Chương 45: Chương 44: HIROSHI ĐẾN NHÀ

Săn Hồ Ly

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Từ sau khi bỏ trốn đến nay, thoáng cái đã được một ngày. Từ hôm qua đến giờ, Tiểu Thúy cứ ngỡ Xích Triệt sẽ dùng mọi biện pháp tóm cô trở về, nào ngờ một chút động tĩnh cũng không có. Điều này vừa khiến Tiểu Thúy bớt lo lắng nhưng không khỏi rộn lên chút thất vọng.
“Này Tiểu Thúy, trứng sắp bị cậu đánh cho tan hết rồi kìa.” Asha lên tiếng, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ, đếm không nổi nữa rồi.
Tiếu Thúy ngay lập tức hoàn hồn. Cô trốn, nhưng lòng cô không thể nào trốn được, tất cả mọi thứ vòng vòng trong khối óc vẫn là hình ảnh một con người băng lãnh, cao cao tại thượng đến đáng ghét, nhưng cũng đẹp đến thất thần. Tiểu Thúy tự thở dài, cô thật không có tiền đồ chút nào!
“À Tiểu Thúy, tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Asha nghiêm mặt lại nhìn cô.
Một phút sau.
“Cái gì!” Tiểu Thúy đứng hình chập hai, sao có thể như vậy chứ. Chết thật, sự việc bắt đầu rối tung mất rồi.
Asha biểu tình bất đắc dĩ chấp tay lên trán, bày ra vẻ mặt vừa đáng yêu lại tội nghiệp như một con mèo ướt: “Tiểu Thúy, hãy giúp mình đi, Mặc Tùy đã tuyên bố với toàn trường rằng, nếu ai làm người mẫu cho tớ thì chính thức sẽ trở thành kẻ thù của cô ấy.”
Tiểu Thúy đanh mặt lại “Cô ấy có quyền gì mà dám lớn lối như vậy chứ?” Tiểu Thúy vô cùng bất bình. Cô gái tên Mặc Tùy đó thật ngông cuồng quá đáng, nếu đã có quyền thế như vậy sao lại còn so đo với Asha, cô ấy đúng là dồn người khác đến chân tường mà.
“Bạn trai của cô ấy rất có thế lực, nghe nói không ai dám đụng đến anh ta, nên Mặc Tùy mới lớn lối như vậy?” Asha nức nở, nếu không đến đường cùng cô cũng không nhờ Tiểu Thúy như vậy. Không hiểu sao, từ cuộc thi nội bộ của ngành kiến trúc, giờ lại biến thành cuộc thi hoa khôi, phần diễn chính thức của ứng viên về mô hình lại biến thành tiết mục trang phục ấn tượng, thật không thể lí giải nỗi.
Tiểu Thúy thầm thở dài. Lúc còn ở Muôn Trượng, cô từng có xem qua việc thi hoa hậu này, các phần trang phục khác thì không sao, chỉ có phần trang phục áo tắm là gần như lộ hết cơ thể. Cô dù sao vẫn chưa dung hợp được với sự thoải mái của người phương Tây, nên cũng thật không dám đưa chính mình ra can đảm một lần.
Thấy Tiểu Thúy do dự, Asha liền nắm được sự đấu tranh của cô, ngay lập tức cô gái nhỏ lên tiếng: “Tiểu thúy cậu yên tâm, tin vào tớ, phần trang phục áo tắm tớ sẽ thiết kế khiến cậu vừa lòng nhất, đảm bảo người khác vừa thất thần trước đường cong của cậu, nhưng sẽ không lộ hàng chút nào.” Asha khẳng định lên tiếng.
“…” Tiểu Thúy vẫn do dự, một lòng cô rất muốn giúp Asha, nhưng nếu thật sự anh biết chuyện này liệu có phát tác hành động gì không. Lúc còn ở Muôn Trượng, cô đã từng chứng kiến cảnh chiếm hữu kinh người của anh, ngay cả lúc hai người triền miên, anh cũng chỉ cho phép cơ thể cô được quy hàng dưới thân mình. Lần này cô “xuất đầu lộ diện” như thế, e là…
“Tiểu Thúy giúp mình có được không, hội đồng khoa kiến trúc cũng được mời vào ban giám khảo, nếu không được tham gia, mọi công sức của mình cho đề án này gần như trôi theo dòng nước.” Asha nức nở, trong lòng khẽ áy náy. “Xin lỗi cậu Tiểu Thúy, mình chỉ biết ra chiêu này thôi, thật mình hết cách rồi.”
Thấy nước mắt của Asha rơi xuống thì lòng của Tiểu Thúy khẽ thắt lại, cô gái này quả thật rất đáng thương, trong lúc mình khó khăn nhất cô ấy cũng không hề ruồng bỏ, quả thật rất đáng giúp. Tiểu Thúy thở dài thườn thượt, thầm mong ngày tổ chức Xích Triệt sẽ một lòng mà chế tạo vũ khí đi.
“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.” Tiểu Thúy khẽ mỉm cười.
Asha như con mèo nhỏ, bay như tên lửa ôm chầm Tiểu Thúy, khóc ra tiếng: “Cám ơn cậu Tiểu Thúy, cám ơn cậu!”
Tiểu Thúy lau nước mắt cho Asha, cô gái này mặc dù cách ăn mặt có vẻ xộc xệch, nhưng nhìn ra được cũng là một tiểu mỹ nhân. Thật không hiểu tên bạn trai cũ của Asha đầu óc bả đậu hay sao mà lại bỏ qua một cô gái tốt như vậy chứ.
Trong lúc an ủi Asha thì tiếng chuông cửa vang lên. Asha buông Tiểu Thúy ra, đi mở cửa.
“Xin hỏi tìm ai ạ?” Asha vừa ngước mắt lên, thì ngay lập tức, đập vào mắt là một bộ mặt mà có hóa thành tro cô cũng muốn dẫm đạp.
“Xin hỏi, có Tiểu…”
“Gầm.” Cánh cửa đóng lại không thương tiếc, Hiroshi đứng ở ngoài gần như á khẩu. Thế là thế nào?!
“Ai vậy Asha?” Tiểu Thúy hiếu kì, kẻ nào mà có thể làm cho Asha phát điên như vậy chứ, không lẽ là tên bạn trai cũ.
“Không có, một con ngựa đực đến lộn nhà, cậu không cần quan tâm.” Trên khuôn mặt Asha hiện lên mấy chấm đen, trong đôi mắt hằn lên sự khinh ghét dễ dàng thấy được.
“À!” Tiểu Thúy đáp lại hoa loa, thật là một gã trai ngựa giống chứ.
Tiếng đập cửa không vì thế mà dừng lại. Người bên ngoài quả có sức kiên nhẫn ghê rớm.
“Asha, bạn trai cũ cậu à?” Tiếng đập cửa cứ dai dẳng như thế, hẳn là đối phương có vẻ rất gấp rồi.
“Không phải, mình đã nói hắn là ngựa giống, nơron thần kinh bị thay thế bằng tinh trùng mất rồi.”
Tiểu Thúy nghi ngờ. Nhưng tiếng đập cửa thật phiền, dù sao cũng nên cho người ta câu trả lời chứ, Tiểu Thúy đi ra mở cửa.
“Đừng, Tiểu Thúy!” Asha khản giọng kêu lên.
Người trước mắt khiến Tiểu Thúy sửng sốt: “Hiroshi, sao anh lại đến đây?” Sau đó cô quay lại nhìn Asha, tay chỉ vào khuôn mặt tà mị của Hiroshi, giọng nói đầy ý cười: “Con ngựa đực bị tinh trùng lên não mà cậu muốn ám chỉ là anh ấy sao?” Tiểu Thúy chỉ biết lắc đầu trong bụng, cô gái nhỏ này thật cả gan mới dám chọc vào Hiroshi.
“Ngựa?” Hiroshi khẽ xụ mặt, dám kêu hắn bằng ngựa, được lắm sẽ cho cô gái nhỏ biết tay.
“Tiểu Thúy, không định mời anh vào nhà sao?” Hiroshi cười cười, lần này hắn thể nào cũng phải chiếm tiện nghi cho đủ mới được.
“Ừ, anh vào đi.”
“Không được, mình không thích những sinh vật dơ bẩn vào nhà mình.” Asha đanh mặt lại. Tiểu Thúy có cảm nhận sâu sắc rằng, dường như Asha có thù từ mấy kiếp với Hiroshi thì phải.
Không màn đến việc cần cổ Asha rống lên như một con heo bị chọc tiết, Hiroshi ngạo nghễ bước vào, dửng dưng như không, ngồi bệt xuống sopha thưởng thức tách artiso đang nóng hổi.
“Không tệ, mùi vị rất tuyệt.” Anh nhâm nhi mà tán thưởng.

Thấy biểu tình của Asha như đang muốn cầm dao lột da Hiroshi, thì Tiểu Thúy kéo ngay cô bạn vào một góc.
“Anh ta giết cha cậu?”
“Không có!”
“Hay anh ta giết cả dòng họ chú xa, cô gần, chị Tây, anh Đông nhà cậu?”
“Cũng không.” Asha hậm hực trả lời.
“Hay anh ta nợ tiền cậu?” Nói đến đây, Tiểu Thúy lại thấy vô lí. Tiền của Hiroshi có thể chất chồng thành một container, rồi cho đè bẹp cả Asha ấy chứ.
“Không phải, không phải, đơn giản là mình có thù với hắn. Cậu có biết Mặc Tùy vì sao lại lộng hành như thế không?” Asha khẽ liết xéo cái gã đang nhàn hạ chiếm tiện nghi kia.
“Vì sao?”
“Vì tên có não là bộ phận thân dưới kia chính là bạn trai của Mặc Tùy. Vì hắn mà cô tả trở nên lộng hành như vậy.” Asha tức tối đáp lại.
Bấy giờ Tiểu Thúy mới hiểu ra ngọn ngành. Quả thật, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tiểu Thúy cũng thật hận vẻ phong lưu của Hiroshi, nhưng theo những gì cô biết, Hiroshi thật không rãnh đi giải quyết những thứ nhảm nhí của phụ nữ. Có lẽ, Mặc Tùy là cáo mượn oai hùm thôi.
Trở lại việc chính, nên hỏi rõ Hiroshi đến đây làm gì thì tốt hơn. “Anh đến đây có việc gì, không phải em đã xin nghỉ vài ngày rồi sao?”
“Hừm, em không nói lời nào đã bỏ đi khiến đại chủ nhân vô cùng tức giận. Anh đến đây để lánh nạn một thời gian. Hơn nữa, nhiệm vụ kia vừa xong, anh có một tuần rãnh rỗi, anh thật sự vừa nhớ những món em nấu lại không quên được em.” Hiroshi lại ngả ngớn phát ra, nhưng trong đó có một điều là thật, cô quả là đã cắm rễ trong hắn mất rồi.
“Có hỏi ý tôi chưa?” Asha khoanh tay để trước ngực tỏ vẻ chán ghét.
Lúc này, Hiroshi mới ý thức được là có một người nữa trong phòng. Mặc dù, vẻ ngoài cùng khí chất kém xa Tiểu Thúy, nhưng nhìn ra trong bộ dạng xộc xệch kia cũng là một tiểu mỹ nhân chưa nở rộ.
“Cô là ai?” Anh hỏi.
“Là ai, Tiểu Thúy, đóng cửa đuổi chó.”
Hiroshi trừng mắt, dám cả gan ẩn dụ hắn là chó, khẩu khí gan lắm. “Tôi muốn ở đâu cần cô cho phép sao.” Hiroshi vẫn cao ngạo, duỗi thẳng hai chân nằm thoải mái trên sopha như một ông hoàng.

Tiểu Thúy nhìn nhìn Hiroshi lắc đầu: “Hiroshi, nếu anh rãnh vậy thì nên đến nhà những cô tình nhân của anh thì hơn, em không chứa nổi anh đâu.” Hừ, cô không ngu đến nỗi dẫn sói vào nhà. Hơn nữa, trong nhà lại có một một cỗ xe lửa, hai người này sáp lại có thể tụ thành một cái chợ cũng nên.
“Tiểu Thúy, từ ngày thấy em, anh không có tình nhân.” Hiroshi đáp lại một cách bông đùa.
“Phải không?”Asha lên tiếng, lòng khẽ khinh bỉ, tên này càng nhìn càng giống dâm tặc hái hoa, nhất định phải dán bùa đuổi tà ma.
Hiroshi khẽ nhíu mày đứng lên, đi đến phía Asha, lại giở ra bộ mặt dụ hoặc mê người: “Cô muốn biết hay là cô muốn thử?” Hiroshi gian ma cười ranh mãnh.
“Thử, ở đâu ra, anh có về thỉnh ông bà nhà anh lên tôi cũng không thèm để ý.”
“Tôi cũng không rãnh phân cao thấp với cái mồm đầy năng lượng âm của cô, ra giá đi, bao nhiêu?” Hiroshi thật không muốn dài dòng, có tiền mua tiên cũng được, huống chi cái nhà này như cái lỗ mũi, muốn anh ở anh cũng chả thèm vào.
“Tiểu Thúy, mình không nghe rõ những lời loài ngựa nói.” Asha tiếp tục xỉ vả.
“Một ngàn đô một ngày.”
“Tiểu Thúy, đóng cửa thả chó!” Asha tức tối.
“Mười ngàn đô một ngày.”
“Tiểu Thúy, dán bùa trừ tà.” Lại là iọng nói căm phẫn phát lên.
“Một trăm ngàn đô một ngày!”
“Tiểu Thúy….” Asha trố mắt, cô đang nghe lầm ư, 100 ngàn đô một ngày.
“Thành giá!” Asha đôi mắt sáng rực, khuôn mặt nặng ra một nụ cười giả tạo đến thô bỉ. Có điên mới từ chối, 100 ngàn đô một ngày, gấp bốn lần tiền đi làm một năm của cô, dù có dẫn yêu quái vào cô cũng chịu.
Hiroshi nhẻn miệng cười, xem ra có tiền quả thật có thể mua được hỉ nộ ái ố của con người. Không chờ Asha lên tiếng, Hiroshi đã nhanh nhảu tự mình bay vào một trong hai căn phòng, phút chốc “gầm”, cửa phòng đóng lại. Asha nhìn mà muốn căm tức, con sói đáng chết, chọn hay lắm, dám vào phòng của lão nương.
Cuộc sống ở một nơi mà có hai hổ thì thật lúc nào cũng “cạnh tranh sinh tồn” đến vỡ bụng cười. Không nói đâu xa, trong buổi cơm, Asha và Hiroshi như là hai người có thù oán giết cha giết mẹ nhau mà đấu đá.
Tiểu Thúy vừa nấu hết món cuối cùng dọn lên bàn, thì ngay lập tức, Hiroshi và Asha đã chiễm chệ trên ghế, mỗi người một bên, an tọa mà chờ đợi.
“Này, đi lấy bát đi chứ!” Asha nóng bực, đã ăn ké rồi mà còn muốn không lăn vào bếp à.
“Cô kêu tôi, cô cũng ăn sao cô không đi.” Hiroshi ngồi bắt chân lên ghế, trưng ra một vẻ lười biếng, một tay khẽ bóc lởm miếng thịt gà xào cay. Tuyệt! Hắn quyết định ở đây một tháng luôn.
Đến khi Tiểu Thúy đem cơm ra, thì không chần chừ, Hiroshi nhanh nhại đưa đũa vào món cá thu thơm lừng trước mặt.
“Khoan!” Asha nhướng mày.
“Gì nữa đây, không phải đã đưa tiền rồi hay sao?!” Không được ăn là bực dọc lắm rồi.
“Tôi cho anh chỗ ở, anh chiếm dụng ngay phòng của tôi, tôi không nói gì vì đó là hợp đồng giữa tôi và anh, nhưng đồ ăn lại khác, đừng mơ tới ăn chực nhà chị. Muốn ăn thì trả tiền đây.” Asha cao giọng, bàn tay nhỏ nhắn chìa ra trước mặt Hiroshi với vẻ thách thức.
Hiroshi phát cáu: “Cô đáng lẽ phải đầu thai thành máy in tiền mới đúng, tham lam đến thế là cùng, bao nhiêu?” Nghe mùi vị bốc lên đến não, Hiroshi quả là không chịu nổi nữa rồi.
“Để tôi tính xem, một bữa ăn tính 1000 đô thì sao?”
“Tôi cho cô 10000 đô luôn.” Nói xong, không chần chờ, Hiroshi gắp ngay miếng cá đưa vào miệng, ôi thật giòn tan, rất mê ly, đáng 10 ngàn đô!
Tiểu Thúy nhìn cảnh bòn rút của Asha khẽ lắc đầu, cũng tốt, Hiroshi nhiều tiền như vậy, đốt tiền không biết đau tay, nếu như đốt chỗ khác chi bằng đốt cho Asha sẽ tốt hơn.
“Tiểu Thúy, hai ngày nữa là đến thời gian thi rồi, mình đã thiết kế trang phục áo tắm cho cậu, yên tâm, rất kín đáo mà không khỏi sexy nha.” Asha cười mờ ám.
Hiroshi đang ăn ngon lành nhưng cũng cố gắng chỏng tai lên mà nghe, sao, áo tắm sao, con bà nó, đừng nói Tiểu Thúy thi hoa khôi MIT chứ. Hắc, lần này có chết anh cũng phải đi. Chưa nói đến vóc dáng rất chuẩn, chỗ cần lồi đều có lồi, không hề thái quá như những người mẫu hay ca sĩ cố tình đi bơm trông thật kệch cỡm, chỗ lỡm thì rất mê người, vừa khiến người ta có những suy tưởng mông lung, độc hại. Hơn nữa, lần trước khi áo quần cô bị dính nước biển, trong suốt lộ ra bên ngoài, Hiroshi hoàn toàn có thể cảm nhận được nếu Tiểu Thúy đi thi phần trang phục áo tắm, thì có thể kích thích hoàn toàn dục vọng bất kì ai, kể cả người bị bất lực xem chừng cũng phải dựng đứng mà thưởng thức cảnh tiên.
“Ừ, mình tin tưởng cậu, đừng làm lố lăng, nếu không mình sợ mình sẽ bị một gã giết chết mất.” Tiểu Thúy trĩu nặng, cô cũng cầu mong Xích Triệt không biết đi.
Hiroshi nghe câu nói của Tiểu Thúy cũng thầm thở dài, quả thật hắn dư sức nhận ra tên kia có tính chiếm hữu cực kì lớn với cô gái nhỏ như thế nào. Nếu hắn biết cô dự thi cho người khác chiếm tiện nghi, đảm bảo sẽ đem cô về nhai cho xương cũng không còn. Còn anh biết mà không báo, đảm bảo khó sống sót, không chừng một năm bị ép làm việc liên tục để bù trừ ấy chứ.
“Tiểu Thúy, em tốt nhất là đừng nên đi thi.” Hiroshi khuyên thật lòng, mặc dù hắn quả tiếc nuối.
“Không đi, anh nên tự hỏi lại, nếu không vì cục cưng của anh, Tiểu Thúy có cần vì người chị em như tôi mà chịu thiệt không chứ.” Asha tức giận lên tiếng.
“Cục cưng, cục cưng nào? Tiểu Thúy chính là cục cưng của viện nghiên cứu chúng tôi.” Hiroshi quả nói không sai, từ lúc thoát khỏi chiến tàu, tất cả lũ thợ săn điều nghe uy danh của Tiểu Thúy, không những kính trọng, còn muốn đem cả thân mình vì cô mà tế lễ.
“Anh thật phong lưu, cả Mặc Tùy là hoa khôi của MIT mà anh cũng quên.”
Hiroshi nhớ lại, quả là anh có cặp với cô gái đó. Dáng người rất chuẩn, rất khó để quên, nhưng dù gì cô ta cũng như món đồ chơi, có so cũng không bằng cộng lông chân Tiểu Thúy.
“Này, nhỏ tham tiền, cô cũng không nên vì vậy mà buộc Tiểu Thúy đi chứ, rõ biết cách lợi dụng.” Hiroshi châm chọc.
Asha như phát điên, cô đối với Tiểu Thúy rất chân thành, tên này dám xảo trá với lão nương: “Đúng, đúng, tôi lợi dụng đấy, anh thì sao, đến đây không có ý gì à, có giỏi thì cuốn gói biến đi đi, chị đây đâu có ép buộc cưng.”
“Cô…” Hiroshi muốn phát điên, nếu không có Tiểu Thúy ở đây, dám là Hiroshi đã xử lí cho con nhỏ tham tiền này, không khóc mà cầu xin thì anh không phải là “quả dâu độc” nữa.
Tiểu Thúy nhìn cảnh gà chó cắn nhau này khẽ mỉm cười. Họa chăng chân mệnh thiên tử của Asha là Hiroshi, còn điểm dừng cuối cùng của Hiroshi lại là “buổi sáng” này thì sao, tương lai làm sao biết nỗi.