Chương 101: Phải gọi ta là Nữ vương đại nhân

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quan Hoán Chi nhìn hắn một cái, nói: "Nhan huynh cũng trốn không thoát đâu…"

Nhan Nhiễm Y không trả lời, chỉ là uống trà.

"Ta sẽ nhờ Bách Hiểu cô nương giúp một tay, tra xem trên giang hồ có bao nhiêu người có khả năng này". Quan hoán nói.

Bộ dạng Địch Tinh "Ta biết, ngươi và Bách Hiểu có gian tình".

Quan Hoán Chi lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi trước ….." Nhan Nhiễm Y đứng lên rời đi, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Ta thật đúng là có chút lo lắng ….."

Địch Tinh nghe được nhưng không hiểu ra sao. Chỉ thấy nói xong, Nhan Nhiễm Y cười cười có chút bất đắc dĩ, liền rời đi.

…………………………………………………………………

"Đường chủ. . . . . . Nàng tỉnh!"

Chờ lúc Diệp Linh Cẩm mơ mơ, màng màng mở mắt ra đã nhìn thấy vây xung quanh nàng là một vòng tròn người mặc y phục màu đen, đơn giản mà nói, chính là một đám hán tử mặc đồng phục màu đen.

Những người này từ từ tản ra, chừa lại một khoảng trống.

"Diệp. . . . . . Linh. . . . . . Cẩm. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nghe một nam tử dùng goịng nói hết sức dịu dàng gọi tên của nàng, ngẩng đầu, chỉ thấy bên trong một đám người áo đen, xuất hiện một người mặc y phục đen rộng thùng thình. Hơn nữa, nam tử này có đôi mắt dài, cái miệng nhỏ nhắn cùng cái cằm hơi nhọn, màu da trắng nổi bật lên mái tóc hết sức đen bóng của hắn, nói tóm lại, hết sức xinh đẹp.

"Diệp Linh Cẩm?" Nam tử lại thì thầm.

Lúc này, Diệp Linh Cẩm vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ bị người ta vứt trên mặt đất, có chút khó chịu. Nàng không trả lời, chỉ từ từ đứng lên, phủi phủi bụi đất trên người, bộ dạng như Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc.

Có người chen vào nói: "Diệp Linh Cẩm này không phải kẻ ngốc chứ …… Có phải bắt nhầm rồi hay không . . . . ."

Bên cạnh hắn một người nói: "Làm sao có thể!"

Đám người áo đen có chút xôn xao.

Nam tử mặc y phục đen rộng thùng thình, cau đôi mày thanh tú, đôi mắt xinh đẹp đảo qua, mang theo tia bén nhọn, chung quanh dần dần yên tĩnh lại.

Diệp Linh Cẩm không coi ai ra gì, quét mắt xung quanh một vòng, từ từ thử bước đi hai bước, thấy không ai ngăn trở, liền thoải mái đi vòng quanh gian phòng, muốn nhìn một chút xem đây là đâu.

Ở trong mắt người khác, đây chính không coi ai ra gì thật trắng trợn.

Có người đưa đến một chiếc ghế dài, nam tử mặc y phục đen rộng thùng thình miễn cưỡng nằm lên, một tay gát trên trán, không nói gì.

Chờ Diệp Linh Cẩm đi hết một vòng quay lại, phát hiện đây là căn phòng rất bình thường, căn bản không nhìn ra được cái gì. Sau đó thấy trên chiếc ghế dài có một người xinh đẹp, kinh diễm một chút, sau đó chậm rãi nói: "Không được gọi ta Diệp Linh Cẩm. . . . . . Phải gọi ta Nữ vương đại nhân. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Mọi người nhìn nhau. Cuối cùng đưa ra kết luận, đây là kẻ ngốc thứ thiệt.