Đăng vào: 12 tháng trước
Tấn Nhi duỗi tay đón
lấy cái vòng cổ, nhìn thấy một cái khóa vàng hình kỳ lân ở trên đó. Kỳ
lân kia đang dựng lỗ tai, lưng uốn cong, một bộ dáng giương nanh múa
vuốt giống như có thể sống lại bất kỳ lúc nào. Hắn thoáng do dự một
chút, không biết có nên nhận lấy lễ vật sang quý như thế hay không. Đúng lúc này Tưởng Tích Tích đuổi đến, một tay cướp vòng cổ trong tay Tấn
Nhi rồi trả lại cho Yến Nương.
“Đồ của
ngươi chúng ta không cần,” lời vừa nói ra nàng cũng cảm thấy thật sự là
quá không lễ phép, vì thế nàng đành đưa ra một câu thoái thác, “Cái khóa vàng hình sư tử kia thoạt nhìn rất quý, chúng ta không thể nhận.”
“Đó là kỳ lân……” Tấn Nhi nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, lời này làm Tưởng Tích
Tích đỏ ửng cả mặt. Nàng từ nhỏ tập võ nên không biết được nhiều chữ, và tất nhiên là không thể phân biệt nổi kỳ lân.
“Không…… Mặc kệ là cái gì, dù sao chúng ta cũng không thể nhận.” Nàng ngập ngừng nhưng vẫn hung hăng kiên trì giữ ý kiến của mình. Nữ nhân trước mặt
thoạt nhìn sinh động, thoải mái lanh lợi nhưng không biết vì cái gì từ
ánh mắt đầu tiên nàng đã không ưa Yến Nương. Nàng cảm thấy người này tới là không có ý tốt, trên người nàng ta tựa hồ có một hơi thở nào đó làm
Tưởng Tích Tích bất an trong lòng. Chính nàng cũng không biết vì cái gì
mà mình lại có cảm giác này nhưng trực giác không có căn cứ này lại
thường khiến người ta thấy hoảng sợ.
“Đây không phải vàng ròng, chỉ là mạ vàng thôi nên không đáng bao nhiêu
tiền.” Ánh mắt Yến Nương từ đầu đến cuối cũng chưa từng dừng lại trên
người Tưởng Tích Tích. Nàng nhìn Tấn Nhi nói, “Ngươi thích cái vòng này, đúng không?”
“Vâng.” Tấn Nhi không chút
do dự gật gật đầu, hắn lại cầm lấy cái vòng cổ Yến Nương đưa, giống như
bắt được một cọng rơm cứu mạng nói, “Cảm ơn, ân……” Hắn nhìn nữ tử cùng
lắm thì lớn hơn Tưởng Tích Tích vài tuổi kia, không biết xưng hô thế
nào.
“Gọi ta Yến Nương là được.” Đôi mắt
Yến Nương cong lên như mặt trăng non, nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tấn Nhi,
“Tấn Nhi cùng ta rất có duyên phận, về sau nhớ đến chơi nhiều hơn nhé.”
“Tấn Nhi.” Tưởng Tích Tích giống như không nhận ra đứa nhỏ trước mặt mình.
Trước giờ hắn đều nghe lời mình, sao hôm nay lại vì một nữ tử xa lạ mà
cãi lời nàng, “Đệ đã quên gia quy của Trình gia sao? Phụ thân đệ không
cho phép đệ nhận lễ vật của người khác cơ mà.”
Tấn Nhi nắm chặt bàn tay nho nhỏ. Hắn đương nhiên không có quên nhưng vừa
rồi ở trong mộng, nữ hài tử mặc quần áo trắng kia cứ gọi hắn từng tiếng, chậm rãi từ xa kéo hắn đến gần. Tay nàng ta leo lên cổ hắn, bàn tay đó
lạnh đến tận xương, ngẫu nhiên từ đầu ngón tay sẽ rớt ra vài ba con giòi bọ. Miệng nàng ta thở ra hàn khí cơ hồ khiến cho cổ họng hắn hoàn toàn
bị khóa trụ, một câu kêu cứu cũng không nói được. Chưa nói đến mùi hôi
thối trong hơi thở đó phất qua mặt hắn, hun hắn đến tối tăm mặt mũi.
Giọng nói của nàng ta giống như khúc ca gọi hồn từ địa ngục, “Ca ca, tới đây, chúng ta cùng nhau chơi, ta chỉ có một mình thật là tịch mịch.”
Tấn Nhi cắn môi, cố gắng mở miệng. Hắn cảm thấy chính mình trong lúc mê
mang thiếu chút nữa đã tùy ý để nàng kia dẫn đi. Cảm giác ấy thật thống
khổ, ngực hắn đau như muốn nứt ra, quả thật sống không bằng chết. Nhưng
hắn không thể đi, nơi nàng muốn dẫn hắn đến tràn ngập hắc ám cùng vô
vọng, không có một tia sáng nào. Người tới nơi đó sẽ bị mục rữa thành
một bãi nước, thấm vào bùn đất, mặc kệ là cha hay Tích tỷ tỷ đều không
tìm thấy hắn.
“Ta không đi.” Hắn kêu to ở trong mộng nhưng lại đổi được vài tiếng cười chói tai. Tiếng cười kia
đánh vào màng nhĩ của hắn làm hắn co rúm lại.
“Hì hì, không đi? Ta đây sẽ ăn luôn ngươi, được không?”
Tấn Nhi cảm thấy một trận lạnh lẽo, giống như có cái gì đó lạnh băng bén
nhọn chọc vào da thịt hắn lập tức muốn chọc thủng hắn. Hắn đột nhiên
khóc, sợ hãi cùng không cam lòng đồng thời đè nén lên trái tim: Vì sao
lại là ta? Vì cái gì muốn quấn lấy ta?
Tiếng cười bén nhọn lại vang lên, nhưng cười được một nửa lại đột nhiên im
bặt vì bị một thanh âm khác đánh gãy. Tiếng pháo ngoài cửa vang lên phá
tan sự yên tĩnh, cũng cứu Tấn Nhi khỏi giấc mơ lạnh băng ẩm thấp kia.
Hắn hơi mở đôi mắt đẫm lệ mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn biết đó là
con đường duy nhất của mình.
“Ta không đi.” Hắn lặp lại ba chữ này, giọng nói mỏng manh nhưng lại lộ ra kiên định.
Tiếng pháo vang lên hết đợt này đến đợt khác ở ngoài cửa. Tấn Nhi thấy cái
bóng trắng kia không ngừng co rúm lại, trong miệng phát ra từng trận gào thét. Nhưng tay nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn bắt lấy ống tay áo
hắn như muốn kéo hắn đi cùng.
“Ta không
đi.” Hắn dùng hết sức lực cả người cậy ngón tay như cành củi khô kia ra, nhìn chăm chú vào con ngươi trắng dã của nàng.
“Ta không đi,” hắn hét lớn một tiếng, sau đó đột nhiên mở hai mắt, hoàn toàn thoát khỏi cảnh mộng kinh hoàng kia.
Tấn Nhi không để ý tới Tưởng Tích Tích quát lớn, cúi đầu đeo vòng cổ lên
người. “Ta nên báo đáp Yến Nương thế nào?” Hắn cảm kích nhìn về phía Yến Nương.
“Báo đáp?” Yến Nương nghiêng đầu
cười, “Hiện tại không cần nhưng trong tương lai Tấn Nhi nhất định có thể giúp đỡ ta một việc lớn.”
Hữu Nhĩ vững
vàng treo bảng hiệu mạ bốn chữ to “Tễ Hồng tú trang” lên. Yến Nương ôm
cánh tay đứng ở phía dưới, vừa cắn hạt dưa vừa chỉ huy hắn di chuyển
trái phải.
“Không phải ngươi nói để đứa
nhỏ kia tự cầu phúc sao? Thế nào lại nhúng tay vào rồi?” Hữu Nhĩ mồ hôi
đầy đầu bò xuống từ cây thang, vừa phủi bụi trên cánh tay vừa hỏi Yến
Nương.
Yến Nương chậm rãi cắn một hạt
dưa, chậm rãi nhai vài cái rồi vứt vỏ trên mặt đất, “Ta muốn giữ hắn
lại, về sau còn có chỗ dùng đến.” Nói xong, nàng dùng mũi chân đem đám
vỏ hạt dưa trên đất đá đi, sau đó đi đến trong viện, trước khi đi còn
không quên sai bảo Hữu Nhĩ, “Ngươi mau tranh thủ thời gian dọn dẹp chút, hôm nay có khách quan trọng muốn tới.”
Hữu Nhĩ bĩu môi với bóng lưng của nàng nói, “Khẩu thị tâm phi.”
Hắn cầm lấy một cây chổi, tùy tiện quét ở cửa vài cái sau đó nhìn về phía
cửa lớn của phủ Tân An. Ngoài cửa có vài cọng tơ liễu bị thổi vờn quanh, giống như cả tòa phủ bị bao trong một đám sương khói mờ nhạt khiến
người ta cảm thấy tịch liêu. Bỗng nhiên, một con chuồn chuồn từ từ bay
lên khỏi tường viện, ngay sau đó tiếng trẻ con cười truyền đến trong tai hắn, “Tích Tích tỷ tỷ, nó bay ra rồi, mau giúp đệ bắt về đi.”
Hữu Nhĩ hãy còn lắc lắc đầu nói, “Ý niệm của đứa nhỏ này thật đúng là kiên
cường, tâm tính cũng linh hoạt. Liên tiếp bị quỷ ám nhưng đều tìm được
đường sống trong chỗ chết, khó trách có thể lọt vào mắt Yến Nương.” Hắn
cầm cây chổi đi vào trong viện, ánh nắng chiếu lên bốn chữ “Tễ Hồng tú
trang” trên bảng hiệu phía sau tỏa ra ánh sáng lóa mắt.