Đăng vào: 12 tháng trước
Normal 0 false false false EN-US ZH-CN X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin-top:0in; mso-para-margin-right:0in; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:0in; line-height:115%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin; mso-bidi-font-family:"Times New Roman"; mso-bidi-theme-font:minor-bidi;}
Sáng sớm hôm nay, Tiểu Thúy không phải vào phòng thí nghiệm tầng mười mà cô theo Magnet đi đến các lớp học kĩ thuật để dự thính. Thực chất, mục đích của Magnet là để cho Tiểu Thúy có cơ hội làm quen và nâng cao kiến thức về khoa học thực dụng cùng kỹ thuật chế tạo cấp cao. Cho nên, không chỉ lớp của ông, Magnet còn đăng kí lớp do các giáo sư, phó giáo sư khác đang diễn giảng cho cô tham gia.
Đến giữa trưa, cô mới có cơ hội đi đến viện nghiên cứu. Vì do Tiểu Thúy chưa được gắn chip nên các chỉ số kiểm tra rất rõ ràng, dĩ nhiên, do cô hóa thành người nên dù máy móc có hiện đại đến đâu cũng không thể tra được điều gì. Những thông số đã được thông qua, cô nhanh chóng bước vào. Lại là những ánh mắt hiếu kì, nhưng đúng hơn là mê đắm cùng ngưỡng mộ cô gái to gan này, cũng thật là tài giỏi, vì nếu không có thực lực hay tố chất xuất thần thì hôm nay cô cũng không đứng đây sau khi từ tầng địa ngục đi xuống.
Nhưng mọi người ở đây điều biết thứ không liên quan đến mình thì không nên đụng đến, nguyên tắc sinh tồn trong môi trường này là như vậy. Tiểu Thúy cũng không quá để tâm những ánh mắt đó mà vội vàng vào thang máy chuyên dụng lên tầng mười.
Sau khi cánh cửa phòng mở ra, một thân ảnh quen thuộc trước mắt xuất hiện, Xích Triệt đang đứng trước máy MSCM, một chuỗi số liệu hiện ra trước mặt, những lần chạm tay vào màn hình 3D đang lơ lửng, các tài liệu lại xuất hiện, các thông số nhảy liên tục và biến đổi. Vẻ trầm tư và chuyên chú lúc này lại ám ảnh thị giác người khác, sức cuốn hút lại càng mạnh mẽ như vũ bão khiến Tiểu Thúy ngơ ngác thất thần một chỗ.
“Nhìn đã chưa?” Anh không ngước nhìn về hướng Tiểu Thúy, nhưng âm thanh lạnh và sắc kia vẫn đều đều vang lên.
Đôi má Tiểu Thúy ửng hồng, biết mình có chút thất thố nên cô nhanh chóng lại gần chỗ Xích Triệt: “Xin lỗi anh, nhìn thấy anh đang tập trung nên em không dám làm phiền.”
Xích Triệt vẫn không lên tiếng, toàn bộ sự tập trung của anh đang đặt vào mẫu cấu trúc đang xoay tròn bên trên.
“Những số liệu này có liên quan đến quỹ đạo bay cùng tốc độ của Death II có phải không?” Tiểu Thúy hào hứng hỏi.
“Cô hiểu?” Anh quay lại nhìn.
“Có xem qua một lần bản thiết kế của anh, ý tưởng rất tuyệt, nếu đoán không lầm, anh căn cứ vào….” Đôi mắt tinh ranh cùng hào hứng của Tiểu Thúy nhìn chằm chằm vào cấu trúc không gian ba chiều của Death II đang xoay chầm chậm trên không trung, đôi tay khẽ chạm vào thứ vũ khí ưu việt này.
“Phản ứng hạt nhân.” *(1)
Đôi mắt đẹp đẽ của ai đó như bắt được điều gì thú vị, cúi đầu lướt qua tiểu nha đầu đang chăm chú nhìn những dãy số trên màn hình, lòng lại bắt đầu gợn những cơn sóng lăn tăn.
“Cô đi theo tôi vào phòng thử nghiệm.” Xích Triệt ra lệnh.
Phòng thử nghiệm tính sát thương là một trong ba gian phòng rộng lớn ở đây. Các thử nghiệm giả tưởng và tính sát thương dự đoán sẽ được thực hiện trong phòng này. Các phần mềm công nghệ kết hợp cho phép mức mô phỏng đạt 95% so với thực tế.
Vừa bước vào phòng, vẻ đồ sộ của nó cũng không hề kém cạnh với bên ngoài, cũng có thể nói là cực phẩm trong giới khoa học.
“Sao cô lại nghĩ nó tuân theo phản ứng bắn phá hạt nhân ?”
“Nhìn vào cấu trúc nồng súng, vật liệu chế tạo các loại đầu đạn cũng như cách thức anh vận hành đường bay của nó.”
“Nói tiếp đi!” Anh cảm thấy thú vị.
Đôi mắt Tiểu Thúy càng tự tin về phán đoán của mình: “Nhìn vào cấu trúc của nó, có tất cả ba nòng súng, nhưng khác biệt ở chỗ, ba nòng súng này có độ lớn nhỏ khác nhau. Nòng ở giữa anh lại thiết kế rất lớn chứng tỏ viên đạn có kích thước lớn nhất, tiếp theo nồng thứ hai có tất cả mười nồng, cuối cùng là bao quanh bên ngoài có tất cả hai mươi nòng.”
“Các thông số trên máy MSCM cho thấy vật liệu chế tạo các loại đạn cũng khác nhau, nhưng đặc biệt, viên đạn lớn nhất anh lại cố tình thiết kế không phải là một khối sắt đặc mà lại là những mảnh sắt ghép vào nhau. Khi có một áp lực lớn bắn vào, chúng sẽ tung ra nhiều mảnh cắm vào đối phương, nhưng để làm được việc đó anh buộc phải viết ra quỹ đạo bay cùng vận tốc cực kì chính xác.”
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy có chút khó tin, một phần có chút hứng thú pha tí khâm phục.Cô gái nhỏ này vào đây chỉ mới một ngày nhưng lại biết “khá tốt” nguyên lí làm việc của Death II.
“Nhưng suy nghĩ của cô chỉ mới đúng 50%, tôi chế tạo Death II không phải căn theo phản ứng bắn phá hạt nhân mà mô phỏng theo một người.”
“Một người, ý anh là …”
“Hắn có khả năng sử dụng phi tiêu còn nhanh hơn tốc độ bắn súng của bất kì ai. Chiêu thức này của hắn gọi là “Pháo kích”. Hắn cố tình dấu một phi tiêu đi phía sau một chùm phi tiêu dính sát vào nhau, chùm phi tiêu đó sẽ làm phán đoán nhất thời của đối phương bị sai lệch, kết quả là lúc đối phương phát hiện, chùm phi tiêu đã bị phi tiêu phía sau làm cho tách ra nhiều mảnh tung về nhiều phía, đối phương sẽ trở tay không kịp mà mất mạng.”
“Không thể nào, ngay cả viết cả lập trình đường bay cũng không hoàn toàn chính xác, sao có người có khả năng như vậy.”
“Hắn có. Vì hắn là người đầu tiên thắng cuộc với tôi, hộ pháp thứ tư cùng là hộ pháp duy nhất không chịu dưới mệnh lệnh của tôi”. Đôi mắt Xích Triệt lộ lên một chút phấn khích khi nhắc đến người này. Nhưng điều này đối với anh không phải lạ bằng việc hôm nay anh lại nói quá nhiều, còn không bận tâm đến việc giải thích cho con thỏ nhỏ kế bên, điều mà anh không bao giờ làm với bất kì ai. Xích Triệt không biết rằng, khi đi cạnh cô, mọi thứ của anh đang dần thay đổi. Sự thay đổi này bản thân anh cũng không hay biết hay cảm nhận, vì khi bên cô, anh mới có thể tin tưởng mà trút bỏ.
Trầm ngâm một lúc, Xích Triệt vểnh đôi môi lên cười nhẹ: “Tiểu Thúy, cô về chuẩn bị, sáng ngày mai cô sẽ đi Vịnh Persian với tôi.”
Trước lời nói có vẻ như một mệnh lệnh của ai kia, nhưng Tiểu Thúy vẫn cảm thấy vô cùng hào hứng và phấn khích. Vịnh Persian, vùng Trung Đông huyền bí, sẽ có những gì mới lạ chào đón cô đây, Xích Triệt sẽ sát cánh cùng cô, một cuộc hành trình cam go như thế nào đây. Tất cả, tất cả khiến áu trong người của cô hồ ly nhỏ như sôi sục, mọi tế bào như được tim morphine, phấn khích, rất phấn khích.
Thân ảnh còn chìm đắm trong những suy nghĩ trên mây, thì một giọng nói dội vào tay của Tiểu Thúy khiến cô trở về với thực tại.
“Tiểu Thúy, em đến rồi sao.” Là Poton, anh luôn luôn tươi cười trước mặt cô, trái hẳn với ai kia, khuôn mặt như một tảng băng lạnh lẽo ngàn năm.
“Anh ăn cơm chưa?” Tiểu Thúy đon đả hỏi, vừa hỏi cô cố tình nhìn kẻ đằng sau lưng mình, ánh mắt kia vẫn dán vào người cô.
“Chưa ăn! Lúc nãy chủ nhân có phân phó công việc tầng bốn, xem xét cùng ngài Holmes tiến trình chế tạo vũ khí sinh học, thật mệt!”
“À, em có đem theo hai phần cơm, nhưng em có việc gấp phải về nhà, nếu như anh và chủ nhân đây không ngại có thể dùng chúng.” Tiểu Thúy vừa nói vừa nhìn kẻ đứng đằng sau đang nhìn như hổ đói vào hộp cơm của cô. Bắt gặp ánh mắt của Tiểu Thúy, ngay lập tức, người kia trở về vẽ lạnh lùng cùng tao nhã, hờ hững với vạn vật hữu tình xung quanh.
“Oh thế à, nhưng chủ nhân sẽ không dùng đồ ăn không hợp với khẩu vị của ngài đâu, em không cần chuẩn bị như thế”. Nói xong, Poton chủ động lấy ra một phần, phần còn lại để lại cho Tiểu Thúy, đôi mắt muôn phần trìu mến cùng cảm động.
“Poton, ngươi đem phần cơm của ngươi xéo xuống tầng một cho ta, ta không thích có mùi lạ nơi ta làm việc.” Giọng nói có chút rét buốt xen lẫn tức giận.
Poton ngớ người, từ bao giờ hắn lại nghiêm khắc trong việc ăn uống ở đây thế này. Bởi vì tiết kiệm thời gian, thường Poton sẽ gọi nhà hàng tầng một đem thức ăn và đồ uống lên đây. Hôm nay, người kia ăn mìn nổ hay sao mà hầm hầm như thế nhỉ, Poton nghĩ thầm, nhưng cũng nhanh chóng tuân lệnh: “Vâng thưa chủ nhân” Nói xong, anh nhanh nhẹn biến khỏi tầm mắt của hai người.
Trong căn phòng chỉ còn Tiểu Thúy với ai kia, không khí có phần kì dị và mập mờ: “Anh không ăn thật sao?”
“Tôi không có hứng thú.” Miệng thì thốt ra mấy lời lạnh lùng nhưng mắt lại dán chặt vào thứ trong túi của Tiểu Thúy.
“Vậy à, vậy em cứ tưởng anh thích lắm nên hôm nay có làm món thịt cừu nướng cùng sườn ram, thật đáng tiếc.” Tiểu Thúy vừa nói vừa lắc đầu, nhưng trong lòng không khỏi muốn cười phá lên, đúng là cái miệng hành cái thân, cái cử chỉ ham ăn của ai kia lộ ra đến kẻ khờ cũng biết. “Nhưng nếu anh không dùng, có thể đem cho ngài Hiroshi cũng được, nghe Poton nói, ngài Hiroshi rất thích những thứ này.”
Mặc dù muốn chơi Xích Triệt đến cùng nhưng nghĩ kĩ lại, với bản tính kiêu ngạo cùng cao cao tại thượng như thế, con người này ắt phải kìm chế rất khổ sở, vì vậy trái tim Tiểu Thúy lại mềm lòng, cô để lại phần cơm sau đó rời khỏi.
Hộp cơm được ai kia mang vào phòng. Vừa mở hộp ra, những hương vị quen thuộc thử rồi khó quên khiến con sói không nhịn được nữa. Thịt cừu, sườn ram đúng là cực phẩm. Ngấu nghiến không chừa một mảnh, đã hết hộp cơm nhưng hắn vẫn thấy chưa thỏa mãn vì hắn nhớ đến một tư vị khác, ngon hơn, ngọt hơn, tươi mát hơn, nghiện ngập hơn, đó là đôi môi của Tiểu Thúy. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến lòng hắn xốn xang, trong tim rạo rực. Hắn muốn nhiều hơn, dữ dội hơn, bão táp hơn nữa, nhưng không sao, năm dài tháng rộng, con thỏ nhỏ kia làm sao thoát khỏi tay hắn. Nghĩ đến đây, khóe môi Xích Triệt bất giác nở một nụ cười nham hiểm.Chú thích:(*) Phản ứng hạt nhân: có thể hiểu trong tình huống trên là hai hạt nhân tương tác nhau, làm hạt nhân có kích thước lớn bị vỡ ra nhiều mãnh sinh ra các hạt. Ở đây, Tiểu Thúy cho rằng như vậy là vì , Xích Triệt dùng một viên đạn nhỏ hơn bay phía sau để bắn phá viên đạn phía trước thành nhiều mảnh vỡ.