Đăng vào: 12 tháng trước
Lưu Tự Đường cởi áo khoác của mình ra đưa cho Tưởng Tích Tích, “Trời lanh, ngươi trước khoác vào đi.”
Tưởng Tích Tích không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Ta từ nhỏ tập võ, không mảnh mai yếu ớt như vậy.”
Lưu Tự Đường có chút nóng nảy, mạnh mẽ đem áo choàng ấn lên vai nàng, “Tuổi còn nhỏ mà sao ngoan cố vậy. Ngươi nếu bị cảm lạnh thì ta biết ăn nói
thế nào với Trình huynh.”
Tưởng Tích Tích cảm kích cười cười, cũng không cự tuyệt hảo ý của hắn nữa. Sau khi trải qua chuyện vừa nãy, nàng thực sự cần chút ấm áp này. Nàng đem dây áo
choàng buộc cẩn thận, cùng Lưu Tự Đường bước nhanh đến đỉnh núi.
***
Ba người ngồi xuống trong phòng, Cửu Hiền Nữ liền phân phó đệ tử bưng trà
lui xuống. Nàng tò mò nhìn Lưu Tự Đường cùng Tưởng Tích Tích, “Hai vị
quan gia đột nhiên đến chỗ đạo quan này của ta không biết là có việc
gì?”
Tưởng Tích Tích buông ly trà trong tay, “Ngươi có biết Tần Đinh không?”
“Hắn cùng ta đều tu Đạo gia, nhưng ta chưa bao giờ gặp hắn cả, chỉ nghe người khác nói qua, đại nhân, có việc gì với hắn vậy?”
“Cháu trai hắn nói Tần Đinh nửa tháng trước từng tới Tam Tô Quan tìm ngươi,
nhưng một đi không trở lại nên chúng ta mới muốn đến chỗ ngươi tìm hiểu
ngọn nguồn.”
Cửu Hiền Nữ nhẹ nhàng lắc
đầu, “Hắn chưa bao giờ tới Tam Tô Quan, đạo quan này cũng không phải chỉ có mình ta ở, đại nhân nếu không tin, có thể tìm đồ nhi của ta hỏi xem, nhưng” nàng ta hơi dừng một chút, “Nửa tháng trước trong núi có tuyết
lớn, đường núi rất khó đi, Tần Đinh kia có thể trên đường lên núi gặp
nguy hiểm hay không? Núi này tuy không cao nhưng rất dốc, hơn nữa cũng
có không ít bẫy rập, ngày thường nhóm đồ nhi xuống núi ta cũng đều dặn
dò bọn họ cẩn thận. Nếu có thêm đại tuyết thì đúng là càng thêm nguy
hiểm……”
“Trừ bỏ sơn thế hiểm trở, trên núi này có đồ vật nguy hiểm khác không?” Tưởng Tích Tích làm bộ lơ đãng hỏi.
“Đại nhân nói là dã thú sao? Vậy thì thật không có, lợi hại nhất cũng chỉ có mấy con hươu bào, làm sao tấn công người được.”
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, “Đạo trưởng,
chúng ta muốn đi nhìn quanh trong quan một chút, không biết như thế có
quấy rầy thanh tĩnh của ngài không?”
Cửu Hiền Nữ mỉm cười nói, “Hai vị quan gia cứ việc xem xét, thanh tĩnh là ở trong lòng, không có liên quan gì tới hoàn cảnh.”
Lúc kiểm tra xong một gian nhà kề cuối cùng thì mặt trời đã ngả về tây, Lưu Tự Đường cùng Tưởng Tích Tích nhìn mọi người đang ngồi thiền trong bóng hoàng hôn thì trong lòng cũng bị sự tĩnh tại này lây nhiễm, trở nên an
bình.
“Lưu đại nhân, ngươi có phát hiện ra điểm gì đáng ngờ không?”
“Không có lò luyện đan, cũng không có rắn độc bị rút răng, nơi này cùng Trường Nhạc Cung không có nửa phần giống nhau, hơn nữa ngươi xem Cửu Hiền Nữ
kia mới có tầm mười lăm tuổi, mấy năm trước nàng ta mới chỉ là một đứa
nhỏ, cho nên ta đoán việc của Trường Nhạc Cung không có liên quan tới
nàng ta.”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Ta
cũng cảm thấy người này không có điểm đáng ngờ, ta mới vừa hỏi mấy đồ
nhi của nàng thì bọn họ đều không biết chuyện của Tần Đinh, còn nói hắn
chưa bao giờ tới Tam Tô Quan. Nhìn bộ dạng của bọn họ thì không giống
đang nói dối. Vì vậy Tần Đinh kia hẳn là ở trên núi gặp phải yêu quái
rồi, nhưng thi thể hắn rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ đã bị cắn nuốt không còn gì sao?”
Hai người đi ra ngoài thì có
một vị đệ tử đi theo ra tiễn. Tưởng Tích Tích xoay người hành lễ cáo
biệt, lúc nhìn thấy nam nhân kia thì ngây ngẩn cả người. Người này nàng
chưa từng gặp nhưng đôi mắt hắn lại khiến nàng thấy hoảng hốt, không
phải ánh mắt, không phải bộ dáng, mà là thứ gì đó giấu sau lưng hắn, một thứ khác.
Tưởng Tích Tích là được Lưu Tự Đường túm đi ra ngoài cửa, “Ngươi quen tiểu đạo sĩ vừa rồi sao? Vì sao
lại nhìn hắn chằm chằm thế?”
“Hắn tên là gì?”
“Cửu Hiền Nữ kêu hắn là Nguyên Khánh.”
Tưởng Tích Tích lắc đầu,” ta chưa bao giờ gặp hắn, nhưng cảm giác lại rất
quen thuộc, thật là kỳ quái.” Nàng nhìn phía sau, mặt tường loang lổ của Tam Tô Quan ở giữa trời chiều dần dần chìm trong bóng tối, biến thành
một cái bóng đen nghìn nghịt dài. Quạ đen từ trong rừng phi xuống đầu
tường, phát ra một trận ê ê a a quái kêu.
***
“Nguyên Khánh, gạo đặt ở chỗ nào, Nguyên Khánh, ngươi làm sao vậy?” Thành
Chương ở phía sau gọi người vài tiếng nhưng Nguyên Khánh lại giống như
không nghe thấy gì, cứ đứng ở trước bệ bếp, tay phải giơ cao giữa không
trung.
Thành Chương đi qua, lúc thấy thứ ở trên thớt thì bị hù nhảy dựng, đó là nửa đầu ngón tay, mới vừa bị
Nguyên Khánh băm xuống, nằm trong vũng máu vô cùng chói lọi.
“Ngươi bị thương rồi, sao lại không nói tiếng nào?” Thành Chương chạy nhanh ra khỏi nhà bếp, cùng mấy sư huynh đệ vội vàng nửa ngày để cầm máu cho
Nguyên Khánh, băng bó miệng vết thương. Lúc xong việc, hắn đỡ Nguyên
Khánh trở về phòng, dọc theo đường đi, Nguyên Khánh đều im lặng không
nói gì, hoặc đúng hơn là nói từ khi ngón tay bị chặt đứt thì hắn chưa
nói câu gì, thậm chí cũng không kêu đau.
Thành Chương đem Nguyên Khánh dìu đến mép giường ngồi xuống, “Ngươi có phải
có tâm sự gì không? Từ nãy đến giờ ta đều cảm thấy ngươi đang thất
thần.”
Nguyên Khánh trầm mặc phe phẩy đầu, vẫn không nói một lời.
Thấy thế, Thành Chương chỉ đành đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi được hai
bước thì hắn lại nghe Nguyên Khánh ở phía sau lẩm bẩm nói nhỏ, “Không
thích hợp, không thích hợp……”
Thành Chương lộn trở lại hỏi, “Cái gì không thích hợp? Nguyên Khánh, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?”
Nguyên Khánh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt toát ra ánh sáng có chút dọa
người. Hắn giữ chặt cổ tay áo Thành Chương, “Ta đã sớm cảm giác được từ
ngày đó mọi thứ đều không đúng. Ta không có hứng thú với cái gì hết, ăn
cũng lười. Đúng rồi ta còn nằm mộng, trước kia ta rất ít nằm mơ, nhưng
lần này trong mộng có một nam nhân, ta đem hắn đẩy đến trong hố tuyết,
cởi quần áo hắn, sau đó…… Sau đó……”
Thành Chương ngồi xuống bên cạnh hắn, “Mộng đều là giả, không cần phải để ý, nhưng ngươi nói ngày đó là ngày nào?”
“Chính là thủ…… “
Cửa bị mở ra, gương mặt không chút biểu tình của Cửu Hiền Nữ xuất hiện ở
cửa, “Bọn họ nói tay ngươi bị thương nên ta đặc biệt đến xem,” thân hình nhỏ xinh của nàng chen vào khe cửa, từ từ đi tới mép giường,” Nguyên
Khánh, ngươi vẫn tốt chứ?”
Tuy rằng không dựa gần, nhưng Thành Chương lại rõ ràng cảm giác được thân mình Nguyên
Khánh run lên một chút. Hắn nhanh chóng bò lên trên giường, dùng chăn
bao lấy chính mình, “Sư phụ, ta không có việc gì, chỉ là có chút mệt
mỏi.”
“Không có việc gì thì tốt,” Cửu
Hiền Nữ nhìn Thành Chương liếc mắt một cái, “Chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy Nguyên Khánh nghỉ ngơi.”
Thành
Chương đáp lời, đi theo Cửu Hiền Nữ ra ngoài cửa, lúc đóng cửa hắn, quay lại nhìn Nguyên Khánh thì phát hiện hắn dùng chăn đem cả người bọc đến
kín mít, thân thể kịch liệt run rẩy.
Vào
ban đêm, Cửu Hiền Nữ một mình từ cửa sau của Tam Tô Quan đi ra ngoài,
ước chừng mười lăm phút thì nàng ta ngừng lại, vung phất trần về phía
trước, một tòa phòng ở không lớn bỗng hiện ra trong bóng đêm, dưới ánh
trăng lộ ra ánh sáng màu lục, giống như một nấm mồ hoang.
Nàng đẩy cửa đi vào, hấy ba đôi chân đã ở trong đó chờ lâu. Cửu Hiền Nữ đem
hai rương gỗ mang theo người ném qua, ngân phiếu bên trong rơi đầy đất.