Chương 112: Người được ví như bất lực, đó là khi trời tạnh ráo

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệp Linh Cẩm nhìn ánh mắt ngu ngốc của hắn nói: "Sợ ánh trăng chiếu sáng............" Cái này mà ngươi cũng không hiểu sao...........

Địch Tinh: "................."

Quan Hoán Chi: "..............." Quan Hoán Chi vĩnh viễn đều như vậy.

Lúc nha hoàn mang cây dù đến, Diệp Linh Cẩm ôm lấy cây dù nhưng không mở ra.

Địch Tinh không nhịn được lại hỏi: "Đồ ngốc, làm sao lại không mở ra?"

Diệp Linh Cẩm cực kỳ ghét bỏ nhìn hắn một cái rồi chậm rãi nói: "Lừa ngươi đó.............."

Địch Tinh: "................."

Quan Hoán Chi nhẹ nhàng cười.

"Ca ca xinh đẹp nở nụ cười..............." o(°▽, °o) khoảng khắc Quan Hoán Chi nở nụ cười Diệp Linh Cẩm vừa đúng lúc nhìn thấy, cảm thấy giữa trời đêm bỗng nhiên như có một tràng pháo hoa.

"Thật là đẹp mắt............." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác nói, khó khăn lắm Quan Hoán Chi mới để lộ dáng vẻ như vậy, Diệp Linh Cẩm muốn trêu chọc hắn. Đây dường như là lần đầu tiên Diệp Linh Cẩm nhìn thấy Quan Hoán Chi cười.........

Quan Hoán Chi nghiêm mặt.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Địch Tinh nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Quan Hoán Chi nở nụ cười.

Quan Hoán Chi bắn ra một ánh nhìn sắc bén, hắn lập tức im bặt.

"Quan huynh, Địch huynh nói cái gì mà lại vui vẻ như vậy?" Dưới màn đêm, một bóng dáng màu tím giẫm lên ánh trăng sáng chói mà đi đến, khóe miệng hàm chứa ý cười bao trùm cả lên ánh trăng.

"Không thể trả lời..........." Địch Tinh bắt chước dáng vẻ bình thường của Nhan Nhiễm Y.

Nhan Nhiễm Y cười cười không so đo với hắn, đến gần nhìn thấy Diệp Linh Cẩm liền nói với nàng: "Đã muộn thế này còn chưa đi ngủ...........Đang đợi ta về hay sao?"

O( ̄ヘ ̄o#) Nhan Nhiễm Y cảm thấy bản thân mình quá tốt bụng rồi sao. Trong lòng Diệp Linh Cẩm phỉ nhổ, ngước mắt lên nhìn hắn, ngơ ngác trả lời: "Uhm................."

Nhan Nhiễm Y cười cười, cười như hoa nở ban đêm. "Trời cũng không còn sớm nữa, ta đưa ngươi đi về ngủ.............." Nhan Nhiễm Y giơ tay ra.

Diệp Linh Cẩm nắm chặt vật gì đó trong lòng, lắc lắc đầu.

"Trong lòng là cái gì đó?" Nhan Nhiễm Y ôn hòa hỏi han.

Địch Tinh xen mồm: "Một cây dù. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y ghé mắt nhìn một cái cười vô cùng ôn nhu. Ý tứ là: người nào cho phép ngươi nói chen vào..............

Quan Hoán Chi dựa vào cột nhìn không nói lời nào.

"Cây dù...............Cho mẹ kế.............."

Nhan Nhiễm Y cười cười, hơi khom người xuống đến gần Diệp Linh Cẩm. "Thật sao?"

Diệp Linh Cẩm nhét cây dù vào trong tay Nhan Nhiễm Y, sau đó như chậm rãi xác nhận một cái gì đó, giọng điệu đều đều không hề có tình cảm nói: "Người ta ví bất lực với trời trong xanh, tạnh ráo............."

Những lời này bắt đầu nghe thì không cảm thấy gì, qua một lúc sau..............

Quan Hoán Chi: "Khụ khụ. . . . . ."

Địch Tinh: "Ha ha ha ha. . . . . . Chết cười phụ thân rồi. . . . . ." Địch Tinh cười đến ôm cả cây cột bên người.

Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm đứng đắn dường như nói mà như không nói, ngơ ngác nhìn Nhan Nhiễm Y. Trong lòng sớm đã thành như thế này: o(*≧▽≦)ツ┏━┓

Trên mặt đại sói xám vẻ mặt có chút thất thần, về sau có chút đen, tái, sau đó là ý cười............"Cẩm nhi.............Cái này là học được........."

Giọng nói ôn nhu đó làm Diệp Linh Cẩm cảm thấy được không khí xung quanh rất lạnh! Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tươi cười kia làm cho Diệp Linh Cẩm có chút hối hận.

Cười sáng lạn như vậy, giọng nói lại dịu dàng nhất từ trước đến nay.................Nhan Nhiễm Y phải tức giận mới đúng............... Đột nhiên Diệp Linh Cẩm có chút sợ hãi.

"Ừm........... Hắn........" Diệp Linh Cẩm chỉ chỉ vào Địch Tinh đang cười điên cuồng bên cây cột rồi tiếp tục nói: "Thần thú dậy ta . . . . . ."

"A...?"

Địch Tinh đang cười điên cuồng thì hóa đá trong nháy mắt ━━∑( ̄□ ̄*' alt='' >' alt='' >' alt='' >━━ , ngay cả miệng cũng không kịp khép lại.

Quan Hoán Chi nhìn hắn một cái bày tỏ sự đồng tình. Ngươi xong rồi.................

Cô bé quàng khăn đỏ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Trong lòng Diệp Linh Cẩm thổn thức, tuy nhiên Nhan Nhiễm Y biết căn bản nàng không ngốc, nhưng mà trải qua thời gian dài hắn vẫn hết sức phối hợp.

"Không. . . . . . Không phải ta. . . . . . Ta không dạy nàng. . . . . ." Địch Tinh khoát tay áo nói, cảm thấy vô cùng oan uổng.

Sau đó, Địch Tinh lại quay đầu, vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía Diệp Linh Cẩm: "Đồ ngốc, ngươi nói xem có phải ta dạy hay không!"

Vẻ mặt Diệp Linh Cẩm không chút thay đổi nhìn hắn, gật gật đầu: "Đúng thế. . . . . ."

┭┮﹏┭┮ Địch Tinh cực kỳ oan uổng, cực kỳ bực tức. . . . . . Nói chuyện với một kẻ ngốc tử, căn bản không thể nói rõ ràng.

"Đồ ngốc. . . . . . Hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết thế nào là trời cao đất dày!" Địch Tinh vén tay áo lên định nhào đến chỗ Diệp Linh Cẩm.

Mắt thấy cô bé quàng khăn đỏ muốn phát uy, Diệp Linh Cẩm đứng lên, trốn sau lưng Nhan Nhiễm Y ."Mẹ kế. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y dùng mấy chiêu đã chặn được Địch Tinh nói: "Khuê nữ vẫn nên để ta giáo huấn vẫn tốt hơn. . . . . ." Nói xong cầm lấy tay Diệp Linh Cẩm xoay người đi.

Sau đó, chậm rãi để lại một câu: "Địch huynh. . . . . . Nợ nần của chúng ta, ngày khác tính sau. . . . . ."

Dưới ánh trăng, hai người càng đi càng xa.

"Thực sự không phải ta. . . . . ." Địch Tinh ở phía sau kêu rên.

"Ngươi nói xem có phải hay không?" Địch Tinh nhìn về phía Quan Hoán Chi . . . . . .

Quan Hoán Chi cũng đã đi xa rồi. . . . . .

┭┮﹏┭┮ cô bé quàng khăn đỏ đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trong lòng vô cùng chua sót.

Trên đường đi Nhan Nhiễm Y một tay cầm cây dù Diệp Linh Cẩm đưa cho hắn, một tay kia nắm lấy tay Diệp Linh Cẩm, một lời cũng không nói.

Diệp Linh Cẩm cũng cảm thấy việc mình làm là trái lương tâm nên không dám nhìn mặt mẹ kế nhà nàng.

┭┮﹏┭┮ rõ ràng người làm việc trái với lương tâm phải là hắn mới đúng chứ. . . . . . Diệp Linh Cẩm càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không có tiền đồ, càng nghĩ càng thấy bực tức. Trước mặt Nhan Nhiễm Y , nàng sẽ vĩnh viễn phải cái khí thế áp bức kia.

Bị Nhan Nhiễm Y đưa về phòng, cửa đóng "Ầm----" một tiếng, cả người Diệp Linh Cẩm run lên.

Nhan Nhiễm Y để lại một mình Diệp Linh Cẩm đang đứng ngẩn người còn chính mình thì ngồi xuống, ung dung bật cây dù ra.

Kỳ thật, đây chỉ là cây dù phổ thông nhất mà thôi.

Nhan Nhiễm Y cầm nó nhìn một lúc, ý cười càng ngày càng lớn dường như đã phát hiện ra trò gì mới.

"Cây dù này............" Chậm rãi phun ra hai chữ.

Ngay lập tức Diệp Linh Cẩm cưới lời: "Cây dù này không tặng nữa!" Buông tha cho ta đi. . . . . . Coi như không có chuyện gì phát sinh. Nói xong, Diệp Linh Cẩm định đến cướp lại cây dù, định tiêu hủy chứng cớ.

Nhan Nhiễm Y vừa nhấc tay lên dễ dàng làm Diệp Linh Cẩm vồ hụt.

"Cây dù này............Ta phải cất giữ cẩn thận............" Khóe miệng Nhan Nhiễm Y hàm chứa ý cười nhìn Diệp Linh Cẩm.

"Trả lại cho ta. . . . . ." Dáng vẻ của Diệp Linh Cẩm rất thương cảm.

Nhưng mà . . . . . . Kết quả có thể nghĩ ra, nàng luôn luôn thiếu một chút nữa.

"Cẩm nhu tặng lễ vật cho ta, đương nhiên ta phải cất giữ cẩn thận............" Nhan Nhiễm Y định thần nhàn nhã nhìn Diệp Linh Cẩm bận bịu.

"..................." Diệp Linh Cẩm ngừng lại. Đúng là cái cây dù có ngụ ý là: ngươi ví như bất lực, đó là trời tạnh ráo nha. . . . . . Hắn giữ lại cây dù này rốt cuộc là có ý gì.

Diệp Linh Cẩm vĩnh viễn không có biện pháp nắm rõ được tính tình của Nhan Nhiễm Y..........

"Đúng là..............Ví ta bất lực như.............Sau này ngươi sẽ không thể hạnh phúc nha............"

Diệp Linh Cẩm sửng sốt..............Hiểu được ý nghĩa vế sau thì bắt đầu đỏ mặt không biết nên đứng thế nào cho đúng.

Nhan Nhiễm Y chậm rãi đứng dậy tiếp cận Diệp Linh Cẩm. "Hả? Ngươi nói xem...........Có thật không............."