Chương 128: Người ta rõ ràng còn là thiếu nữ

Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

"Về nhà sớm thôi . . . Ngươi không phải là choáng váng đầu sao . . . Bảo ngươi đừng ra ngoài, ngươi vẫn ra . . . . . ." Ông lão vừa nói, vừa dọn dẹp quầy rau.

Lão bà đem bó rau cho Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm nói: "Rau này hôm nay bán không hết, dù sao cũng vô ích, cho vợ chồng son các ngươi mang về ăn đi …"

Diệp Linh Cẩm khoát khoát tay: "Làm sao không biết xấu hổ như vậy. . . . . ."

Ông lão một bên dọn dẹp quầy rau nói: "Lão Bà Tử để cho các ngươi đem về thôi . . . . . . bà ấy rất ít hào phóng như vậy . . . . . ."

Lão bà bấm ông lão một cái, nói: "Ngươi nói cái gì đâu!" Sau đó đem rau cho Diệp Linh Cẩm, nói: "Ngươi lấy đi. . . . . ." Diệp Linh Cẩm cười đến nghẹn liền nhận lấy bó rau.

"Chúng ta đi. . .. Các ngươi cũng sớm trở về. . . ." Nói xong, hai ông bà lão ầm ỉ đi xa. Diệp Linh Cẩm nhìn bọn họ dưới trời chiều, cong cong môi, cuộc sống như thế cũng rất hạnh phúc. . . . . .

"Nương tử. . . . Chúng ta cũng trở về nhà thôi. . . ." Nhan Nhiễm Y kế bên nói.

Diệp Linh Cẩm lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt Nhan Nhiễm Y đang nở nụ cười một chút, đứng lên. "Đi thôi. . . . . ." dọn đồ, Nhan Nhiễm Y vươn tay.

Diệp Linh Cẩm vươn tay ra. Nhan Nhiễm Y nắm chặt. Hai người chậm rãi đi ở dưới chiều tà.

"Ai. .. . Hôm nay không thu hoạch được gì a. . . . . ." Diệp Linh Cẩm thở dài nói.

"Ai nói?" Nhan Nhiễm Y giơ giơ bó rau trên tay. Diệp Linh Cẩm chưa bao giờ nghĩ tới Nhan Nhiễm Y còn có thể cầm một bó rau đi trên đường, hắn như vậy có vài phần mùi vị cuộc sống hơn, còn có một chút hương vị củi, gạo, dầu, muối.

"Trở về để cho Trương tẩu xào … Thêm món rau!" Diệp Linh Cẩm vui mừng nói.

"Ừ. . . . . ."

*********************************

"Ca Ca, Tỷ Tỷ đã trở về. . . . . ."

Đang ở sân trong bận việc, Trương tẩu nhìn thấy Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm trở lại, trong tay Nhan Nhiễm Y còn cầm một rau, liền hỏi: "Ơ …. Nhan huynh đệ, các ngươi đây là đi. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm cười chạy tới sờ sờ Hương Nhi, sau đó nói: "Hắn nói muốn nuôi sống ta đấy, kết quả hhết ngày hôm nay, thu được một bó rau . . . . Trương tẩu, tối nay thêm món ăn. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm từ tay Nhan Nhiễm Y cầm rau đi qua.

"Nhan huynh đệ phải đi. . . . . ."

"Bày quầy hàng. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nói giống như "Hôm nay thời tiết thật đẹp", làm cho Trương tẩu có chút kinh ngạc.

Diệp Linh Cẩm buông lỏng tay Nhan Nhiễm Y, lôi kéo Trương tẩu, nói: "Đi thôi. . . . . . Trương tẩu, hôm nay thêm món rau, ta cùng giúp ngươi. . . . . ."

Dựa vào trí nhớ của kiếp trước, ngoại trừ đối với việc lửa và cái nồi lớn như vậy có chút không quen, Diệp Linh Cẩm cảm giác mình vẫn có thể xào rau được. Nhưng Trương tẩu nói bộ dạng nàng tiểu thư như vậy thì sao có thể làm những thứ này, liền chỉ cho nàng ở một bên giúp một tay.

Diệp Linh Cẩm thật ra rất muốn nói, bởi vì chuyyện ngốc nghếch nên ở Diệp gia căn bản không có nha hoàn nào phục vụ cho nàng tốt, huống chi sau đi theo Nhan Nhiễm Y, tình huống càng thêm thê thảm. . .Chuyện cũ không đề cập tới cũng được, thật là làm cho lòng người ta thêm chua xót.

Đợi đến lúc không có gì giúp nữa, Diệp Linh Cẩm liền đi phân phát đũa, Nhan Nhiễm Y đã đem Hương Nhi ngồi ở trước bàn.

"Có thể ăn cơm nay. . . . . . Hương Nhi đói bụng rồi. . . . ." Diệp Linh Cẩm hỏi.

Hương Nhi gật đầu một cái, dùng giọng của trẻ con nói: “Ca ca giống như Cha trước kia mang theo Hương Nhi chơi, mẹ chuẩn bị thức ăn. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhìn mình và Nhan Nhiễm Y một chút, tình trạng bây giờ . . . . . Thật giống vợ chồng già . . . . . . Lúc nàng nhìn qua, vừa đúng lúc Nhan Nhiễm Y cũng đang nở nụ cười nhìn nàng. Diệp Linh Cẩm đỏ mặt. . . . . . Người ta rõ ràng còn là thiếu nữ…………

"Muội tử thế nào mà mặt đỏ như vậy, có phải không quen nơi này hay không nên bị bệnh. .. . ."

Bưng món ăn lên,, Trương tẩu nhìn thấy Diệp Linh Cẩm đỏ mặt đỏ liền hỏi.

"Ách". Hiện tại Diệp Linh Cẩm cảm thấy trong lòng Nhan Nhiễm Y nhất định đang cười nhạo nàng.

"Có thể là tới Lăng Thành chưa quen khí hậu thôi. . . . . . Buổi tối ta xem cho nàng một chút là tốt, Trương tẩu đừng lo lắng …"Nhan Nhiễm Y bịa đặt nói.

Trương tẩu gật đầu một cái, nói: "Con gái thân thể nên chăm sóc tốt một chút, nói đến đây. . . . . . Sẽ không phải là có chứ?"

"Là có đệ đệ sao. . . . . ." Hương Nhi chợt xen miệng nói.

Có? Diệp Linh Cẩm hoàn toàn đỏ mặt, trong nháy mắt có cảm giác thật muốn khóc. Nàng vẫn là con gái chưa chồng a. . . . . .Trương tẩu lại nhìn hai người một chút, nói: "Các ngươi sẽ không phải là. . . . . ."

"Đúng như Trương tẩu suy nghĩ. . . . . . Lúc trước có một số việc gạt Trương tẩu cũng là tình thế bất đắc dĩ. . . . . ." Nhan Nhiễm Y nói.

Diệp Linh Cẩm vẻ mặt vô tội nhìn hai người, rốt cuộc đang nói gì. . . . . . Hơn nữa nàng thật còn là trong sạch . . . . Chẳng qua nếu như bây giờ nói ra, Trương tẩu cũng sẽ không tin, dù sao. .. . . . Đều ngủ chung một cái phòng rồi. . . . . .

Trương tẩu vội vàng nói: "Nhan huynh đệ, ngươi không phải là đại phu sao. . . . . Mau xem muội tử có phải thật vậy hay không. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y nhìn một chút vẻ mặt quẫn bách, hết đường chối cãi của Diệp Linh Cẩm, mỉm cười sâu xa nói: "Trương tẩu lo lắng, còn chưa có nhanh như vậy . . . . . ."

"Tỷ tỷ. . . . . Tỷ tỷ. . . . . . Hương Nhi muốn đệ đệ chơi với Hương Nhi. . . . . ." Hương Nhi ngẩng mặt nhìn Diệp Linh Cẩm.

Nàng có thể không trả lời . . . . . .

"Tỷ tỷ. . . . . . Lúc nào thì có đệ đệ chơi với Hương Nhi a. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm không để ý đến đứa bé cố chấp này. Trương tẩu vừa xới cơm vừa nhìn nàng cười. Mà Nhan Nhiễm Y người kia cũng ngồi ở một bên, trên mặt mang nụ cười nhu hòa, mặc cho Hương Nhi ồn ào.

"Tỷ tỷ. . . . . . Không có ai chơi với Hương Nhi . . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhìn bộ dạng Nhan Nhiễm Y cố đè nén, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, vì vậy thẹn quá thành giận, chỉ chỉ Nhan Nhiễm Y, phun một câu: "Ngươi đi hỏi hắn đi. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ." Trương tẩu che miệng cười.

Diệp Linh Cẩm trợn mắt nhìn Nhan Nhiễm Y một cái, có chút ngượng ngùng, cúi đầu. ……….. Tại sao bị thương luôn là nàng. . . . . .

"Được rồi, được rồi . . . . . . Ăn cơm đi. . . . . ." Trương tẩu che miệng cười nói. Cũng may, lực chú ý của đứa bé rất dễ dàng bị dời đi, Hương Nhi ăn cơm cũng không hỏi về vấn đề "Đệ đệ" nữa.

"Ăn nhiều một chút, bồi bổ cho tốt. . . . . ." Nhan Nhiễm Y gắp rau vào trong chén Diệp Linh Cẩm. Trương tẩu nhìn mỉm cười.

“…………”.bồi bổ em gái ngươi a …….. không có mang thai! …….làm gì để cho người khác hiểu lầm như vậy như vậy . . . . . . Người ta rõ ràng còn là thiếu nữ thanh thuần. . . . Diệp Linh Cẩm xới lấy chén cơm, trong lòng vô cùng chua cay. Nhưng Nhan Nhiễm Y người ta vẫn cười ôn hòa.

Sau khi ăn cơm, Nhan Nhiễm Y đi châm cứu cho chồng Trương tẩu, Diệp Linh Cẩm ở trong phòng một mình không có việc gì liền đi ra đi tìm Trương tẩu. Dưới ánh đèn, Trương tẩu đang khâu đế giày, Hương Nhi dính sát một bên, trên vẻ mặt người phụ nữ cổ đại mang nụ cười dịu dàng.

Đây mới là người vợ hiền đức. . . . . . Diệp Linh Cẩm thở dài nói.

Một bên lo lắng tìm kế sinh nhai, một bên chăm sóc chồng ngã bệnh, vừa còn phải chăm sóc đứa bé, Trương tẩu trừ sắc mặt có chút không tốt bên ngoài, hoàn toàn không nhìn ra ưu thương.

"Muội tử, đứng ngốc ở đó làm gì. . . . . ." Trương tẩu ngẩng đầu nhìn Diệp Linh Cẩm đứng ở cửa, ngẩn người.