Đăng vào: 12 tháng trước
Người ta có câu "sự tò mò làm chết một con mèo", ở đây, sự tò mò của lũ trẻ làm cho Xích Triệt mệt chết đi được. Mỗi ngày, bọn chúng đều quay quần bên anh, buộc anh dạy chúng thổi kèn lá, đến tối, mọi người trong thôn già có, lớn có, ngồi xoay vòng bên ngọn lửa nghe anh kể những câu chuyện thú vị về thế giới đang tồn tại song song với mình. Có lẽ, làn gió mới này mạnh mẽ đến nỗi, những câu hỏi của mọi người dường như vô tận, như thể họ muốn cướp hết cái bộ óc của anh để bù vào những gì họ đã lãng quên ở thế giới bên ngoài vậy.
Tiểu Thúy cũng vậy, ngồi nghe anh kể, đôi lúc hai ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng vu vơ mỉm cười vui vẻ. Dường như ngay cả Xích Triệt cũng không nhận ra rằng, từ lúc anh gặp Tiểu Thúy, anh đã thay đổi. Anh đã cười, mà nụ cười này 20 năm trước cứ ngỡ đã bị vùi dập để không còn trên nhân thế nữa rồi.
Kể cho đến khi bầu trời đã rơi vào tịch mịch, những cái ngáp ngủ của mấy đứa trẻ đã biểu hiện trên những khuôn mặt ngây thơ, lúc này anh mới tạm dừng việc truy hỏi của mọi người. Đám đông giải tán chỉ còn lại hai cặp mắt đối diện nhau, có gì đó ấm áp len lỏi vào hai ánh nhìn ấy. Tiểu Thúy lại nở một nụ cười.
“Có lẽ em sẽ phải nhường lại danh hiệu từ điển bách khoa toàn thư cho anh rồi.” Cô tinh nghịch trêu chọc anh.
“Thật sao? Tôi nghĩ em thật sự xứng đáng với những gì được mọi người nhắc đến. Những thứ em đã làm luôn khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên nọ.”
“Không đâu, anh rất uyên bác, một quyển từ điển tuyệt vời.” Tiểu Thúy trầm trồ. Cô thật sự phải nhìn nhận rằng, nếu bỏ đi sự dối trá và láu cá trong những câu truyện phóng đại trước đó, thì những gì anh hiểu biết thật sự khiến cô không khỏi cảm thấy thú vị và thán phục bội phần.
Xích Triệt chỉ mỉm cười, anh quay mặt lại, khẽ nhìn vào đôi mắt ấm áp và long lanh kia, ôn tồn nói lớn: “Thật ra mọi thứ trên thế giới này là một khối thống nhất, có vô số các hiện tượng khác nhau, có sự ràng buộc lẫn nhau, nhưng chưa hẳn sự ràng buộc nào cũng được giải thích.”
Ánh mắt của anh lại một lần nữa nhìn thẳng vào sự tò mò đang trỗi dậy của Tiểu Thúy, lại cố tình kích động ngọn lửa đam mê trong cô bùng cháy.
“Chính vì vậy, tôi cũng không phải là một thứ gì đó toàn năng, cũng phải nhìn qua, nghe qua, sờ qua, thậm chí bản thân trải nghiệm thì mới có thể khám phá hết các sự ràng buộc ấy.”
“…”
Từ đầu đến cuối, cô nhìn anh bằng một cặp mắt vô cùng mong đợi và hứng thú. Cô mỉm cười với anh, Tiểu Thúy cũng thừa nhận rằng, trên thế giới này có nhiều thứ buộc phải cảm nhận qua mới có thể khám phá hết được. Cho nên… Tiểu Thúy xoay người về phía anh, nhanh chóng đẩy chiếc xe lăn của anh về phía trước. Bất giác, anh không biết cô đang muốn làm gì.
Dường như có thể đọc được những gì anh nghĩ, Tiểu Thúy khe khẽ chu đôi môi đáng yêu ra, cô đưa một ngón tay lên miệng làm ra vẻ bí mật.
Cô đưa anh xuyên qua cánh đồng hoa hướng dương, vẫn là những mùi vị tinh khôi trong gió làm người ta cảm thấy yên ổn và bình an. Mặc dù lúc này không thể thấy được hoa bồ công anh phảng phất nhẹ nhàng, nhưng Xích Triệt hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhỏm và gần như trút bỏ khi thả mình trong cái không khí trong lành không khói xe, không ồn ào, không xu nịnh, không giết chóc và càng không có sự thống hận.
Vượt qua cánh đồng hướng dương, hai người cuối cùng cũng đi đến một con đường hầm nhỏ tối đen như mực, rồi trong đôi mắt họ là cái thứ ánh sáng le lói phát ra từ một cái đèn dầu hỏa. Xích Triệt cảm thấy khó hiểu với mục đích mà Tiểu Thúy muốn đưa anh tới đây.
Cô lúc này mới quay lại nhìn anh, Tiểu Thúy mỉm cười đỡ anh đứng lên, sau đó buộc một sợ dây thừng cứng chắc qua người Xích Triệt.
“Ôm chặt em!” Tiểu Thúy tỏ ra rạng rỡ nhưng vẫn vô cùng thần bí.
Xích Triệt không chần chừ ôm chặt cô. Khi xúc cảm từ đôi bàn tay rắn chắc tiếp xúc với cái eo mềm mại uốn éo kia, thì một cảm giác lạ lẫm đang không ngừng trỗi dậy trong con người của anh. Cái mùi hương của người thiếu nữ vô cùng khác biệt, ngòn ngọt thanh tân, không quá đậm đến buồn nôn như những cô gái trong quán bar, cũng không nhợt nhạt như không khí loãng mà nhè nhẹ như mùi của những cây lan rừng, làm tâm hồn một kẻ chưa từng động qua sắc dục như Xích Triệt cũng phải nhốn nhào gào thét. Nó khiến ạch máu trong người anh dường như đông tụ, tế bào não điều khiển lí trí gần như chết dần chết mòn bởi vì máu bị đun sôi tới gần 100 độ. Chính vì lẽ đó, vòng tay của ai kia ngày càng siết chặt, tận tình hưởng thụ đủ mọi giác quan đang tồn tại trong bộ óc xấu xa.
Tiểu Thúy cứ đà ngây thơ mà tưởng anh sợ hãi nên ra sức trấn an, còn bảo anh nếu sợ hãi thì cứ bám vào cô thật chắc. Không bỏ qua lời mời gọi “chân thành” ấy, anh ôm cô vô cùng chặt, chặt đến nỗi như thể cô sợ hãi nên bám vào anh chứ không phải anh đang víu vào cô vậy.
Bỗng anh có cảm giác từ từ được nâng lên, nhưng vẫn không muốn mở mắt vì đang bận hưởng thụ. Cô thì cứ ngỡ là anh sợ hãi quá độ mà không muốn mở mắt ra cho nên cũng không muốn để tâm. Mãi khi lên đến đỉnh của một ngọn núi mà anh vẫn còn bám vào cô, chốc chốc cô mới buồn cười, đưa tay nhéo mặt anh, bỉu môi khinh bỉ.
“Anh tướng người to xác mà sợ hãi như một con chuột thế sao.” Tiểu Thúy cất tiếng cười khanh khách, cố ý mỉa mai gã trai nhút nhát trước mặt. Nhưng cô lại có ngờ đâu, não chuột nhắt mới là cô, ngây thơ đến thế là cùng, hóa ra bị lợi dụng mà vẫn không hề hay biết gì!
Xích Triệt mở mắt, xung quanh là bốn bề tuyết trắng, thì ra là anh đang đứng trên núi. Ngọn núi này thấp hơn đỉnh Everest rất nhiều, anh ước chừng nó cao khoảng ba hay bốn ngàn mét gì đó. Ngọn núi này hơi lạ, nhìn xung quanh thì bốn bề tịch mịch, có lẽ không hề có ai sống ở đây, chắc nơi này đã cách xa nơi anh rơi xuống rất nhiều rồi.
Tiểu Thúy quay lại nhìn anh, cô nói: “Anh đã từng nói rằng, có nhiều thứ mới lạ cần phải xem, nghe, sờ, đôi lúc phải trải nghiệm thì mới biết được sự ràng buộc lẫn nhau. Vậy lúc này, em cũng muốn cho anh biết nơi này có những thứ rất đẹp, rất đáng trân trọng cũng như rất đáng trải nghiệm.”
Cô dùng đôi tay nhỏ bé của mình che đi đôi mắt của anh, miệng thì lẩm bẩm đếm lùi từng số: “Tám, bảy, sáu…” gần đến rồi, gần đến rồi, bỗng đôi tay chợt bung ra.
Xích Triệt dường như không thể tin vào mắt mình, trước mặt anh, vô số những ánh sáng màu xanh từng tầng xuất hiện, chúng trườn nhẹ trên bầu trời đầy những vì sao lấp lánh, mộng ảo như đưa người ta vào cảnh tiên vậy. Từng dãy màu trải nhẹ trong không trung đem lại một sự chân thật đến lạ lùng, chúng thật sự mang theo sức cuốn hút khó tả, làm cho con người cảm thấy thật may mắn khi đứng tại đây để thu tất cả vạn vật vào tầm mắt.
Anh quay sang nhìn Tiểu Thúy, đôi mắt màu hổ phách hút hồn đầy ý cười. Mọi thứ, từ tuyết, đá, gió, cỏ cây, ngay cả những dãy màu cực quang lộng lẫy trên trời đêm dường như đều thu hết vào đôi mắt đó, khiến anh không thể nào dời bỏ được, hấp dẫn đến mê muội.
Bầu trời mang một vẻ huyền bí, cái không gian đen huyền một mảng lại được soi sáng bởi bàn tay của tự nhiên tuyệt diệu, rung động không chỉ từ làn da thớ thịt mà cả từ tâm linh, hay nói đúng hơn, từng tế bào cũng xáo trộn, xáo trộn không bởi vì cảnh mà còn vì người con gái kề bên anh.
Anh khẽ mỉm cười, cũng không giải thích nỗi những thay đổi đang nhen nhóm trong người mình. Từ ngày rơi xuống Muôn Trượng, cái vẻ lãnh khốc cùng lạnh lẽo của anh từng lúc dần tan chảy. Liệu có phải là do sức ấm từ cô hay lối sống yên bình không câu nệ ở nơi đây đã khiến anh phát sinh biến hóa, thật là khó để giải mã chính mình! Anh quay sang nhìn cô, cô cũng quay sang nhìn anh, hai người cùng cảm thán.
“Sao cực quang lại xuất hiện ở đây, tôi tin kiến thức của mình không mục nát đến nỗi để thấy điều này là bình thường.” Thật lạ, Xích Triệt mặc dù chưa từng thấy cực quang, nhưng anh biết rõ rằng, cực quang rất khó xuất hiện ở những nơi gần Xích Đạo, chủ yếu là ở hai cực của Trái Đất, điều này khiến anh thật ngạc nhiên, cũng như thật cảm phục sự tạo hóa của thiên nhiên.
Tiểu Thúy tỏ vẻ thản nhiên, trên mặt lúc nào cũng là một nụ cười điềm tĩnh, cô thật sự không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của anh.
Cô vẫn ôn tồn thốt ra những âm điệu trong lành như làn nước mát: “Hiện tượng này 200 năm mới có một lần trên dãy Himalaya, nó giống như một chu kì nhưng không duy trì lâu và những dòng cực quang cũng không trải dài vô tận như ở Bắc và Nam cực.”
“Bởi do con người chinh phục nơi đây chỉ khoảng hơn 100 năm nay, nên họ cũng không có được những thông tin chính xác về điều này. Cho nên, như anh đã nói, có những điều lạ lùng phải để chính mình thấy, nghe, sờ, trải nghiệm, thì mới cảm nhận được cái hay cái đẹp của mẹ tự nhiên.”
Bên khóe môi cô là nụ cười mỉm, vành môi ngày càng cong lên thật là mê hoặc. Xích Triệt nhìn theo đôi môi đang lay động kia, anh có cảm tưởng giống như đang bị thôi miên theo chúng, càng ngày càng bị hút vào một cách mất ý thức.
“Sao anh lại cười? Có phải rất vui vì những thứ mình thấy lại huyền diệu như thế không?”
Anh nhẹ nhàng đáp lại, một giọng nói không còn cường ngạo và quyền uy của một thủ lĩnh nữa: “Tôi cười vì em rất biết tiếp thu, cũng thật thông minh. Nhưng thế giới bên ngoài, còn có những thứ đẹp hơn cực quang rất nhiều, thú vị hơn, mới lạ hơn, đa dạng hơn, màu sắc hơn…”
Cô cũng nhìn anh bằng cặp mắt sắc bén, Tiểu Thúy cũng đưa đẩy theo câu nói của anh, cô nhìn về xa xăm rồi lên tiếng.
“Anh nói còn thiếu!”
“…”
“Nếu mọi việc có một sự ràng buộc với nhau, vậy sẽ có tàn khốc hơn, độc ác hơn, bi ai hơn còn có… dối trá hơn!”
Xích Triệt cố dùng sức đứng dậy, lưng dựa vào vách đá, anh cũng mỉm cười chua chát, anh không hề phủ nhận những gì cô nói, đôi mắt trong phút chốc xẹt qua một tia bi thương. Những tích tụ trong lòng bỗng nhiên không hẹn mà gặp, chúng bất ngờ rò rỉ khiến anh cũng phải mở miệng.
“Có biết tại sao con người lại đánh giết, đố kị, ghen tị, thù ghét, dối trá lẫn nhau hay không?”
Tiểu Thúy hướng về khuôn mặt đẹp đến ma mị kia, cô thật sự bất ngờ, vì trên khuôn mặt ấy đang hiện lên một loại biểu cảm khó khăn cùng thống khổ. Cô không biết anh đã đối mặt với những gì, nhưng cô rất thấu hiểu, hẳn nó như một con dao ngày đêm không ngừng khoét sâu vào đáy lòng giá buốt của anh.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt xanh đẹp đẽ, trong đáy mắt có mấy phần ưu thương nhưng pha chút phẫn nộ. Anh nhàn nhã nhìn bầu trời đẹp đẽ khẽ lên tiếng: “Lợi ích!”
“Vì lợi ích con người không từ những thủ đoạn chiếm đoạt và tàn sát, không ngừng lừa gạt đạp lên đối phương mà đi lên, cho dù là anh em, cha mẹ hay thậm chí con ruột của mình cũng không hề tiếc rẻ hi sinh.” Nhiều điều, rất nhiều điều anh muốn nói ra nhưng e ngại làm tiểu hồ ly sợ hãi nên anh chọn cách im lặng, tạm thời cất giấu chúng vào trong tận đáy lòng. Thật ra, có đôi lúc Xích Triệt cũng tự nghĩ, người đời có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, vậy con người đôi lúc còn thua loài vật, nếu nói cọp là dã thú vậy con người đã “tiến hóa” tới mức nào rồi!
Tiểu Thúy nhìn anh có sự tiếc thương và đồng cảm, dường như anh rất có thành kiến về cuộc sống này. Mặc dù cô biết điều đó đôi khi là hi hữu nhưng cũng có vẻ hơi khắt khe.
“Những lợi ích làm ra có thể là chính đáng, điều đó bắt buộc phải thực hiện nếu muốn đảm bảo chân lí là vĩnh hằng.” Tiểu Thúy thốt ra một câu xoa dịu, nhưng cô không ngờ rằng, lời nói đó lại khiến anh bộc phát hơn.
Anh quay sang nhìn cô, miệng cười chế giễu: “Lợi ích chính đáng mà em nói thực ra chỉ là một sự che đậy cho những mong muốn hèn mọn được giấu trong cái vỏ bọc chính nghĩa mà thôi. Cái lợi ích chính đáng mà em cho là bảo tồn chân lí vĩnh hằng chính là việc Lang Canh nói với gia gia em nhằm để nơi này không bị lũ sâu bọ bên ngoài đục khoét ư?”
Anh xoay người mặt áp sát vào cô, đôi mắt nhíp lại tỏ vẻ vô cùng nguy hiểm, khuôn mặt Tiểu Thúy đỏ bừng lên.
“Em thông minh và sắc bén như vậy, em chắc cũng đã biết, tên đó từ lâu đã thích em. Vậy em có biết tại sao tôi dám đánh cược với em rằng hắn sẽ nói ra hay không? Rất đơn giản! Lợi ích lớn nhất của hắn là em, hắn buộc phải hành động tàn nhẫn nếu muốn lợi ích của mình được đảm bảo.”
“Chính vì vậy…”
Anh nở một nụ cười vô cùng gian manh, nụ cười của một con sói lành đời: “Em phải thực hiện giao dịch thôi!”
Tiểu Thúy từ khuôn mặt hóa đá, giờ tỏ ra trắng bệt sau đó đỏ lừng như con tôm vừa bị trụn nước sôi. Khuôn mặt đỏ quét có chút giần giật, miệng mở ra có thể bỏ vừa một quả trừng, lời nói lắp bắp từng chữ: “Giao…giao dịch.” Rồi sau đó, vừa định chuồn ngay thì một cánh tay rắn chắc đã nắm chặt bàn tay cô, nhanh nhẹn đưa cô vào lòng.