Đăng vào: 12 tháng trước
.
Một bên Diệp Linh Cẩm thấy Nhan Nhiễm Y nghe xong, độ cong khoé môi lớn hơn một chút, cả người tản ra ánh sáng rực rỡ, kiểu rực rỡ này, hình như gọi là tự tin, nói chính xác hơn, là kiêu ngạo.Trong lòng Diệp Linh Cẩm tò mò, y thuật của Nhan Nhiễm Y thật sự cao siêu? Đạt đến cảnh giới nhất định?"Như vậy thứ này. . . . . . sau khi ăn xong lấy ra để tại hạ nhìn kỹ rồi nói. . . . . ."Quan Hoán Chi gật đầu một cái.Nói chuyện xong, bọn họ bắt đầu ăn cơm, dĩ nhiên, ngay từ đầu Diệp Linh Cẩm đã ăn, ăn thật nhiều.Sau khi ăn xong, bọn họ cùng ngồi uống trà, Quan Hoán Chi đưa phương thuốc mà Địch Tinh đã trộm về cho Nhan Nhiễm Y.Ánh sáng từ ngọn nến ở đại sảnh toả ra, mùi thơm từ lá trà thượng hạng, gương mặt Nhan Nhiễm Y cách một tầng hơi nước, nhìn có cảm giác mờ mịt, khóe miệng nở nụ cười như có như không, chỉ là hai con ngươi tĩnh mịch kia nhìn chăm chú vài trang giấy, thêm mấy phần chuyên chú, cũng thêm mấy phần ngạo khí.Quan Hoán Chi ngồi nghiêm chỉnh, hai ngón tay có tiết tấu mà gõ trên mặt bàn.Địch Tinh hiếu động, căn bản ngồi không yên, thỉnh thoảng lại trêu chọc Diệp Linh Cẩm."Đứa ngốc. . . . . ."Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu, lườm hắn, ghét bỏ nói: "Chớ quấy rầy!" Sau đó tò mò nhìn Nhan Nhiễm Y, bắt chước dáng vẻ chuyên chú kia.Coi như Địch Tinh mới là ‘đứa ngốc’ kia.Địch Tinh: ". . . . . ."Hắn rất tò mò đối với tạo hình mới của Diệp Linh Cẩm, ngày thường Nhan Nhiễm Y trông coi rất chặt, lúc này vừa hay. . . . . . Hắn tự tay loay hoay cây trâm có vẻ nữ tính trên đầu Diệp Linh Cẩm, lại liếc qua dải kết trên áo nàng.Trong mắt Địch Tinh, mặc dù Diệp Linh Cẩm mang dáng dấp của phụ nữ, nhưng vẫn chỉ là đứa bé để chơi đùa.Diệp Linh Cẩm tức giận tóm hắn.Nhưng Địch Tinh là ‘thần trộm’, tất nhiên tốc độ bàn tay hắn không phải là cái Diệp Linh Cẩm có thể so sánh, mỗi lần đều không bắt kịp.Hai người ngươi đánh ta tránh, rất náo nhiệt."Chẳng lẽ 'Trích Tinh Thánh Thủ' muốn đổi tên thành 'Hái Hoa Thánh Thủ' rồi hả ?"Một câu nói không nhanh không chậm cắt đứt hai người.Diệp Linh Cẩm trợn mắt nhìn Địch Tinh một cái, quay đầu, đối mặt với đôi mắt mang nụ cười của Nhan Nhiễm Y, trong lòng hơi hốt hoảng."Làm sao ta có thể ‘hái’ một bé gái như thế này? Con dâu nuôi từ bé của ngươi thì ngươi giữ đi. . . . . . Còn ta thích cô nương ỏ Thúy Hồng Lâu." Ta không hứng thú với một đứa trẻ, cái miệng ghê gớm của ‘bé gái’ nhà người ta hiểu rất rõ.( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) Diệp Linh Cẩm xấu hổ. Bây giờ nàng mặc bộ quần áo này làm sao lại trở thành bé gái rồi. . . . . . Hơn nữa nàng muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, đây đều là điểm đặc biệt của phụ nữ trưởng thành(ノ=Д=)ノ┻━┻ còn nữa! Con dâu nuôi từ bé là cái gì! Trứng thối!