Đăng vào: 12 tháng trước
Những dòng nước bắt đầu dâng lên như cơn thủy triều mạnh mẽ, nhưng đáng sợ nhất lại là chúng không hề rút mà ngày một lên cao, chưa đến mười lăm phút, nước đã đến hơn mắt cá chân. Đám người Xích Triệt hiện tại đang đứng trước một tòa kiến trúc bề thế như một kim tử tháp, nhưng không ai biết những gì đang đợi họ trong đó.
Lúc đầu nhìn từ xa chỉ thấy đỉnh, mọi người chỉ nghĩ nó là một tòa tháp hình chóp bình thường, nhưng không ngờ khi đến nơi lại là một cảnh tưởng khác. Tổng thể kiến trúc này tuy không phải đồ sộ như Đại Kim tử tháp Kêốp ở Ai cập, nhưng cũng đáng kính nể bởi mức độ qui mô của nó. Những mảnh đá khổng lồ được cắt gọt sắc nét theo phong cách các lăng mộ của Pharaon. Cổng vào có hai con nhân sư Sphinx bằng đá cẩm thạch. Cánh cửa cũng được điêu khắc bằng những họa tiết hết sự độc đáo chỉ có ở Ai Cập cổ đại mấy ngàn năm trước.
Trên cánh cửa, những dòng chữ được nạm bằng vàng ghi lại tiểu sử của một người với cái tên vô cùng xa lạ Shiros Meliton. Tiểu sử của người này nói lên ông ta là một nhà kiến trúc sư với những thiết kế thiên tài, nhưng cuộc đời lại ẩn dật và cuối đời lại chết một cách đầy bị thương bởi căn bệnh ngặt nghèo. Trên đó, cũng có ghi việc ông có lập gia đình nhưng không hề nhắc quá nhiều đến người vợ cùng những đứa con của ông ta. Có vẻ như đối với ông ấy, họ hoặc là một vết nhơ trong cuộc đời hoặc đau khổ đến tột độ khiến ông không muốn nhắc lại!
“Đại chủ nhân, chúng ta có vào không?” Lion lo lắng cất tiếng hỏi. Nước lúc này đã ngập qua mắt cá chân, nếu cứ tiếp tục thế này, một khi hòn đảo đã chìm, với giông lốc dữ dội ngoài kia, thì dù Arsenè và Holmes có đến kịp cũng chỉ vớt được xác của họ nổi lềnh bềnh trên biển mà thôi.
Rừng cây bởi những con gió mạnh mà trở nên hỗn loạn, xào xạc phát ra những tiếng kêu như một con giã thú bi thống khi trúng bẫy. Nhưng âm thanh thảm thiết ấy hòa vào màn đêm đang buông xuống làm cho người ta không khỏi sởn gai ốc và sợ hãi. Mọi ánh mắt đều dồn vào một người duy nhất, tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của hắn, hoặc sống hoặc chết chỉ do hắn quyết định.
Trong một chốc suy nghĩ, mệnh lệnh được phát ra: “Đi vào, ta cũng muốn biết đến rốt cuộc hắn muốn giăng thứ gì trong đó.” Xích Triệt mạnh mẽ bước từng bước đẩy cánh cửa trước mắt, bên môi ẩn một nụ cười nhẹ.
Mọi người vừa bước vào, cánh cửa phía sau lập tức đóng lại, những đống lửa gắn trên tường như có ảo thuật chợt phát sáng lên, sau đó là một tiếng nói đầy ý cười xuất hiện.
“Rất vui được chào đón tất cả mọi người, không ngờ, sau nhiều màn như vậy, các người cũng có thể đến được đây, sớm hơn ta dự đoán nhưng cũng không quá trễ.” Giọng nói phát ra trong một không gian bao kín, âm thanh vì vậy phản xạ rất tốt làm cho ai cũng nghe được một giọng nói trêu đùa cùng dè bỉu.
“Mày là thằng nào? Đến nước này rồi mà còn ấp trong cánh gà mẹ, có giỏi thì ra đây mà xàm ngôn với ông mày này.” Hiroshi phát tiết. Anh rốt cuộc cũng nghe được lời nói của kẻ mà mình muốn dậm chết 18 đời tổ tông nhà hắn rồi, việc hi sinh của những thuộc hạ do mình đào tạo làm Hiroshi ngay lập tức muốn tự tay lột da kẻ mới lên tiếng kia.
“Hiroshi, đừng gấp rút, thể nào chúng ta cũng sẽ làm quen với nhau nhanh thôi.” Giọng cười rộ lên khiến Hiroshi càng thêm cáu.
“Mời chúng ta vào đây, hẳn ngươi cũng bày đủ trò rồi. Nói đi, ngươi muốn gì?” Xích Triệt âm trầm lên tiếng, giọng nói băng lãnh vút lên đánh bạt nụ cười vừa rồi.
“Hôm nay xem ra ta sẽ thưởng thức được trò chơi thú vị rồi, không sai, đây chính là nơi ta thiết kế như một món quà dành ột người, ông ấy rất muốn nhìn thấy các ngươi chết như thế nào. Ta sẽ bắt đầu mở cửa cho nước vào đây, nếu các ngươi không đủ khả năng trèo lên đỉnh tháp thì hãy uống nước biển cho no đi nhé! À quên, ta chưa nói với các ngươi, phần thưởng của trò chơi này là thiết bị nhiễu sóng đặt trên đỉnh kim tử tháp. Nếu nhanh chân trước khi nước đến, thì các ngươi hoàn toàn có thể liên hệ với lũ trong đất liền, còn không thì….làm mồi cho lũ cá mập đi, hahaha.” Nụ cười cực kì thỏa mãn của kẻ kia như thể nhìn thấy lũ chuột đang chạy tán loạn trong lồng, mà hắn lại là con mèo đang đùa giỡn chúng vậy.
Lời nói vừa dứt, cánh cửa lập tức mở ra, con nước nhanh chóng cuồn cuộn đi vào rót đầy mặt đất, nước lúc này đã gần tới đầu gối. Chứng tỏ hòn đảo đã thực sự chìm xuống đại dương bao la.
“Nếu hắn muốn chơi, vậy chúng ta cũng bắt đầu đi thôi.” Xích Triệt mạnh mẽ đi trước. Bên cạnh, Tiểu Thúy được anh bao trong vòng tay, ánh mắt cô ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt cương nghị không hề sợ sệt trước mọi thứ, mà ngược lại, đẹp đến xuất thần. Chốc lát, trong lòng cô nổi lên một sự khâm phục, anh quả thực không biết chữ sợ viết như thế nào mà!
Kim tử tháp này cao đến 80 mét, bao gồm ba tầng, các tầng được nối thông với nhau bằng các con đường để lên trên. Dĩ nhiên, để lên được các tầng không hề dễ dàng, bởi vì, các cơ quan được thiết đặt đầy rẫy, chỉ cần một phán đoán cùng tính toán sai lầm sẽ dẫn đến một kết cuộc bi thảm.
Mười người bao gồm Xích Triệt, Tiểu Thúy, Hiroshi, Lion, Puma cùng năm thợ sắn khác tiến về phía trước. Trước mắt họ là một con đường nhỏ, những ánh nến trên những cái kệ le lói cháy, làm không gian mập mờ ma quỷ, tiếng gió qua các khe hở không ngừng rít nhẹ, tiếng nước bì bõm dưới chân mang lại cảm giác ớn lạnh không thôi. Bất ngờ, từ những phiến đá khổng lồ, những chấn động rộ lên. Từ bên trên, “Ầm” một bức tường khác đổ sập xuống chắn ngang lối đi, giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
“Ta biết ngài Xích Triệt rất thông minh, trước khi khởi động, cùng chơi với ta vài con số nhé.” Giọng nói vừa dứt, trên bức tường, một ánh sáng đỏ rộ lên tạo thành một hình vuông bao gồm chín hàng ngang cùng chín hàng dọc đan xen vào nhau, sau đó là những con số cũng tự động xuất hiện trên đó. Có những ô trống được điền sẵn, có ô không điền. Đây là một trò chơi căn não nhưng vô cùng phổ biến trên thế giới – Sodoku.
“Hắn cũng quá xem thường trí não của chúng ta rồi.” Puma lên tiếng. Đối với những phép tính toán này, thì những kẻ được đào tạo như hắn chưa tới ba phút sẽ hoàn thành xong xuôi. Hơn nữa, dường như tên này sợ bọn họ không biết cách giải hay sao mà các con số cho nhiều hơn thông thường. Đối với Sodoku, quy luật là phải điền mỗi hàng dọc và mỗi hàng ngang một chuỗi số từ một đến chín nhưng không được trùng nhau. Chín hàng dọc cùng chín hàng ngang chia thành chín hình vuông, trong mỗi hình vuông lại chứa chín ô số. Thường mỗi hình vuông ít nhất có bốn ô trống để cho người chơi điền vào, nhưng không ngờ tên kia xem thường bọn họ đến vậy, hắn gần như điền rất nhiều số vào đó.
“Ngươi lên điền vào đi!” Xích Triệt thấy Puma lên tiếng cũng đoán biết hắn cũng khá rành trò này.
“Vâng, thưa Đại chủ nhân” Puma vừa tiến lên, chưa đầy 30 giây, hắn đã hóa giải thành công mà không mất chút sức nào.
“Không ngờ hắn lại cho chúng ta khởi động một cách nhàm chán như vậy.” Hiroshi thốt lên có ý bỉu cợt, hắn không nghĩ tên kia lại đưa ra một câu đố mà thuộc hạ của hắn chỉ mất 30 giây đã tìm ra đáp án. Xem ra, rất nhanh bọn họ cũng đến được tầng trên cùng để phá hủy thiết bị gây nhiễu.
Xích Triệt cùng Tiểu Thúy vẫn không hề nói gì, vẫn nhìn chắm chằm từng con số do Puma giải ra. Cả hai đều có gì đó mơ hồ, dường như sự việc không tiến triển một cách đơn giản như vậy. Sau khi Puma điền vào con số cuối cùng, bước tường kia cũng chuyển động nhanh chóng tạt ngang nhường lối đi cho họ. Mười người tức khắc tiến về phía trước, không ngờ rằng….
Trước mắt mọi người là một mê cung rộng lớn. Thì ra, thứ mà tên kia muốn dành cho họ không phải là những ô số đơn giản mà là một mê cung phức tạp này. Thứ vừa rồi như một màn đánh lừa lí trí khiến cho bọn họ lộ ra sự chủ quan, đến khi đối mặt với thực tại, sẽ khiến sự hoang mang trỗi dậy, càng hoang mang càng mất thời gian, mà thời gian lúc này là chân lí của sự sống!
“Đây mới là màn mà hắn muốn đưa ra cho chúng ta.” Tiểu Thúy nhìn những bức tường trước mặt, giọng nói trở nên nghiêm túc.
“Không sao đâu Tiểu Thúy, đối với các mê cung, chúng tôi điều được đào tạo các cách thức vượt qua cả.” Lion lên tiếng trấn an, nếu trò này cũng tương tự như vừa rồi thì thật không khó làm đối thủ của hắn.
“Nói cách nhìn của ngươi về mê cung lần này đi.” Hiroshi lên tiếng, hắn cũng rất tin tưởng, với mê cung này, bọn họ sẽ không khó để vượt qua.
“Nếu đoán không lầm đây là dạng mê cung liên thông, vì vậy, cách tốt nhất là áp dụng phương pháp “bám theo tường” để vượt qua.” Lion quả quyết lên tiếng.
Bám tường là quy tắc nổi tiếng nhất để vượt qua mê cung, còn được gọi là quy tắc tay trái hoặc quy tắc tay phải. Nếu mê cung chỉliên thông đơn giản,nghĩa là tất cả các bức tường của nó được kết nối với nhau hoặc kết nối với đường bao quanh mê cung, thì bằng cách dò một tay lên một bức tường của mê cung, người đi đảm bảo không bị lạc và tìm được lối ra nếu có một lối ra trên đường bao.
“Tiến hành đi!” Xích Triệt ra lệnh, đôi mắt xanh bắt đầu luân chuyển. Tất cả mọi người đồng thời bước vào mê cung. Theo phương pháp của Lion, trong một mê cung liên thông, từ cửa ra với lối thoát, chỉ cần bám sát tường sẽ dẫn ra nơi cuối cùng. Cả nhóm người từng bước thận trọng đi về phía trước, nhưng chỉ được vài bước…
“Rẹt, rẹt” những bước tường phía sau đột nhiên chuyển động, không gian xung quanh cũng phát lên những tiếng ken két do sự ma sát giữa đá và sàn, trong phút chốc, con đường có lối thông trước mắt bị bịt kín, lối thẳng giờ trở thành một lối quẹo phải. Mọi người gần như như ngẩn ra, không tin vào những gì đang thấy, vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
“Thế là thế nào?” Lion tỏ ra kinh ngạc, hắn không ngờ đối phương lại cho những bức tường chuyển động một cách có hệ thống như vậy, nếu tất cả đều di động và đổi chỗ cho nhau như thế, đừng nói là dùng cách bám tường, mà ngay cả các biện pháp khắc hầu như đều không thể.
“Lion, nếu những bức tường di chuyển, kiểu bám tường còn hữu hiệu không?” Hiroshi lúc này đã trở nên cau mày khó chịu, không chỉ bởi vì sự thay đổi trước mắt mà vì…nước dưới chân đã ngập tới đầu gối.
“Những bước tường di chuyển lại không ngừng đổi chỗ, biến hóa hết dạng này thành dạng khác một cách ngẫu nhiên như vậy, căn bản không thể dùng cách bám tường được nữa mà những các cách khác đều vô dụng.” Lion vừa nói mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng.
“Chúng ta đã đi được bao nhiêu bước rồi?” Cuối cùng, Xích Triệt cũng lên tiếng.
“Đại chủ nhân, là bốn bước kể từ lúc bắt đầu.” Một gã thợ săn trong đó lên tiếng.
“Hơi nhiều rồi, chúng ta cần phải quay về vị trí xuất phát thôi.” Lúc này một giọng nói thánh thót phát ra, đôi mắt màu hổ phách đẹp đẽ kia ánh lên sự thông tuệ cùng tỉnh táo, bất giác, cả Xích Triệt và Tiểu Thúy nhìn nhau, rất nhanh chóng cả hai đều lộ lên nụ cười cho thấy sự tương đồng trong ý nghĩ của họ.
“Vậy là thế nào?” Hiroshi không hiểu nỗi Tiểu Thúy cùng gã kia đang nghĩ cái gì. Cả đoàn người nhanh chóng trở về vị trí ban đầu, lúc này Tiểu Thúy mới lên tiếng, giọng nói trong lành như đang rót từng hơi ấm cho những trái tim thấp thỏm ở đây.
“Hiroshi, anh có biết tại sao tên kia lại đưa ra bài toán Sodoku vừa rồi hay không?”
Trả lời cô là những cái nhìn tập trung vào cái miệng xinh xắn kia. Tiểu Thúy mỉm cười, nói tiếp: “Bởi vì những con số trên bàn Sodoku kia chính là cách giải ê cung này.”
“Cách giải?” Mọi người gần như đớ ra không hiểu nổi, bàn Sodoku kia và mê cung này có liên quan gì.
“Bàn Sodoku đó chính là tượng trưng ê cung này, điểm ta đang đứng là vị trí đầu tiên của mê cung, ô cuối cùng nằm trong hình vuông thứ chín chính là lối ra của chúng ta, nhưng lối đi lại nằm ở những con số Puma điền vào, đó chính là những vị trí chúng ta phải bước đến nếu muốn đúng đường để thoát ra.”
Tiểu Thúy nhìn những khuôn mặt ngơ ngác chưa hiểu ra vẫn đề cô mỉm cười ôn tồn nói tiếp: “Các anh có nhận thấy trên bàn Sodoku này có một điểm kì lạ không. Đó là nếu như thông thường, số ô trống để điền vào rất nhiều, điều đó thể hiện mức khó khăn cùng đánh đố cho người chơi, nhưng ở đây, tên kia điền quá nhiều vào đó, điển hình càng về bên phải thì các ô bị lấp đầy càng nhiều, hẳn phải có lí do. Đó là bởi vì, những ô trống đó không nằm trên con đường mà chúng ta đi ra nên hắn giúp chúng ta điền vô hoàn toàn.”
“Thì ra là vậy, những ô mà Puma điền vào chính là vị trí chúng ta cần đứng đó để di chuyển. Nếu chúng ta bước đến một ô khác ô điền thì sẽ đi sai đường. Vì những bức tường này luôn chuyển động theo một khoảng thời gian cố định, nên các ô không đúng sẽ tạo ra các con đường dẫn đến những nơi ngược lại với lối đưa chúng ta đi ra, hoặc các ngõ cụt chắn ngang, còn các ô điền là các bức tường không chuyển động nên sẽ dẫn chúng ta đi đúng hướng nếu căn cứ theo sơ đồ là bàn Sodoku lúc nãy.” Hiroshi gần như bừng tỉnh mà phân tích tỉ mỉ vấn đề.
“Sau khi biết được ô điền chúng ta sẽ làm những gì nữa đây?” Puma bật tiếng hỏi, mặc dù số ô điền không nhiều, nhưng cũng không ít, đi như thế nào là hợp lí.
“Puma, bàn Sodoku lúc nãy không phải vô dụng đâu, nó là một tấm bản đồ đấy. Tuy nhiên, hắn cũng cho chúng ta rất nhiều lựa chọn để ra ngoài chứ không phải là một lối đi duy nhất. Khi chúng ta vượt qua mê cung, nhưng ô sai sẽ liên tiếp rẽ hướng hoặc biến thành ngõ cụt, nếu căn theo tấm bản đồ, chúng ta phải đợi chúng trở về đúng vị trí như đã được đánh dấu trên khối đá vừa rồi, như thế chúng ta mới có thể đi đến ô điền mà không va vào cạm bẫy là ô sai.” Tiểu Thúy vừa giải thích cho tất cả, bước chân cũng nhanh chóng di chuyển theo Xích Triệt, vì có nhiều lối ra, nên phải đi theo một người duy nhất, như thế sẽ không gây náo loạn.
Cả đoàn người theo chân Xích Triệt cùng Tiểu Thúy tiến về phía trước. Căn cứ vào bàn Sodoku như một tấm bản đồ thì họ sẽ phải đi vào những hình vuông chứa các ô vuông điền theo thứ tự đi tự trên xuống và từ trái sang phải cho đến khi đến được hình vuông cuối cùng của mê cung. Trên đường đi, các ô sai sẽ tạo ra vô số ngã rẽ cùng lối cụt, nếu đi sai vào một ô như vậy, bọn họ sẽ tiếp tục bước sai vào con đường khác, liên tiếp những lối sai sẽ tạo nên một cấp số nhân ô sai cho đến khi nước ngập qua đầu và nhấn chìm tất cả. Cho nên, nếu không nhớ nổi đường đi nước bước, gần như vô dụng không cách nào thoát khỏi cạm bẫy này.
“Hiroshi có một điểm anh phân tích không đúng.” Tiều Thúy vừa nói vừa chạy cùng mọi người, họ nhanh chóng đi đúng với các vị trí đã được Xích Triệt chỉ định.
“Không đúng?”
“Phải! Đó là các bức tường ở các ô điền số không phải đứng yên như anh nói, bọn chúng cũng chuyển động, nhưng có điều, tên kia không tạo cho nó sai hướng mà tạo cho nó những ngõ cụt khiến cho chúng ta hoang mang nếu không nắm được nguyên lí.”
“Ngõ cụt?”
“Đúng vậy, trong một khoảng thời gian cố định, hắn sẽ tạo ra các ngõ cụt đánh lừa chúng ta tại ô đó, sau khoảng thời gian tiếp theo khi các bước tường di chuyển thì hướng đúng sẽ trở lại. Để điều khiển các bức tường đúng locgic, em phải thực sự khâm phục khả năng thiên tài của hắn.” Tiểu Thúy vừa di chuyển vừa cười. Nụ cười của cô không khỏi khiến Hiroshi cảm thấy rất bội phục trăm lần, trong tình huống này, cô tỏ ra thật sáng suốt và thông minh. Tiểu Thúy không những có nhan sắc là một chất độc chết người, mà bộ não này lại khiến cô không ngừng tăng thêm độc tính, có được cô không khó để có được mọi thứ!