Đăng vào: 12 tháng trước
.
Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng vỗ đầu nàng một cái, cười nói: "Hiện tại biết mình ngốc?""Ta vốn là không ngốc. . . . . ." Đây là Logic gì?.". . . . . ."Diệp Linh Cẩm chỉ hy vọng mình nói bậy bạ thì Nhan Nhiễm Y sẽ không so đo cùng nàng."Uống thuốc thôi. . . . . ."Diệp Linh Cẩm nhớ chính xác lần trước ở Lịch Thành, mình không muốn uống thuốc, Nhan Nhiễm Y nói với Vi Đăng như thế này: “không uống liền đổ”. Lần này, Nhan Nhiễm Y đang ở đây, nếu là mình không uống, sợ là hắn sẽ đổ thuốc cho nàng. Cho nên, nàng quyết định ngoan ngoãn uống thuốc, hơn nữa, đầu óc không tỉnh táo thật là có chút khó chịu.Đang lúc nàng muốn lúc bò dậy, sau lưng lại xuất hiện một cánh tay đỡ nàng lấy đầu nàng tựa vào. Có lẽ do Diệp Linh Cẩm mặc quần áo mỏng nên nàng cảm giác cánh tay kia mang theo độ nóng.Chờ Diệp Linh Cẩm tựa vào ổn định, Nhan Nhiễm Y bưng chén thuốc lên, nói: "Là tự mình uống hay là ta đút cho?""Tự mình Uống....uố...ng!" Diệp Linh Cẩm nhận lấy chén thuốc, uống "Ừng ực, ừng ực" một hơi cạn sạch.Đau dài không bằng đau ngắn. . . . . .Nhưng là nước thuốc thật sự quá đắng, nàng nhăn mày, có một chút nước thuốc theo miệng chảy xuống. Diệp Linh Cẩm buông chén ra, chuẩn bị dùng tay áo lau, đột nhiên có một bàn tay nâng cằm của nàng, một tay khác đưa đến bên miệng nàng.Cảm thấy Nhan Nhiễm Y cầm một vật không rõ là gì đang lau miệng cho nàng, Diệp Linh Cẩm toàn thân chấn động, liền nhớ lại chuyện không tốt. Một, hai tháng trước đó tại một quán trà ở Lịch Thành, Mẹ kế của nàng vì biểu hiện "sốt ruột Ái nữ" ở trước mặt Bách Hiểu, hắn cầm khăn lau bàn, lau mặt cho nàng. Vào giờ phút này, Diệp Linh Cẩm lại muốn tựa vào lan can mà hỏi ông trời vì sao. . . Vì sao nàng cùng khăn lau có duyên như vậy."Thế nào? Thuốc quá đắng?" Nhan Nhiễm Y nhìn vẻ mặt muốn khóc của Diệp Linh Cẩm, hỏi."Ưm. . . . . ."Lau sạch sẽ khóe miệng cùng nước thuốc trên cằm Diệp Linh Cẩm, Nhan Nhiễm Y buông tay. "Uống thuốc xong rồi nằm nghỉ thôi. . . ". Vì vậy, hắn đở nàng nằm xuống. Diệp Linh Cẩm lúc này mới nhìn thấy trên ống tay áo của hắn có vết bẩn.Thì ra là. . . . . . Thì ra là lần này Mẹ kế của nàng không dùng khăn lau. . . . . . Diệp Linh Cẩm cảm động đến muốn khóc . . . Trong lòng nàng đã sớm rơi lệ rồi, nhưng là cố gắng kiềm chế. Vì thế, vẻ mặt có chút giống con mèo. Chỉ là. . . . . . Không cảm động được bao lâu, nhìn tay áo hắn bị dơ, Diệp Linh Cẩm liền nhớ tới sự kiện "quần áo dơ" lúc trước. . . . . .Trong lòng liền suy sụp (à, lúc trước chị này đến nguyệt kỳ bị dính dơ quần áo làm dính luôn vào áo anh sói).