Chương 54: Có muốn hay không không liên quan

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ông lão ăn xin cười cười, nói: "Aiz. . . . . . Tất cả là do thứ đan dược bỏ đi này. Không biết ăn vào có cái gì tốt. Lão nhân gia ta từng trải nhiều, nhìn cũng nhiều, biết ăn no sống tốt là được rồi, những thứ đồ bỏ như ‘trường sinh bất lão’ kia cũng chỉ những người nhà có tiền mới mò ra được, những đứa bé này đều là con nhà nghèo, bây giờ ăn cơm no là được, nghĩ những thứ khác làm gì!"

"Lão nhân gia suy nghĩ rất thông suốt. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Chỉ là ta đã một bó tuổi rồi, sống cũng sống đủ rồi! Cũng không cầu xin cái gì!"

Diệp Linh Cẩm nhìn ông lão ăn xin, lại nhìn mấy cái đứa bé, trong lòng cảm thán: bọn họ nghèo khó nên chỉ cầu ăn no mặc ấm, không hề để tâm đến ‘trường sinh’, ngoài ra cuộc sống ở Liễu thành là tốt nhất, nàng giả bộ ngu thế này, không để ý tới chuyện của Diệp gia, mới có thể sống tốt, vui vẻ mà làm thôi. . . . . .

Nhan Nhiễm Y cho ông lão ăn xin một ít bạc."Chút bạc này, mua cho bọn trẻ một ít thức ăn. . . . . ."

"Cám ơn. . . . . . Cám ơn. . . . . . Công tử và phu nhân đúng là người tốt!"

Mặc dù bị gọi là phu nhân, nhưng nhìn ánh mắt cảm kích của bọn họ, trong tim Diệp linh Cẩm xuất hiện một cảm xúc từ lâu chưa có —— cảm động.

Bầu trời dần dần ố vàng, mặt trời chiều ngả về phía Tây.

Nhan Nhiễm Y nhìn bọn họ, nói với Diệp Linh Cẩm: "Chúng ta trở về thôi. . . . . ."

Trong lòng Diệp linh Cẩm nặng nề, nắm tay Nhan Nhiễm Y, bóng dáng hai người dần dần kéo dài.

"Thật ra thì. . . . . . Có một số việc không liên quan đến việc có muốn hay không, nếu là trách nhiệm của ngươi thì có trốn cũng không thoát . . . . . ." Nhan Nhiễm Y chợt nói.

Tim Diệp linh Cẩm Tâm ‘lộp bộp’ một tiếng, nhìn về phía Nhan Nhiễm Y. Hắn cũng không nhìn nàng, dường như đang lẩm bẩm. Dần dần ánh mặt trời hoàng hôn rơi trên trán hắn, sống mũi, đôi môi, trên cằm, khiến cho gò má của hắn càng thêm nhu hòa.

Tóm lại hắn có ý gì? Hắn đã phát hiện ra sao?

Đáng tiếc, Nhan Nhiễm Y cũng không nói gì thêm, hai người lặng lẽ trở về.

Đến lúc ăn cơm tối, Quan Hoán Chi và Địch Tinh cũng đã về, mấy người vừa ăn vừa nói những chuyện hôm nay thu hoạch được.

"Tuy nói Liễu thành này không có sức sống, nhưng cũng là một địa phương tốt, tối thiểu chỉ cần người ngoài đều có thể phân biệt được." Nhan Nhiễm Y nói.

Quan Hoán Chi gật đầu một cái.

Địch Tinh nói: "Đúng vậy a. . . . . . Những người nhìn có tinh thần tốt là người ngoài, nếu những người truy tìm đứa ngốc đến đây chúng ta cũng có thể phát hiện!" Sau đó gắp một miếng thịt vào trong bát Diệp Linh Cẩm, nói: "Đúng không đứa ngốc. . . . . . . . . . . . ăn thịt!"

Địch Tinh xem tổng quan mọi chuyện đều tốt.

Diệp Linh Cẩm nhìn qua Địch Tinh, ngoan ngoãn ăn cơm. Thật ra thì bây giờ lòng nàng vẫn tràn ngập câu nói ban chiều của Nhan Nhiễm Y. Tóm lại là có thâm ý gì. . . . . .

Một đôi đũa chợt đè lại đôi đũa mà nàng định đưa lên miệng.