Đăng vào: 12 tháng trước
“Thúc thúc ngươi là
Tần Đinh mất tích sao ngươi không đi tìm mà đến bây giờ mới tới báo án?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Tần Soái đang quỳ gối dứoi công đường.
“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân…… Tiểu nhân không dám.”
“Không dám?”
“Thúc thúc trước khi đi có nói cho tiểu nhân là hắn đi tìm Cửu Hiền Nữ của
Tam Tô Quan. Nhưng hắn một đi không trở về, mà nữ nhân kia là kẻ tàn
nhẫn, đạo pháp lại cao minh. Tiểu nhân nghĩ nếu nàng ta giết thúc thúc
mà tiểu nhân lại tùy tiện lên núi thì chẳng phải cũng thành quỷ dưới đao nàng ta sao.”
“Cửu Hiền Nữ.” Trình Mục Du nói ra ba chữ thật rõ ràng, “Nàng ta là người phương nào?”
“Nàng là một đạo cô, vừa tới Tân An không lâu, cũng không biết sử dụng yêu
pháp gì nàng ta có thê rmê hoặc thôn dân ở phụ cận. Bọn họ vô cùng sùng
kính nàng ta, thúc thúc chính là không nhìn được việc nàng ta dùng yêu
pháp gạt người nên mới đi tìm nàng lý luận.”
“Yêu pháp? Theo ta được biết, thúc thúc ngươi cũng là đạo sĩ, sao lại nói đồng môn sử dụng yêu pháp chứ?”
Tần Soái ấp úng nửa ngày, lúc này mới đột nhiên dập đầu, “Tiểu nhân cũng
không hiểu rõ ân oán giữa họ. Nhưng đại nhân, thúc thúc tiểu nhân đúng
là mất tích, thỉnh đại nhân làm rõ.”
Trình Mục Du gật gật đầu, “Ta sẽ tự phái người đi điều tra rõ chân tướng, nếu không có chuyện khác, ngươi trước đi về đi.”
Tần Soái đứng dậy rời khỏi công đường, lúc đi đến cửa thì gặp mấy người đi
vào. Người đi đầu oai hùng phi phàm, lúc đi đường áo choàng ở sau người
tung bay đầy uy vũ. Hắn bước nhanh vào công đường, lại hướng Trình Mục
Du đang nhắm mắt dưỡng thần hô một tiếng, “Trình huynh, tiểu đệ lại tới
quấy rầy.”
Chỉ nghe giọng là Trình Mục Du đã đoán được người đến là ai. Hắn đứng lên, mặt mang ý cười, “Lưu đại
nhân, người ta đều nói không có việc gì không đăng tam bảo điện, nhưng
cái này không thể đúng với hiền đệ được. Không biết ngươi lần này đến
rốt cuộc là có việc hay không có việc?”
Lưu Tự Đường cười nói, “Người rảnh rỗi cũng có lúc bận việc, hôm nay đến
đây thật sự có chút chuyện muốn thỉnh giáo huynh. Hơn nữa việc này cũng
chỉ có thể đến hỏi huynh.”
“Có thể làm Lưu đại nhân khó xử thì nhất định không phải việc dễ, thỉnh hiền đệ cứ nói.”
Lưu Tự Đường vì thế đem chuyện ở Quỳ Châu phát hiện thi thể cùng với việc ở Trường Nhạc Cung đều nói toàn bộ cho Trình Mục Du, cuối cùng hắn nói:
“Huyện lệnh Quỳ Châu đã tra được thân phận quan chủ của Trường Nhạc Cung nhưng người nọ mười năm trước đã qua đời, từ đó đạo quan liền không có
người làm chủ, bỏ hoang thật lâu, còn về sau bên trong đã xảy ra chuyện
gì thì không ai biết được.”
Trình Mục Du
gật đầu, “Ta đã nghe rõ, nhưng cho dù đây là một vụ án chưa có lời giải
thì sao hiền đệ phải ngàn dặm xa xôi đến Tân An chứ? Theo luật Đại Tống
thì quan viên địa phương không thể vượt quyền mà quản nơi khác.”
Lưu Tự Đường nhìn thẳng hắn, “Điểm này ta đương nhiên biết, nhưng có một
vật chứng muốn thỉnh Trình huynh hỗ trợ giám định.” Hắn hướng phía sau
gật đầu, Hàn Uy lập tức đem cái túi vẫn luôn vác trên vai xuống rồi tiến lên. Trong túi là một đoạn xương người đã biến thành màu đen, thoạt
nhìn vô cùng dọa người. Lưu Tự Đường ngồi xổm xuống, chỉ vào một đám
đường vân xanh trên đoạn xương cốt, “Trình huynh xem, Duyên Tích tuyến
này chứng tỏ hắn bị trúng độc mà chết, mà hai mươi mấy cỗ thi thể ở Quỳ
Châu đều có cùng loại vân xanh này trên mặt xương. Nhưng trúng độc Duyên Tích là mãn tính (lâu dài), ta không nghĩ ra được hung thủ vì sao phải
dùng phương pháp dài lâu này để giết người. Trình huynh giỏi dùng dược,
mà độc và dược lại đi đôi với nhau, thế nên tiểu đệ cố ý đem mảnh xương
này tới để lãnh giáo huynh.“
Trình Mục Du ngồi xổm xuống cạnh hắn, hai ngón tay cầm lấy đoạn xương cốt, quả như
lời Lưu Tự Đường nói, trên khối xương cốt đó che kín những đoạn Duyên
Tích tuyến dài ngắn khác nhau, hiển nhiên là do trúng độc gây ra. Hắn
ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, “Hiền đệ, ngươi mới vừa nói Trường
Nhạc Cung có dấu vết của lò luyện đan sao?”
“Đúng vậy, nhưng không thấy bếp lò đâu, giống như đã bị di chuyển sang chỗ khác.”
Trên mặt Trình Mục Du lộ ra một tia cười lạnh, “Hiền đệ, ngươi có nghĩ tới
khả năng hung thủ không phải có ý giết người mà là trong lúc vô ý làm
cho những người này chết thảm không?“
“Vô tình?”
“Hiền đệ có biết Nam Đường liệt tổ Lý Thịnh là chết như thế nào không? Lúc
hắn tuổi già rất thcihs đạo thuật, vì dùng đan dược mà trúng độc, tính
tình bạo ngược. Tháng hai năm Thăng Nguyên thứ bảy, hắn có một vết loét
trên lưng, không lâu sau bệnh tình chuyển xấu, ngày hai mươi hai cùng
tháng đã qua đời, thọ 56 tuổi.”
Lưu Tự Đường bừng tỉnh đại ngộ, “Ta hiểu rồi, những người này đều vì ăn đan dược nên mới trúng độc mà chết.”
“Không sai, thế nhân cũng không hiểu rằng đan dược trong đó ngậm độc, cho nên
chuyện vì ăn đan dược mà chết thì tự cổ chí kim cũng không hiếm thấy.”
Lưu Tự Đường nắm chặt tay, “Cho nên những người này đều là chết vì trúng
độc trong đan dược sao? Vậy rốt cuộc là ai đã chôn thi thể họ vào trong
đống mồ kia chứ?“
“Cái này thì phải cần
hiền đệ đi điều tra rõ,” hắn khẽ cau mày, “Nói đến cũng khéo, Tân An phủ cũng vừa nhận được mấy vụ báo án, cũng có quan hệ với đạo quan. Nhưng
nơi này và Quỳ Châu cách nhau khá xa, hai vụ án này hẳn là không có quan hệ đi.”
***
Tưởng Tích Tích cùng Lưu Tự Đường ở trong núi chậm rãi bước đi, tuyết còn
chưa tan hết, vẫn có chỗ đông lạnh thành băng. Bọn họ bước đi mỗi bước
đều rất trơn, hơn nữa bọn họ không đi theo đường mòn lên núi mà đi chỗ
không có bậc thang nên càng khó khăn hơn.
“Tưởng cô nương, đã có người báo án, ngươi vì sao không trực tiếp đi hỏi quan
chủ kia mà lại muốn tự mình đi lên núi tìm một phen?”
“Nếu chuyện Tần Đinh chết thật sự có liên hệ với Tam Tô Quan thì ta trực
tiếp đi hỏi chỉ tổ rút dây động rừng không phải sao? Cho nên thừa dịp
bọn họ không có phòng bị, ta đi trước tìm xem có manh mối gì không. Ta
nghĩ nếu thật sự giết người thì núi này chính là chỗ giấu xác tốt nhất.”
“Cô nương nói có lý.”
Tưởng Tích Tích nhướng lông mày, “Lưu đại nhân, ngươi vì sao lại không mang thêm nhiều người mà lại tự mình điều tra?”
“Ta cũng nghĩ như cô nương, chuyện ở Quỳ Châu chưa phát hiện được hung thủ, nếu thật sự Tam Tô Quan này có quan hệ với chuyện ở Quỳ Châu thì việc
ta mang theo một đống người lên chẳng phải quá khả nghi hay sao, nhưng,” hắn cười một chút, “Ta cùng Trình đại nhân nghĩ giống nhau, hai nơi này quá xa, hai vụ án lại cũng không có liên hệ gì. Có điều để an tâm thì
ta mới đặc biệt cùng cô nương tới đây. Trong chốc lát cô nương cứ nói ta là nha dịch đi theo, ngàn vạn không cần tiết lộ thân phận của ta mới
được.”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Lưu đại
nhân, núi này nhìn không lớn nhưng thực tế lại rất mất thời gian mới
thăm dò được. Như vậy đi, chúng ta chia hai đường, ngươi đi phía nam, ta đi phía bắc, trong chốc lát gặp nhau ở cửa Tam Tô Quan.” Nàng nói xong
liền ôm quyền hành lễ, hướng sườn núi bên trái đi. Thấy thế, Lưu Tự
Đường ở phía sau kêu một tiếng “Bảo trọng”, sau đó cũng đi qua bên đối
diện. Trên đầu có tiếng quạ kêu, nghẹn ngào, bừa bãi, Lưu Tự Đường đột
nhiên cảm thấy một trận hoảng loạn không tên. Hắn lại quay đầu nhìn
Tưởng Tích Tích liếc mắt một cái, thấy thân ảnh nàng đã biến mất sau
triền núi thì cảm giác trong lòng càng lớn hơn.