc cho ông nghe thì nói không chừng ông có thể tỉnh lại.
Nghĩ đến đây, ta lao ra khỏi phòng, chạy tới thư phòng. Nhưng thư phòng
lại bị khóa, căn bản không mở được. Ta nghĩ khả năng mẫu thân sẽ có chìa khóa nên liền xoay người đi. Chính trong nháy mắt đó ta lại nhìn thấy
trong thư phòng lóe lên ánh hồng, tựa hồ có người nào đó đang đốt ngọn
nên ở trên bàn sách.
Ta nhìn thấy khóa
cửa vẫn còn, không sai. Nó là bị khóa từ bên ngoài, cũng không có dấu
hiệu bị mở ra. Nhưng nếu là như thế, người nọ làm sao tiến vào chứ?
Ta bước nhẹ, điểm mũi chân đi lên thềm đá, tiến đến bên cửa sổ, xuyên qua song cửa chạm rỗng mà nhìn vào bên trong.