Đăng vào: 12 tháng trước
Lại là một ngày tháng
ba, tơ liễu như bông tuyết trắng noãn đem toàn bộ thành Tân An bao phủ
bên trong một mảnh mông lung màu trắng.
Trình Mục Du đứng ở trong phủ nha sốt ruột hướng ra ngoài nhìn quanh. Nhi tử
độc nhất của hắn là Tấn Nhi buổi sáng nay còn chơi đùa ở cửa, nhưng chỉ
mới một lát đã không thấy đâu. Hiện tại đã qua mấy canh giờ, hắn cũng đã phái người hầu đi tìm mọi chỗ nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích
đứa nhỏ.
Trình Mục Du nắm chặt bàn tay,
mồ hôi tinh tế rin ra trên trán thành một mảnh. Tấn Nhi là hài tử duy
nhất thê tử đã mất để lại cho hắn, cũng là độc đinh của Trình gia. Ca ca hắn tuy cưới vợ nhiều năm nhưng chưa sinh được đứa con nào. Mà sau khi
thê tử kết tóc ốm chết, hắn cũng không tái giá. Cho nên tầm quan trọng
của Tấn Nhi đối với gia tộc là không cần phải nói. Nhưng hiện tại thằng
bé lại mất tích, lại là thời điểm đặc thù này, không khỏi khiến Trình
Mục Du càng thêm lo âu như cào tim cào phổi.
Một thân ảnh yểu điệu, tay cầm trường kiếm theo từ ngoài cửa đi đến. Thấy
thế Trình Mục Du bước nhanh về phía nàng ta, nhíu mày nhẹ giọng hỏi:
“Không thấy sao?” Tưởng Tích Tích ảm đạm lắc lắc đầu, trên mặt nàng lo
lắng cũng không kém gì Trình Mục Du. Nàng nhìn Tấn Nhi lớn lên, coi hắn
như đệ đệ ruột của mình, nhưng vừa rồi nàng đi khắp thành Tân An tìm
nhưng vẫn không thấy một manh mối nào.
“Đại nhân,” Tưởng Tích Tích cắn cắn môi dưới, hướng Trình Mục Du bước đến,
giọng nói càng kiên định, “Bằng không phong tỏa cả thành đi. Nếu như Tấn Nhi là bị người khác bắt đi, ít nhất có thể cam đoan hắn không ra được
cửa thành. Vạn nhất bị kẻ bắt cóc đưa đi cao chạy xa bay thì chúng ta
cũng không có biện pháp tìm trở về.”
Trình Mục Du quay người, thật lâu sau hắn mới phun ra khỏi miệng một câu,
“Không thể, đây dù sao cũng là chuyện của Trình gia ta, hiện tại trong
thành mọi nơi không yên, không thể vì việc tư mà nháo ra động tĩnh lớn
thế này được.”
“Nhưng mà...” Tưởng Tích Tích còn muốn nói thêm nhưng hắn đã nâng cánh tay lên ngăn lại. Nàng
biết tính Trình Mục Du, hắn nhìn như khiêm tốn ôn nhã, nhưng khi đã hạ
quyết tâm thì ai cũng không thay đổi được. Bất đắc dĩ, Tưởng Tích Tích
chỉ đành đeo kiếm lên lưng, hướng bóng lưng lạnh lùng kia vái chào rồi
lại đi ra ngoài phủ.
Một trận cuồng phong nghênh diện đánh tới, đem đem tơ liễu thổi đầy trời. Trình Mục Du cùng
Tưởng Tích Tích đều phải đưa tay che khuất mắt, lúc chậm rãi mở mắt ra
thì thấy có hai người một trước một sau đi vào trong phủ. Người đi đầu
là một cô nương thanh lệ, một thân áo xanh, tuổi chưa đến hai mươi, có
một đôi mắt phượng, khóe miệng hơi hơi vểnh, trên mặt tựa hồ mang theo ý cười như có như không. Đi phía sau là một gã sai vặt, chỉ tầm mười lăm
mười sáu tuổi, trên đầu búi tóc xiêu vẹo, nhưng ánh mắt vô cùng nhanh
nhạy. Thiếu niên kia đang cõng một đứa nhỏ phấn nộn đang ngủ, cánh tay
đứa nhỏ mềm nhũn dựa trên vai thiếu niên kia ngủ say.
“Tấn Nhi.” Tưởng Tích Tích thở ra một hơi, lòng bàn chân giống như có gió
liền chạy ra, một tay đỡ lấy đứa bé trên lưng thiếu niên kia xuống, ôm
vào trong lòng mình. Nàng cẩn thận vỗ khuôn mặt đứa nhỏ, nhẹ nhàng dùng
ngón trỏ để dưới mũi hắn để kiểm tra.
“Hắn chỉ đang ngủ.” Giọng nói thanh thúy từ đối diện truyền đến. Nữ nhân kia đi đến trước mặt Tưởng Tích Tích, Từ tay áo lấy ra một khối khăn tay,
nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Tấn Nhi. Tưởng Tích Tích nhanh chóng
hất tay nàng ta ra, lại rút kiếm đặt trên cổ nàng kia, ánh mắt nhìn
người trước mặt từ trên xuống dưới, giọng nói trở nên trầm thấp lạnh như băng, “Nói, có phải các ngươi bắt Tấn Nhi đi hay không?”
Nhìn thấy thanh kiếm sắc bén, thiếu niên kia sợ tới mức ôm đầu ngồi trên mặt đất, miệng ồn ào, “Cô nương đừng nên thiện ác không phân như thế. Chúng ta chỉ phát hiện đứa nhỏ té xỉu ở ven đường, tiểu thư thiện tâm, cho
nên mới muốn đem hắn mang về nhà chăm sóc...”
Tưởng Tích Tích hừ lạnh một tiếng, “Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, loại
chuyện ma quỷ này ngươi cho là có thể lừa ai?” Lời còn chưa dứt, chuôi
kiếm thế nhưng lại tiến hai phân, suýt chút liền cắt một đao lên cái cổ
tuyết trắng của nàng kia. Đột nhiên có hai ngón tay kẹp lấy kiếm của
Tưởng Tích Tích, Trình Mục Du trầm thấp nói ở bên tai nàng, “Nếu như bọn hắn bắt Tấn Nhi đi thì sao còn quay về đây chui đầu vào lưới chứ? Đừng
hành động theo cảm tính, trước ôm hài tử vào trong nhà, lát nữa ta sẽ
kiểm tra tình trạng của hắn một lượt.” Nói xong lời nói này, hắn quay
đầu nhìn về phía vị cô nương bị Tưởng Tích Tích sử dụng kiếm áp chế nửa
ngày. Lúc này hắn mới phát hiện trên mặt nàng ta chẳng có ý sợ hãi,
ngược lại giống như đang nhìn mình, một đôi mắt đen láy chớp cũng không
chớp nhìn hắn. Đến cuối cùng, ở khóe mắt đuôi lông mày của nàng ta lộ ra một nụ cười hắn không hiểu.
Trình Mục Du ngây người ngẩn ngơ, hắn luôn cảm thấy nụ cười này lộ ra một cảm giác
quen thuộc, nhưng nhớ không ra đã gặp ở đâu. Hắn bị nhìn chằm chằm thì
có chút không được tự nhiên, ở lại cũng không xong mà đi cũng không
phải. Cũng may nàng kia chủ động lên tiếng đánh vỡ sự xấu hổ giữa hai
người, “Nói vậy vị này chính là Tân An huyện lệnh Trình đại nhân đi.
Tiểu nữ là Yến Nương, mới đến nơi đây, mong đại nhân chiếu cố nhiều
hơn.”
Tưởng Tích Tích vốn đã tức giận ôm
Tấn Nhi đi vào bên trong, nghe thấy lời của Yến Nương thì lại quay lại,
nhăn đôi mày liễu, “Các ngươi sẽ ở lại đây sao?”
Yến Nương cũng không hiềm khích chuyện trước đó, nhìn Tưởng Tích Tích, nói: “Ta đã thuê cái sân cách vách huyện nha, chuẩn bị mở một tú trang. Cô
nương nếu không ghét bỏ thì lát nữa ta sẽ chọn hai món sa tanh tốt nhất
đến tặng, có được không?”
Tưởng Tích Tích sang sảng cười, “Đưa sa tanh thì không cần, bất quá,” nàng tiến đến bên tai Yến Nương đè thấp thanh âm, “Cái sân kia có chút chuyện quỷ dị, đã
vài người chết ở đó rồi, các ngươi cũng nên cẩn thận.”
Cánh cửa gỗ trong sân mở ra, tro bụi bay đến khiến Yến Nương lui thẳng về
sau. Nàng nhìn cây liễu to đang nhẹ nhàng lay động bên trong thì nhặt
một hón đá ném đến, “Hữu Nhĩ, đừng đùa nữa, tới thu thập phòng ở mau.”
Trên cây liễu sột sà sột soạt một trận rung động, rồi thiếu niên tên Hữu Nhĩ đó từ trên cây nhảy xuống. Hắn phủi phủi tơ liễu trên người, sau đó
dưới ánh mắt ghét bỏ của Yến Nương, hắn liền đi vào nhà. Lúc hắn đi vào
cái viện rách nát thì thân thể dần dần biến thành một con khỉ lông
trắng. Chẳng qua, con khỉ này có một con mắt thứ ba trên mi tâm, khảm
lên bộ lông trắng lòe lòe tỏa sáng. Hắn nhìn cái viên hỗn độn, thật sâu
thở dài, “Chỗ này thì phải quét dọn đến năm nào tháng nào a?”
Yến Nương không để ý tới lời oán giận của hắn mà chỉ chọn một tảng đá sạch
sẽ ngồi xuống, ẩn ẩn nói, “Trên đời này trừ ngươi ra thì đúng là không
có ai có thể đem cái sân rách nát này thu thập xong trong một đêm.”