Chương 155: Thời cơ

Tân An Quỷ Sự

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trở lại Tân An phủ, Tưởng Tích Tích không kịp thay quần áo đã hướng thư phòng của Trình Mục Du đi đến. Còn chưa vào đến cửa thì nàng đã nghe thấy Sử Phi và Sử Kim đang báo cáo thành quả tìm hiểu được hôm nay.”

“Đại nhân, Trần gia lão thái thái là ngã trong đống tuyết của một ngày tuyết lớn, sau đó không dậy nổi, lúc người nhà phát hiện thì thân mình bà ta đã cứng lại. Cũng thảm a, khuê nữ mới vừa gả chồng, bà ta mang một cây sa tanh tốt mang qua, không nghĩ tới hỉ sự lại biến thành tang sự.”

“Hồ gia cô nương càng xui xẻo, nàng ta lên núi bái phật thì ngã từ giữa sườn núixuống dưới, đầu đập vào trên một tảng đá, thiếu chút nữa nhận không ra người.”

Tưởng Tích Tích tập trung tinh thần nghe, lại thình lình bị người ở phía sau chụp vai một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Nàng quay đầu lại, “Lưu đại nhân, ngươi sao lại ở chỗ này?”

Lưu Tự Đường cười nhạt, “Trình đại nhân đang thẩm án, ta không tiện vào quấy rầy, không nghĩ tới lại thấy ngươi ngây ra như phỗng đứng ở chỗ này, giống đang mất hồn.”

“Vậy đại nhân thấy những việc ‘ngoài ý muốn’ ở Bất Lão Truân này thế nào?”

“Ta có cùng cách nghĩ với ngươi. Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế, huống chi tất cả đều phát sinh ở cùng một địa điểm. Ta tin có một đôi độc thủ đứng sau những chuyện này, chính nó đã bày ra toàn bộ những bi kịch nhân gian này.”

Quân Sinh ngồi ở trên giường, trong lòng ngực ôm cây dù của Trương Duệ đến thất thần. Nàng nhớ tới hôm qua ra khỏi y quán, hắn nói với nàng một câu, “Quân Sinh cô nương, ta sẽ bảo nương đem bạc cho bà mối kia để nhờ đến nhà nàng cầu thân, nàng thấy có được không?” Quân Sinh không đáp ứng cũng không cự tuyệt, nếu nói thiệt tình thì nàng cũng thích Trương Duệ, không đơn giản là thích hắn chân thành cùng giản dị, mà là yêu con người hắn, một Trương Duệ hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Nhưng đến giờ còn chưa tìm được Thúy Vũ, đây cũng là cản trở nàng không vượt qua được. Nghĩ đến bộ dáng nàng kia xuân tâm động đậy mà sợ hãi thì trong lòng Quân Sinh không khỏi đau đớn. Nàng không dám nhận lời Trương Duệ, chỉ luôn cảm thấy mình thua thiệt người giống muội muội ruột.

Cửa phòng mở ra, Vưu phu nhân bưng một chén canh đi đến, ngồi vào bên cạnh Quân Sinh, đem canh đưa cho nữ nhi, thuận tay tiếp nhận cây dù trong tay nàng.

“Đây không phải dù của nhà chúng ta a,” Vưu phu nhân nhìn cây dù trong tay, “Đây là của vị công tử hôm qua đưa ngươi trở về sao?”

Quân Sinh gật gật đầu, không phủ nhận.

“Vị công tử kia lớn lên thật tốt, thoạt nhìn đối với ngươi cũng săn sóc, không biết là nhi tử nhà ai nha.”

“Hắn chính là Trương Duệ.”

Vưu phu nhân thầm giật mình, “Các ngươi từ lúc nào biết nhau?”

Quân Sinh chăm chú nhìn mẫu thân, “Nương, ngài suy nghĩ cái gì nữ nhi đều hiểu rõ, chỉ là hiện tại Thúy Vũ còn chưa tìm được, ta cũng không có tâm tư để ý chuyện nhi nữ tình trường này. Chờ qua một thời gian nữa, hết thảy đều trần ai lạc định, ta lại cẩn thận suy tính.”

Vưu phu nhân lo lắng nhìn nàng, “Không phải nương lo lắng, chỉ là có rất nhiều sự tình không đợi người, sợ đến lúc đó ngươi nghĩ thông suốt thì tình thế đã không như ngươi mong muốn nữa.”

Quân Sinh đem chén không đưa cho Vưu phu nhân, cười đẩy bà ra ngoài cửa, “Được rồi, ta đã không phải tiểu hài tử, trong lòng ta hiểu rõ, ngài không cần phải nhọc lòng.”

Tiễn mẫu thân đi xong, Quân Sinh si ngốc nhìn cả viện tràn đầy ánh trăng, không biết vì sao tim nàng đột nhiên nhảy rất lợi hại, một cổ dự cảm không tốt cứ thể thổi quét qua mỗi tấc da thịt của nàng. Nàng hít sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trong đêm, chắp tay trước ngực yên lặng cầu nguyện: Nguyện Thúy Vũ bình an trở về, nguyện chính mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nguyện Trương Duệ bình an hỉ nhạc, một đời không lo.

“Bang”, một cây vàng thỏi bắn ra, dừng trên một mảnh cải thìa xanh tươi, nảy lên vài cái rồi lại rơi vào trong bùn đất.

Chung bà bà nhìn chằm chằm thỏi vàng kia một lúc lâu sau đó nhặt nó lên, dùng góc áo lau bùn đất trên đó sau đó đặt trong lòng bàn tay vuốt ve trong chốc lát rồi mới đi đến bên cạnh đám cải thìa kia, ngồi xổm xuống rẽ ra đống lá cải tươi tốt.

Lá cải bị tách ra hai bên, lộ ra một hố đen giấu ở bên trong. Cái hố đó to như miệng giếng, bên trong tối đen, giống như rót mực, cái gì đều không thấy rõ. Nhưng nếu ghé vào bên miệng hố cẩn thận lắng nghe thì có thể thấy tiếng quạ đen kêu to, nó còn cất giấu tiếng sóng của Vong Xuyên, tiếng kêu khóc của vong linh, còn có một ít dục vọng đang ngo ngoe rục rịch, ví dụ như, hiện tại……

Chung bà bà hướng bên trong nhìn trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đem thỏi vàng trong tay ném vào trong động một lần nữa, “Không ra được. Nguyên hình của ngươi đã bị người ta thấy được, nếu đi ra giết người thì hai chúng ta đều không có kết cục gì tốt đâu.”

Trong hố không có động tĩnh gì. Chung bà bà hướng bên trong nhìn trong chốc lát, đỡ chân run run rẩy rẩy đứng dậy, chậm rì rì đi vào trong phòng mình. Nhưng mới vừa đi được hai bước thì sau lưng lại nổi lên một trận “Bùm bùm”. bà ta vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy trên đất trồng rau rơi rớt tan tác hơn mười thỏi vàng. Dưới ánh trăng chiếu rọi chúng ta phát ra kim quang động lòng người, mỗi một đạo kim quang phảng phất đều đang hướng bà ta vẫy tay kêu gọi, chờ đợi bà ta đến nhặt chúng nó lên.

Chung bà bà chỉ đành phải quay lại cửa động. Bà ta tức muốn hộc máu dậm chân, “Không phải lão thân không muốn mà vị huyện lệnh kia đúng là bám dai quá, ta không thể không cẩn thận chút.”

“Hắc hắc, bà bà sợ cái gì?” Trong động rốt cuộc cũng có động tĩnh, vẫn là cái giọng chói tai kia, “Có ta ở đây, bảo đảm ngươi bình an vô sự. Ngươi không phải không thích nhất một đôi mẫu tử họ Trương ở bên cạnh sao? Lần này ta sẽ đem hai người bọn họ diệt trừ.”

Chung bà bà xoay tròng mắt, chậm rãi cúi người, lỗ tai cơ hồ dán ở ven hố to, “Ta xác thật không thể chịu nổi mẹ con hai người họ mỗi ngày khoe ra bộ dạng mẫu từ tử hiếu ở trước mặt ta nhưng muốn diệt trừ bọn họ thì không phải là chuyện dễ, rốt cuộc Quân Sinh kia đã gặp ngươi hai lần, tuy rằng chưa nhìn thấy rõ ràng nhưng nàng ta cũng sẽ không……”

Lời bà ta bị một trận cười dâm đãng truyền ra đánh gãy, “Con người chỉ luôn nguyện tin tưởng những gì mình nhìn thấy, đặc biệt là những người tự coi là thông minh, tự phụ đến trời, bọn họ sẽ không tin tưởng lời người khác nói.”

“Lời này của ngươi có ý tứ gì. Lão thân lớn tuổi, lời nói lòng vòng ta không hiểu được. Sự tình tới tình trạng này, ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào?”

“Hắc hắc hắc hắc…… Thi cốt đã bị ta di chuyển đi rồi, ngài cứ yên tâm nhận lấy vàng này, lẳng lặng chờ xem kịch vui đi.”

Chung bà bà cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó rốt cuộc vẫn đem đống vàng thỏi trên đất trồng rau nhặt lên, thật cẩn thận gói trong tạp dề, sau đó cúi đầu hô to vào trong hố: “Nếu phải làm thì nên làm sớm không nên làm muộn, cũng đừng để lại hậu hoạn.”

“Hắc hắc, ta hiểu, vậy đêm mai đi, ta đã tra hoàng lịch, ngày mai mọi việc đều thuận lợi, là thời cơ tốt để ra tay.”