Chương 120: Đưa dê vào miệng cọp

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Linh Cẩm càng nghe càng cảm thấy cực kỳ mờ hồ.

"Thật sự không muốn nghĩ mọi chuyện là như vậy. . . . . ."

"Mọi chuyện đều đã lâu như vậy. . . . . ."

"Bằng hữu sao. . . . . . Điều này có thể tin được sao. . . . . ."

"Nếu là thật sự là vậy . . . . . . Đồ ngốc ngươi cũng rất đáng thương . . . . . ."

". . . . . ." Lại là chuyện liên quan gì đến mình vậy. . . . . . Diệp Linh Cẩm không lý giải nổi.

"Ai. . . . . ." Địch Tinh nện lên bàn, xem ra cực kỳ nóng nảy.

Sau đó hắn lại nhìn nàng với vẻ mặt sầu não nói: "Tóm lại...........Chính ngươi nên cẩn thận một chút..........Ai..........."

Thật sự Diệp Linh Cẩm rất muốn túm cổ áo Địch Tinh lên hỏi hắn rốt cuộc là có chuyện gì vậy. . . . . . Cái kiểu mà muốn nói mà lại chỉ nói một nửa tạo cho nàng cảm giác rất không an tâm.

Địch Tinh với vẻ mặt phiền muộn nhìn nàng nói: "Yên tâm. . . . . . Tuy rằng ngươi ngốc nhưng vẫn còn có chúng ta đây. . . . . ."

". . . . . ." Những lời này càng làm cho Diệp Linh Cẩm càng thêm lo lắng, có chút làm cho nàng bất an.

"Ai. . . . . . Không biết nên nói như thế nào. . . . . . Ta phải đi thôi. . . . . ." Địch Tinh đến bên cửa sổ vẫn chưa đóng lại, mở cửa đi ra ngoài nhìn bóng dáng có chút tiêu điều.

"Thật sự không hiểu sao cả. . . . . ." Diệp Linh Cẩm kìm nén sự bất an trong lòng, vừa chuẩn bị đi ngủ vừa nói tự nhủ.

Đêm đó, nàng nằm mờ. Mơ thấy toàn thân Nhan Nhiễm Y là máu xuất hiện tại Diệp gia, giết hết mọi người, hơn nữa còn giết cả nàng. Diệp Linh Cẩm a một tiếng rồi tỉnh, rốt cuộc không còn buồn ngủ nữa.

Miên man suy nghĩ một đêm, cả người Diệp Linh Cẩm không còn chút tinh thần nào, khi ra ngoài ăn điểm tâm thì thấy ba người Nhan Nhiễm Y, Quan Hoán Chi, Địch Tinh đã ngồi xuống.

"Đồ ngốc. . . . . ." Địch Tinh vẫn giống như ngày thường.

"Làm sao vậy. . . . . . Tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Thấy Diệp Linh Cẩm ngồi xuống, Nhan Nhiễm Y hỏi.

Ánh mắt Diệp Linh Cẩm có chút đờ đẫn nhìn nhìn Nhan Nhiễm Y, sau đó thu hồi ánh mắt nói: "Ừ. . . . . ."

"Sau khi ăn uống xong lại đi ngủ đi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm gật gật đầu.

Nhan Nhiễm Y gắp cái bánh bao thịt vào trong bát Diệp Linh Cẩm, Diệp Linh Cẩm ngơ ngác gặm bánh bao thịt. Nếu. . . . . . Thật sự giống như nàng đang nghĩ. . . . . . Vậy thì thật là đáng sợ. . . . . .

Ăn điểm tâm xong, Diệp Linh Cẩm trở về phòng, nằm ở trên giường, muốn đi ngủ nhưng vẫn không khống chế được suy nghĩ miên man. Cuối cùng nàng có nên tin tưởng hắn hay không? Nếu hiện tại toàn bộ đều đã chỉ là vẻ bề ngoài như thế thì nàng ở trong lòng hắn rốt cuộc là cái gì? Tình giả ý giả? Hay có lẽ vốn dĩ chỉ là một quân cờ để hắn đùa bỡn?

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Linh Cẩm ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy vừa là lúc Nhan Nhiễm Y bưng đồ ăn vào.

"Dậy rồi sao?"

"Ừ. . . . . ."

"Vậy thì dậy ăn chút gì đi. . . . . . Mấy người bọn Quan huynh không có ở đây. . . . . ." Nụ cười trên mặt Nhan Nhiễm Y giống như lúc ban đầu gặp mặt. . . . . .

Diệp Linh Cẩm vẫn cảm thấy những gì Nhan Nhiễm Y đối nàng toàn bộ đều là sự thật. . . . . . Nhưng hôm nay lại muốn nàng nghi ngờ hắn sao? Nàng ngơ ngác nhìn hắn.

Nhan Nhiễm Y cong môi nói: "Ngươi có tâm sự. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm không biết nên nói như thế nào.

"Có lẽ vẫn là về chuyện của ta. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nhìn nàng.

Dưới ánh mắt ôn nhu như vậy Diệp Linh Cẩm không dám ngẩng đầu. Rốt cuộc nàng có nên hỏi trực tiếp hay không? Hỏi ra nếu không phải sự thật thì khẳng định sẽ làm tổn thương hắn. . . . . . Điều cần nhất giữa bọn họ cơ bản là sự tín nhiệm làm nàng không cách nào có thể hỏi hắn.

Nhìn dáng vẻ sầu não ỉu xìu của Diệp Linh Cẩm, Nhan Nhiễm Y sủng nịch sờ sờ đầu nàng nói: "Ăn cơm trước đi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm gật gật đầu. Nhan Nhiễm Y đối nàng vẫn tốt như vậy. . . . . . Để cho nàng tạo thành thói quen. . . . . . Một thói quen thật sự cực kỳ đáng sợ. . . . . . Nếu về sau, muốn sửa lại thói quen này. . . . . . Thì phải làm sao bây giờ. . . . . .

Có lẽ. . . . . . Nàng vẫn nên thuận theo cách nghĩ trong lòng mình, dùng cảm giác bình thường để tin tưởng hắn.

Hai người mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì Diệp Linh Đoạn vội vội vàng chạy đến.

"Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm với vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu nhìn nàng.

Diệp Linh Đoạn chạy đến kéo Diệp Linh Cẩm đến đứng trước mặt nàng nói với Nhan Nhiễm Y: "Cách xa tỷ tỷ của ta một chút!" Trong ánh mắt tràn ngập hận thù.

"Đoạn nhi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm gọi nàng.

Diệp Linh Đoạn nói: "Ta đã nghe lén đến Bùi đại ca và mấy người Quan đại nhân nói chuyện. . . . . . Họ nói, nói Nhan Nhiễm Y rất đáng nghi ngờ. . . . . . Có khả năng có thể là hung thủ phía sau màn!"

Diệp Linh Cẩm sửng sốt, trong lòng vẫn lời nói vừa rồi của Diệp Linh Đoạn làm cho lưỡng lự.

"Thì ra mỗi ngày bọn họ tránh ta ra ra vào vào. . . . . . Chính là hoài nghi ta. . . . . ." Nhan Nhiễm Y vẫn là nụ cười đó, nụ cười có chút trào phúng.

"Ngươi. . . . . . Ngươi đừng cười như vậy . . . . . . Dáng vẻ nho nhã lễ độ này không biết chừng đã lừa bao nhiêu người rồi!" Diệp Linh Đoạn lôi Diệp Linh Cẩm."Đi thôi. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Tỷ đi theo ta!"

Nói xong đang định kéo Diệp Linh Cẩm đi ra.

"Đoạn nhi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn, Quan Hoán Chi , Địch Tinh cùng xuất hiện tại cửa.

"Bùi đại ca. . . . . . Ta đã nghe thấy hết! Nếu thật sự là như vậy ta làm sao có thể để cho tỷ tỷ.......như đưa dê vào miệng cọp được?" Diệp Linh Đoạn có chút kích động.

Bùi Lâu Tuấn thở dài nói: "Vừa rồi còn cảm thấy bên ngoài có người. . . . . . Cũng đoán chỉ có thể là ngươi. . . . . . Với tính tình của ngươi, tất nhiên sẽ chạy đến đây. . . . . ."

Ba người Quan Hoán Chi, Địch Tinh, Nhan Nhiễm Y không nói gì, cục diện có chút xấu hổ, có chút cứng nhắc.

Bùi Lâu Tuấn tiếp tục nói: "Nếu Đoạn nhi đều đã nói ra cả rồi. . . . . . Như thế thì tiện thể Nhan huynh và mấy người chúng ta mấy người cùng nói chuyện đi. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nhìn Quan Hoán Chi rồi nhìn Địch Tinh nói: "Được. . . . . ."

Vì thế mấy người vào trong phòng, Diệp Linh Cẩm cũng cố ý đi theo, hiện tại nàng đang rất loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng không dám nhìn Nhan Nhiễm Y.

"Các ngươi muốn nói gì thì nói đi. . . . . ." Bởi vì có Diệp Linh Đoạn lôi kéo nên Diệp Linh Cẩm ngồi đối diện Nhan Nhiễm Y.

Bùi Lâu Tuấn nhìn Quan hoán Chi rồi nhìn Địch Tinh sau đó nói: "Quan huynh và Địch huynh đều không biết nên nói như thế nào, vậy thì để cho ta làm cái tên xấu xa này đi. . . . . ."

Hắn thở dài tiếp tục nói: "Chúng ta đều là bằng hữu. . . . . . Căn bản. . . . . . Không nên nghi ngờ lẫn nhau . . . . . . Nhưng mà. . . . . . Từng sợi manh mối. . . . . . Đều từ từ chỉ về hướng Nhan huynh."

"A...? Ví dụ như?" Trong giọng nói Nhan Nhiễm Y vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng mà một kiểu cười chơi đùa thế gian còn một loại cười như không cười.

Lúc này Quan Hoán Chi nói tiếp: "Bách Hiểu cô nương tra xét từ trên xuống dưới trên giang hồ người có năng lực nhân lúc Bùi công tử không biết mà có thể hạ độc không có mấy người. . . . . . Ví dụ như Môn chủ Đường Môn, Gia chủ và Trưởng lão Thần Nông gia, còn có mấy tiền bối đức cao vọng trọng giang hồ và vài ma đầu không rõ danh tính."

Nhan Nhiễm Y không nói gì chờ hắn tiếp tục nói.

"Nhưng mà. . . . . . Trong cùng ngày hôm đó bọn họ đều không có mặt ở Yên Thành, mà chỉ có ngươi có năng lực xuất hiện đúng lúc tại Yên Thành để cứu Diệp cô nương. . . . . ." Quan Hoán Chi nói.

Độc thuật của Nhan Nhiễm Y tuy không sử dụng nhiều lắm nhưng lại xuất thần nhập hóa, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.

Dường như Địch Tinh vẫn đang vì sự thật này nên có chút trầm mặc.

Diệp Linh Cẩm đã hiểu, ba người bọn hắn từ lúc ở chung đến nay, trong quá trình đó đã sản sinh tình bằng hữu vững chắc, tuy rằng Nhan Nhiễm Y thường xuyên bắt nạt Địch Tinh. Giờ đây ngay lập tức lại phải nghi ngờ bằng hữu bên cạnh mình, đây là điều làm cho không người nào có thể tiếp thu được. Chính nàng cũng không có cách nào tiếp thu được.

"Chỉ dựa vào những thứ này thôi sao?" Nhan Nhiễm Y buồn cười hỏi, dường như hắn không hề để ý đến toàn bộ chuyện này.