Đăng vào: 12 tháng trước
.
Nhan Nhiễm Y trấn an Diệp Linh Cẩm, nở nụ cười ấm áp như gió xuân."Ha ha. . . . . . Vị này chính là công tử áo tím thần bí đã cứu Đại tiểu thư Diệp gia theo như giang hồ đồn đại?" Đối với xưng hô "Mẹ kế” này, Bùi Lâu Tuấn rất có giáo dưỡng cười ha hả.Không thể nhịn được kìa. . . . . . Diệp Linh Cẩm thầm thở dài."Tại hạ Nhan Nhiễm Y. . . . . ." Nhan Nhiễm Y khiêm tốn chắp tay, dáng vẻ ôn tồn nho nhã."Quả nhiên Nhan huynh là một nhân tài hiếm có, Diệp cô nương được Nhan huynh cứu, thật là may mắn, ta cũng vậy áy náy nữa rồi."Nhan Nhiễm Y mỉm cười."Thiếu gia, cô nương tới. . . . . ." Gia đinh thông báo."Bùi đại ca. . . . . ."Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp đi tới, một thân váy hồng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn càng thêm đáng yêu, một đôi mắt sáng ngời có thần."Diệp cô nương. . . . . . Muội muội ngươi tới."Diệp Linh Cẩm dời tầm mắt nhìn Diệp Linh Đoạn, thần sắc có chút phức tạp, giống như là vui sướng lại như ghét bỏ.Ngày trước ở Diệp gia, Nhị tiểu thư rất được nuông chiều chưa bao giờ thừa nhận một tỷ tỷ là kẻ ngốc này. Bình thường cả hai cũng không hề qua lại, một người trải qua cuộc sống như hòn ngọc quý trên tay, người còn lại lặng lẽ sống ởi nơi không người nào hỏi thăm."Đoạn nhi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm không biết nên chào hỏi như thế nào.Diệp Linh Đoạn nhìn nàng, thần sắc dần dần trở nên kích động."Đều là mẹ ngươi. . . . . . Đều là mẹ ngươi. . . . . . cái gì Trường Sinh Dẫn đáng chết . . . . . . Hại chết trên dưới Diệp gia ta!" Nước mắt xẹt qua khóe mắt, có thể thấy Diệp Linh Cẩm hồi tưởng lại chuyện nàng không muốn nhớ đến nhất.Trăng sáng, bầu trời về đêm, khắp nơi toàn máu, thi thể khắp nơi, kêu thảm thiết.Diệp Linh Cẩm nghe nàng nói như vậy, trong nháy mắt sửng sốt."Bùi đại ca. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Ta. . . . . . Thất lễ. . . . . ." Nói xong, Diệp Linh Cẩm chạy ra khỏi cửa."Diệp tiểu thư, thật xin lỗi. . . . . . Đoạn nhi nàng chỉ là quá khổ sở rồi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn cảm thấy ngượng ngùng.Địch Tinh khoanh tay, nói: "Không có gì đáng ngại. . . . . . Không có gì đáng ngại. . . . . . Đứa ngốc của chúng ta người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ. . . . . ." Giọng nói có chút châm chọc.T rong nháy mắt Diệp Linh Cẩm không biết là nên cảm tạ hay là nên tức giận."Thật ngại quá. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn thi lễ."Bùi huynh có nên đuổi theo Diệp Nhị cô nương. . . . . ." mặt Quan Hoán Chi không biểu tình nói.Bùi Lâu Tuấn chắp tay: "Vậy để tại hạ sai người đưa các vị đi nghỉ ngơi một lát, đường xa đến đây ắt hẳn mệt mỏi. . . . . . Đợi tối nay mở tiệc tẩy trần cho các vị, sẽ nói chuyện khác. . . . . .Rất xin lỗi không thể tiếp đón được. . . . . .""Đi thong thả. . . . . ." Quan Hoán Chi cùng Nhan Nhiễm Y nói.Sau khi Bùi Lâu Tuấn đi, một ông lão dẫn bốn người tới một toà nhà."Chư vị. . . . . . Tiếp đãi có gì thất lễ xin được lượng thứ! Có gì cần xin cứ nói. . . . . ." Có vẻ đây là Quản gia