Đăng vào: 12 tháng trước
“Thật ra tôi nghĩ chìa khóa để giải là những bức tranh kia, những bức bích họa đó sẽ nói cho chúng ta biết bao nhiêu độ để điền vào.” Tiểu Thúy nói gần như khẳng định.
Mọi ngươi bắt đầu ngẫm nghĩ, thật sự từ lúc lên tầng hai đến giờ, thứ duy nhất họ có thể liên tưởng đến như mật mã khởi động cơ quan là những bức tranh trên tường ấy, nhưng chúng hầu như không có gì khác lạ và đáng chú ý cả.
“Tiểu Thúy, đúng là những bức bích họa kia rất có thể là mấu chốt của vấn đề, nhưng tổng thể của chúng đều không có gì kì lạ. Nếu cô nói năm sinh của các danh họa, hoặc năm ra đời của các tác phẩm thì quá nhiều, hẳn không đúng với đáp án tên kia che giấu.” Lion đứng kế bên lên tiếng, không chỉ hắn, mà tất cả mọi người ở đây từ lúc bước vào tầng hai, đã trở nên cực kì cẩn thận với mọi thứ, đặc biệt là những bức tranh đó. Họ đã xem rất kĩ càng cả về màu sắc lẫn bố cục của chúng, thật không nhận ra thứ gì khác biệt ẩn sau sự tuyệt mỹ và sắc nét đó.
“Không! Tôi cảm nhận được có một điểm gì đó rất khác thường trên những bích họa. Đại loại là lúc đi ra khỏi con đường kia, cảm giác ấy mới ập dậy, nhưng tôi không thể nói rõ nó là gì, rất nhỏ nhưng chúng ta đã bỏ qua.” Tiểu Thúy trầm ngâm. Quả thật có thứ gì đó đã lóe lên, tuy nhiên, khi con nước bắt đầu dâng cao và đột ngột, Tiểu Thúy gần như không có cơ hội để xem xét, cô nhanh chóng lờ đi và cho rằng đó là một sự nhạy cảm nhất thời của mình, bây giờ thật quá muộn để quay lại rồi.
Lời nói của Tiểu Thúy như đánh động vào khối óc của ai đó, bất giác, khuôn mặt trầm tư của hắn bỗng nhiên nở rộ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ẩn nhẫn. Thì ra là vậy, tên kia giấu thật kĩ, thì ra tất cả đều là sự ngụy trang của hắn.
Tất cả đều tập trung vào hai người, một là Tiểu Thúy, người còn lại chắc chắn là gã mặt đen Xích Triệt. Bất ngờ thấy nụ cười đọng trên môi của anh, mọi người đều thở phào. Bởi vì, chắc hẳn tên đại thợ săn kia đã biết rồi!
“Tiểu Thúy, cô nói không sai, thứ mà gã đó giấu rất cẩn thận trong vỏ bọc ngụy trang chính là…bàn cờ vậy ở bức tranh cuối cùng.”
“Bàn cờ vây?” Mọi người đồng thanh, không hề hiểu những gì Xích Triệt nói.
Đôi mắt màu hổ phách đẹp đến tinh tế trong giây lát ngơ ngác, nhưng rất nhanh, chúng thình lình bừng tỉnh. Cặp mắt sáng long lanh ánh lên vẻ trí tuệ nhìn vào Xích Triệt, hai đôi mắt nhìn nhau rồi đột nhiên mỉm cười, sự ăn ý như thể một sợi dây liên kết ngày càng buộc chặt giữa gã thợ săn và tiểu hồ ly lại vậy.
“Đúng vậy, là bàn cờ vây, nó không giống thông thường chút nào, tên kia cố ý để cho nó…to quá mức bình thường.” Tiểu Thúy đứng ra ôn tồn nói.
“To quá mức bình thường ư?” Mọi người rất bất ngờ trước phát hiện của hai người kia, họ thật không thấy có điểm khác biệt quá lớn trong bàn cờ đó.
“Đúng vậy, bàn cờ vây thông thường kích thước 19*19, nhưng bàn cờ vây trên bức bích họa kia, kích thước đến 100*100, quả thật rất lớn.”
“Tiểu Thúy, không thể nào, bàn cờ vây nếu lớn như vậy hẳn nhìn vào chúng ta sẽ thấy có sự khác biệt ngay.” Hiroshi thắc mắc, hắn quả thật cũng có quan sát bức tranh trên tường đó, giờ ngẫm lại, trong tiềm thức, có vẻ bàn cờ vây kia thật sự khác thường, nhưng nếu nói đến 100*100 thì không thể tin được.
“Các ngươi còn nhớ bức bích họa ấy như thế nào không?” Giọng nói lạnh buốt đầy âm hàn kia một lần nữa lại vang lên. Nếu để bọn ngu ngốc tranh cải không bằng chính chúng tự nhìn lại bức tranh sẽ nhanh hơn.
Mọi người bắt đầu nhanh chóng hoài niệm về bức tranh đó. Bức bích họa cờ vây miêu tả vô cùng chân thực tâm trạng hai kì thù đang đánh cờ trong một khu phố nhỏ. Có rất nhiều người vây quanh bàn cờ đang đánh, biểu tình cũng rất hào hứng, nhìn chung tổng thể màu sắc cùng bố cục rất hài hòa. Mà, khoan…
Đôi mắt Hiroshi chợt lóe sáng, một tia xẹt nhanh qua não hắn, thì ra là vậy, hắn vui mừng ầm lên: “Là lũ người trong bức tranh. Tên kia cố tình vẽ đám người vây quanh bàn cờ để các bộ phận như tay, đầu, chân, thân của những người đó che đi rất nhiều diện tích của bàn cờ làm người nhìn sẽ có cảm giác bàn cờ không quá lớn như kích thước thật của nó.”
“Đúng vậy, nếu bàn cờ chỉ để lộ ra như vậy, một khi lướt qua, ắt hẳn sẽ bị chú ý ngay bởi tính thiếu hợp lí của nó, vì thế hắn phải dùng cách đó để lấp liếm đi sự bất thường của bàn cờ này. Hơn nữa, vô cùng thông minh và gian xảo, hắn cố tình bày cho chúng ta hàng loạt các bức bích họa khác nhau trên đường nhằm giảm sự chú ý của mọi người.”
“Khi tất cả bước vào con đường đó, sự tập trung cao độ ắt hẳn sẽ đặt vào các bức tranh đầu tiên, mọi người sẽ không ngừng xem xét kĩ lưỡng về chi tiết và kết cấu của nó, nhưng chúng không hề có gì đặc biệt, liên tiếp những bức tranh khác cũng tương đồng như thế, nên vô hình não của chúng ta đã sinh ra một sự thiếu cảnh giác và tập trung phân tích. Mặt khác, gã kia lại mở các cổng nước thông với đại dương bên ngoài, tạo tình thế uy hiếp và đẩy mọi người vào tình trạng khẩn trương và lờ đi tất cả. Vì vậy, đến những bức tranh cuối cùng, chúng ta cũng sẽ không quá đặt sự chú ý vào nhưng chi tiết cụ thể nữa, mà chỉ nhìn đến tổng thể bố cục, màu sắc cũng như nội dung mà bức tranh biểu hiện, cho nên, không ngờ chúng ta đã va vào một cái bẫy khổng lồ do hắn sắp đặt!” Bằng giọng điệu thánh thót và trong lành của mình, Tiểu Thúy đã rót vào từng tế bào nơron của tất cả những gã thợ săn ở đây, khiến mọi ngỏ ngách trong lòng họ như được đả thông và liền mạch.
Không dừng lại sự phân tích của mình, cô tự tin nói lớn: “Còn một điểm nữa mà hắn đã qua mặt được chúng ta, chính là bức tranh đó to hơn bình thường, hay nói đúng hơn, các hình ảnh ngoài bàn cờ đã được phóng đại lên rất nhiều. Nếu làm vậy, một phần sẽ như màn khói mờ che đi khuyết điểm đang tồn tại trong đó, vì thế, một cách đinh ninh chúng ta cho rằng, bàn cờ như vậy đã có kích thước phù hợp với hình vẽ rồi.”
“Nhưng …bàn nếu cờ có vấn đề, vậy liên quan gì đến số góc tên kia đưa ra?” Mặc dù một mớ hỗn độn vừa được đả thông, nhưng việc quan trọng chính là cần phải giải ra sự thách thức của đối thủ, bởi vì nước đang sắp đến eo, không quá ba phút nữa, lũ cá sấu sẽ được giải phóng!
Mọi người lại rơi vào trầm tư, vấn đề đã được nêu lên, vậy lời giải là gì. Mọi thứ ngày càng gấp rút, những con nước không ngừng tùng chút từng chút đẩy cao. Tiếng những con cá sấu háo đói rền vang, chúng dường như ngửi được mùi thịt người nên tâm trạng vô cùng phấn khích, cơ thể không thôi quẫy đạp vào chiếc lồng sắt, hàm răng sắc nhọn nhè ra như hai máy cắt hung tợn hướng thẳng đến bọn người Xích Triệt. Nước lạnh giá cộng hưởng cùng tiếng gầm gừ khiến người ta không khỏi kinh sợ tận trong xương tủy.
“Nếu bàn cờ vây kia và góc độ có liên quan với nhau, thì xâu kết như thế nào đây? Nếu cộng lại các thứ trên bàn cờ vây, thông thường bao gồm: quân trắng, quân đen, 19 gạch dài và 19 gạch ngang, vị trí các điểm sao, cùng tengen ( là điểm trung tâm bàn cờ).” Puma vừa nói vừa phân tích, thực ra, thỉnh thoảng đối với trò chơi đòi hỏi trí tuệ cao thế này, họ cũng thường đem ra giải trí, nhưng do mất nhiều thời gian cùng công việc bận rộn, nên mỗi thợ săn không được đào tạo bài bản về các kĩ năng giải cờ.
Quân trắng, quân đen, điểm trung tâm, các đường dọc và các đường ngang. Chiếc môi mỏng quyến rũ của gã đàn ông không ngừng mấp máy, liên tục xâu kết tất cả những thứ có liên quan lại với nhau để tìm một mối chung nhất. Là gì…là gì…đây. Đột nhiên đôi đồng tử màu xanh kia trừng lớn, là nó…thì ra là vậy, bí mật về lời giải mà hắn muốn giấu trong bàn cờ kia chính là nó.
Mọi ánh mắt một lần nữa lại tập trung vào đôi mắt khẽ ánh lên tia sáng của Xích Triệt, hắn quả thật không hổ danh là một đại thợ săn kì tài, hắn…đã tìm ra rồi.
“Thứ mà xâu chuỗi tất cả từ bàn cờ vây đó đến bài toán hắn đưa ra chính là…tấm bản đồ thế giới.” Một giọng nói đanh thép như bạt vào tay mọi người. Là tấm bản đồ thế giới ư, như thế nào có thể.
Tiểu Thúy đôi mắt trở nên thâm thúy sau lời nói của Xích Triệt, trong lòng không khỏi bội phục “Xích Triệt anh quá thông minh”.
“Các anh nhìn kĩ lại bàn cờ vây xem. Quân trắng và quân đen tượng trưng cho ngày và đêm, các đường dọc và ngang chính là những đường kinh độ và vĩ độ, điểm trung tâm bàn cờ tengen chính là đường xích đạo. Nếu nói về mối liên hệ giữa góc độ và bàn cờ vây, chỉ một lời giải thích, đó chính là tấm bản đồ thế giới theo mặt phẳng.” Tiểu Thúy lại một lần nữa nhu hòa giải thích, bởi cô biết rõ, tên kia không hề có sự kiên nhẫn để giúp bọn họ từ từ ngộ ra.
“Hơn nữa, vị trí các quân cờ kia chính là lời giải cho số góc chúng ta điền vào, có điều…” Tiểu Thúy vừa nói vừa trầm ngâm: “Quân đen điền vào để thắng thế cờ, nếu căn theo vị trí là giao giữa hàng ngang 42, tức nằm ở vĩ tuyến 42 độ Bắc tính từ hàng ngang trung tâm trở lên và đường dọc số 13, tức kinh tuyến số 13 độ Đông tính từ kinh độ 0 bên phải qua. Cho nên, qui lại, chúng ta sẽ có cặp số đo 42 độ và 13 độ, nhưng….” Khuôn mặt Tiểu Thúy lộ vẻ căng thẳng.
“Nhưng nếu là điền cờ trắng vào để thắng thế, thì quân cờ trắng đó sẽ nằm trên đường vĩ tuyến 48 độ bắc và kinh tuyến 2 độ Đông, ta lại sẽ có cặp tọa độ 48 và 2.” Giọng nói Xích Triệt lại bổ sung cho sự chần chừ của Tiểu Thúy. Tên kia thật không biết ám chỉ điều gì lại cho họ xác suất một phần tư thế này, bốn số, 25% cơ hội, không đúng sẽ làm mồi cho lũ cá sấu kia!
“Vậy chúng ta phải nên điền số nào đây, có bốn số tất cả.” Hiroshi nét mặt khó khăn lên tiếng, mẹ nó, cả nhà tổ tông cái tên chết tiệt kia.
Mực nước không ngừng dâng lên, những chiếc chuồng phát ra những âm thanh rục rịch dịch chuyển như đòi mạng.
“Đại chủ nhân chỉ còn một phút nữa.” Puma lên tiếng, hắn đã đứng sát bảng điều khiển, chỉ cần một lời quyết định, hắn sẽ điền vào ngay số góc. Thời gian đang điếm ngược từng giây từng phút, những con nước lạnh lẽo không thể xoa dịu nỗi từng giọt mồ hôi lạnh chảy ròng trên khuôn mặt mọi người. 42, 13, 48 hay 2 đây, con số nào mới đúng.
“Đại chủ nhân còn 50 giây!” Puma gấp rút lên tiếng, sức nặng tinh thần đang đè lên tất cả bộ óc nơi này, họ đang cố gắng nghĩ ra mọi mấu chốt có liên quan đến vấn đề.
Phía đằng kia, đôi mắt của nhữngcon cá sấu ngày càng long lên sòng sọc, những chiếc răng lỏm chỏm không ngừng cọ sát vào thành lồng, đồng loạt phát ra những tiếng rợn người đến run rẩy. Cuộc đua nước rút cùng tử thần đã đến.
“Đại chủ nhân còn 40 giây.” Ánh mắt mọi người bắt đầu tuyệt vọng, mọi thứ gần như suy sụp, cảm giác lạnh gáy bao trùm tất cả, bàn tay thần chết đang từng chút kề sau cổ họ.
“Điền đại vào một số đi, con mẹ nó, nếu lần này ra được khỏi đây, tao sẽ lên tháp cúng quẩy.” Hiroshi nói bằng giọng phát cáu, hắn không hề tin vào ông trời. Từ lúc luyện tập chung cùng Xích Triệt, Arsenè và Holmes, khi còn là những thợ săn non nớt, thì hắn đã không tin vào bất kì thứ gì do ông trời tạo ra. Hắn chỉ tin mỗi bản thân hắn cùng gã đang đứng trước mặt này, hoặc sống hoặc chết!
“Là chùa thưa chủ nhân, không ai nói tháp cả.” Một tên thợ săn trong đó phản bác.
“Tao thích tháp đấy, con khỉ nhà ngươi dám chống đối đại ca của mày.” Hiroshi ra tay kí lên đầu tên kia một tiếng rõ đau.
Tháp ư, tháp….Đôi mắt Tiểu Thúy trừng lớn. Đúng rồi, tên kia muốn dấu nó sau những con số ấy. Tiểu Thúy quay hoắt người về phía sau, giọng nói rõ lớn đánh bạt vào tai mỗi người, không thử sẽ không có đường sống, không thử tất cả sẽ chết, mặc dù suy đoán có táo bạo cách mấy cũng phải nói ra.
“4,49 độ!” Hai giọng nói đồng thanh nảy lên, một giọng nữ thánh thót như con chim khuyên, một gióng nói khác mạnh mẽ cường thế như một con sư tử chốn rừng sâu. Hai ánh mắt giao nhau như đã thấu hiểu tâm ý đối phương.
Ngay lập tức, Puma không chần chờ, bàn tay rõ ngay vào bảng điều khiển, tức thì, một tia sáng lao thẳng đến lăng kính. Tất cả như nín thở, không khí cùng âm thanh như ngưng đọng tại giây phút này.
“Ầm…” Bức tường cuối cùng cũng mở ra. Họ đã đúng, suy luận của họ đã đúng, thì ra là vậy, thứ hắn muốn lấp liếm đằng sau tất cả mọi thứ là vậy.
“Đi nhanh lên, còn 20 giây nữa chuồng cá sấu sẽ mở ra.” Hiroshi vừa thở phào vừa ra lệnh, hắn thề nhất địch sẽ lột da tên kia!
Tất cả mọi người như tên bắn lao vào cầu thang, động tác của họ nhanh như chim cắt, không hề dư thừa một giây nào, từng người nhanh nhẹn trèo lên, đến lúc này họ cũng không màn việc hỏi tại sao lại là 4,49 độ, họ chỉ biết, không nhanh sẽ không thấy được Mặt Trời.
“Chủ nhân, ngài lên trước đi.” Hiroshi mỉm cười tà mị, một ý định xấu xa phát ra trong đầu hắn. Dường như hiểu ý, Xích Triệt cũng không thèm đối hoài, giọng nói hờ hững như băng phát ra: “Chơi cho khéo, không chừng ngươi cũng được về gặp tổ tông luôn đấy.” Nói xong, anh nhanh như một con báo trèo thẳng lên tầng ba.
Hiroshi đi cuối cùng, động tác của hắn thoan thoắt không thua gì Xích Triệt. Khi gần đến bậc cầu thang, từ trong túi áo, hắn khẽ lấy ra một thứ.
“Con khỉ gió nhà ngươi không phải muốn ông mày thao luyện với lũ cá sấu sao, được lắm, ông sẽ ày ngay món quà “thịt cá sấu nướng ướp nước biển” chắc sẽ rất ngon đây.”
Hiroshi cười một cách khoái trá, hắn từ trên cao búng chiếc bật lửa, nhanh chóng, nó rơi xuống tầng hai, còn chưa chạm đến mặt nước thì “Bùng, bùng” những ngọn lửa do khí metan dày đặc sinh ra tạo nên một vụ cháy khủng khiếp, tiếp đến “Bùm” một tiếng nổ long trời lở đất như oanh tác không gian mọi phía. Âm thanh những con cá sấu kêu gào thống khổ tạo nên một bản nhạc rùng rợn đến tận xương tủy. Không thèm nhìn lại, Hiroshi khẽ nhếch môi đuổi theo bọn người của Xích Triệt và Tiểu Thúy.