Đăng vào: 12 tháng trước
Trịnh Vinh Hoa bị hắn nói một phen làm cho sửng sốt, “Đại nhân, mấy vết nhỏ này đại biểu cho cái gì?”
“Duyên Tích bám vào xương cốt sẽ hình thành mấy vệt này, cho nên nó là chứng cứ quan trọng chứng minh một người trúng độc.”
“Cho nên những người này là bị Duyên Tích độc chết?” Trịnh Vinh Hoa bội phục liên tục gật đầu, vừa định nịnh nọt thêm thì đã bị Lưu Tự Đường đánh
gãy.
“Trịnh đại nhân, đêm nay liền phải
làm phiền ngài cùng thuộc hạ suốt đêm tới từng nhà trong mấy thôn lân
cận điều tra xem có nhà ai có người nhà mất tích hơn hai năm trước mà
không trở về không. Nếu có thì để người nhà tới đây xem thi cốt. Việc
này phải làm nhanh, tuyệt không thể trì hoãn.”
“Thuộc hạ nhất định làm theo, chỉ là đại nhân, nơi này hẻo lánh, nếu không
ngài trước về trong thành nghỉ ngơi, có kết quả thì thuộc hạ lại cho
người đi thông báo cho ngài.”
Lưu Tự
Đường xua xua tay, “Không cần phiền toái thế đâu, đêm nay ta sẽ tùy tiện ở nhà đồng hương nghỉ chân, có kết quả phiền đại nhân lập tức báo cho
ta, nhất thiết không được chậm trễ.”
***
Đêm đã khuya, Lưu Tự Đường lại nằm trên giường trằn trọc không sao ngủ
được. Hắn nhớ tới hơn hai mươi cỗ thi thể kia, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh: Một cuộc mưu sát quy mô lớn như vậy, vì sao không ai
trong mấy thôn biết? Hơn nữa hung thủ còn thông minh đem thi thể vùi vào mồ, nếu không phải xảy ra chuyện lũ bất ngờ thì có thể nói sẽ chẳng ai
phát hiện ra. Hung thủ giảo hoạt như thế, rốt cuộc hắn là ai chứ? Hắn
cùng những người này có ân oán gì mà đều đẩy bọn họ vào chỗ chết đây?
Nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy một bên đầu dần dần đau lên, đau đớn tới rất nhanh,
chỉ chốc lát thì gân xanh trên huyệt thái dương bên trái của hắn liền
nảy thình thịch lên. Lưu Tự Đường vốn không ăn cơm chiều, bị dày vò như
vậy thì cảm thấy trong ngực một trận ghê tởm, bò dậy đi đến trong viện,
phun thẳng một ngụm nước chua ra. Hắn che ngực thở dốc nửa ngày, lúc này mới đi đến lu nước bên cạnh, múc một gáo nước uống mấy ngụm.
Vừa mới chuẩn bị về phòng thì hắn lại nghe thấy phía sau truyền đến một
trận tiếng khóc “Ô ô”. Tiếng khóc khi bổng khi trầm, gió thổi qua liền
nhanh chóng biến mất. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng mình đứng
một bóng người mơ hồ, không rõ lắm, chỉ có thể thấy hắn mặc một thân áo
vải màu xanh, hướng Lưu Tự Đường nâng lên một cánh tay, “Về nhà….. Về
nhà……”
Lưu Tự Đường đi về phía trước hai
bước, thấy gương mặt hắn là một mảnh mơ hồ thì liền biết mình là nửa đêm gặp quỷ rồi. Vì thế hắn nói thẳng, “Nói cho ta, là ai hại chết ngươi,
ta có thể vì ngươi giải oan, đưa hồn ngươi về quê cũ.”
Nghe được lời này, bóng người nhẹ nhàng lắc lư hai cái, đứt quãng phun ra hai chữ, “Hắn…… Hắn……”
“Hắn là ai?”
Bóng người không nói, thân thể bị gió đêm thổi trúng lay qua trái phải, phảng phất tùy thời có thể bị gió thổi bay vậy.
“Nếu ngươi sợ không dám nói thì viết xuống vậy.” Lưu Tự Đường nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Người nọ nghe vậy liền ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vạch lên mặt đất.
Đúng lúc này viện môn “Phanh” một tiếng bị mở ra, Trịnh Vinh Hoa thở hổn hển chạy tiến vào, “Đại nhân, tìm được rồi, trong thôn thật đúng là có
người mất tích hai năm trước.”
Lưu Tự
Đường bị hắn hù nhảy dựng, hướng trong phòng nhìn lại thì phát hiện
không thấy bóng dáng kia đâu. Hắn vội chạy vào nhà, thấy trên mặt đất có một vệt nước còn vương, xiêu vẹo hợp thành một chữ: Trường.
“Trường.” Hắn đọc chữ kia lên, ở trong lòng nghiền ngẫm một lần lại một lần.
“Đại nhân, ngài có nghe ta nói không? Trong thôn có người mất tích hai năm trước.” Trịnh Vinh Hoa ở một nói lại từng câu một.
“Ta không điếc, đương nhiên nghe được.” Lưu Tự Đường không kiên nhẫn đánh
gãy lời hắn nói, trong lòng âm thầm trách cứ hắn lỗ mãng, nếu có thể tới trễ chút thì nói không chừng oan hồn kia đã có thể viết xong. “Là nhà
ai?”
“Người nọ kêu Từ Sơn, ba năm trước đây rời nhà sau đó không về nữa.”
“Mất tích lâu như vậy sao người nhà hắn không báo quan?”
“Từ Sơn ham thích tu đạo, trước khi đi từng nói cho người nhà biết mình là
theo sư phụ tu hành, khả năng vĩnh viễn không trở lại, cho nên người nhà hắn mới không báo quan.”
“Tu hành?” Lưu Tự Đường lặp lại hai chữ này, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Vinh Hoa, “Người nhà Từ Sơn có tới không?”
“Bọn họ đang chờ ngoài cửa.”
Lưu Tự Đường theo Trịnh Vinh Hoa đi ra cửa viện, nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang canh giữ ngoài cửa, hai người đều lưng còng, đôi tay đút trong cổ tay áo, gió thổi qua, hai cụ già run rẩy theo, giống như lá vàng
trên cành khô.
Lưu Tự Đường không đành lòng, hắn bước nhanh đến trước mặt hai người, “Lão nhân gia, thỉnh vào bên trong ngồi trước.”
Cha Từ Sơn ngẩng đầu, “Đại nhân, nghe nói trong bãi tha ma đào ra thi cốt
có khả năng là Sơn Nhi nhà ta, ngài để ta đi qua nhìn nhìn đi.”
“Nhưng thi thể chỉ còn xương xương cốt, sợ là không dễ phân biệt a.”
Mẫu thân của Từ Sơn đột nhiên khóc lên, “Nếu là Sơn Nhi, ta nhất định có
thể nhận ra, hắn cùng người khác bất đồng, từ nhỏ liền nhiều hơn một
ngón tay, cầu ngài để chúng ta đi xem xem.”
***
Nghe được từ trong lều đựng thi cốt truyền đến tiếng khóc kinh tâm động
phách, Lưu Tự Đường biết trong đó có một khối thi thể đã biết thân phận. Hắn đứng ở bên ngoài, yên lặng chờ đợi tiếng khóc yên tĩnh lại, lúc này mới đi vào.
Cha mẹ Từ Sơn tê liệt ngã
xuống trên mặt đất, đang nhỏ giọng nức nở, thấy Lưu Tự Đường tiến vào,
liền quỳ bò đến trước mặt hắn, lôi kéo vạt áo hắn, “Đại nhân, tiểu nhi
bị chết oan a, thỉnh đại nhân vì tiểu nhân làm chủ.”
Lưu Tự Đường nâng hai người dậy, “Lão nhân gia, Từ Sơn trước khi đi có từng nói với hai người hắn đi đâu không?”
Phụ thân Từ Sơn lau nước mắt, “Đứa nhỏ này bởi vì lúc sinh ra so với người
khác nhiều hơn một ngón tay nên luôn bị hài tử khác chê cười. Sau khi
lớn lên hắn một lòng muốn tu đạo luyện công, để không bị người khác khi
dễ. Mấy năm đầu còn tốt, hắn mỗi năm đều đi tới đạo quan ở vài tháng,
lúc trở về thì thân thể cũng cường kiện không ít, tính cách cũng rộng
rãi hơn trước kia. Hai vợ chồng chúng ta thấy thế thì rất mừng. Nhưng
sau đó thời gian hắn rời nhà càng ngày càng dài, một năm cũng không ở
nhà mấy ngày, người cũng luôn rầu rĩ không vui. Mỗi lần hỏi hắn làm sao
vậy, hắn liền ấp úng không muốn nói. Lần cuối cùng rời nhà, hắn thật ra
có nói với chúng ta một việc.”
“Hắn nói cái gì?”
“Ngày đó hắn đi thật cao hứng, so với lúc trước buồn bực khác hẳn nhau. Ta
hỏi hắn có chuyện gì mà vui vẻ như vậy thì hắn nói có một việc khiến bọn họ bối rối nhiều năm, cuối cùng đã sắp đạt được. Hắn còn nói cái gì mà
trời xanh không phụ người có lòng, nước chảy có thể thủng đá gì đó. Hỏi
lại thì hắn cũng không nói, chỉ nói cho chúng ta lần này đi sẽ lâu, từ
đây cũng có thể không về nữa, để chúng ta đừng vướng bận nữa.”
Lưu Tự Đường nhìn chăm chú vào lão nhân, “Lão nhân gia, ngài vừa rồi nói ‘ bọn họ ’ là ý gì?”