Đăng vào: 12 tháng trước
"Không." Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Không có hẹn trước, vậy là người lạ rồi! Anh muốn gặp anh Thục làm gì? Đại ca của bọn này không phải ai muốn gặp cũng được, hãy đi mau đi!", Hắn ta nói gầm gừ.
Nhưng gã côn đồ chỉ vừa dứt lời, Thiên Thành đã nhanh chóng rút súng ra và chĩa thẳng vào vị trí tim của hắn!
Thiên Thành đã biết trước rằng lần này anh ta cùng Lê Uy Long đột nhập vào hang ổ của Lưu Bảo Thục là chuyện lành ít dữ nhiều. Tất nhiên, anh phải mang theo súng phòng hờ.
Thấy súng của Thiên Thành đang nhắm ngay vào ngực mình ở cự ly gần, đột nhiên khuôn mặt gã côn đồ kia trở nên tái nhợt, và cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.
"Đừng nói chuyện vớ vẩn, nhanh đưa bọn này đi tìm Lưu Bảo Thục, nếu không anh sẽ bị bắn chết ngay lập tức!" Thiên Thành đằng đằng sát khí nói.
"Kho...Khoan.... đừng nóng, tôi sẽ đưa hai người đi ngay." Người đàn ông mặc đồ đen run rẩy nói.
Mặc dù hắn ta cũng có một khẩu súng trên người, nhưng đã quá muộn để rút súng. Hắn ta đã chậm một bước so với Thiên Thành, lúc này đã bị chĩa súng khống chế, dĩ nhiên là sợ hãi vô cùng.
"Thế thì quay lưng lại và nhanh chóng dẫn đường đi!" Thiên Thành nói.
Người đàn ông mặc đồ đen đành phải quay lưng lại. Thiên Thành di chuyển súng đến thắt lưng của hắn ta và tiếp tục áp sát phía sau.
Bị dí súng ngay vào thắt lưng khiến hắn ta lo sợ không nghĩ được gì khác nên buộc phải dẫn đường.
Vì Thiên Thành đứng quá sát sau lưng gã vệ sĩ, nên không có ai trong băng Hổ Báo có thể nhìn thấy anh đang chĩa súng vào kẻ đi đằng trước.
Khi những thành viên khác của băng đảng nhìn thấy gã vệ sĩ đang dẫn đường, bọn chúng lơ là cho rằng Lê Uy Long và Thiên Thành là người quen của Lưu Bảo Thục hoặc khách VIP có hẹn trước, vì vậy không ai đứng ra ngăn họ lại.
Trước khi Lê Uy Long gặp Lưu Bảo Thục, anh sẽ cố tránh không giết người, để khỏi dứt dây động rừng, khiến Lưu Bảo Thục sợ hãi bỏ trốn. Do đó, anh cứ để tên côn đồ này dẫn đường đi gặp Lưu Bảo Thục trước, chờ thời cơ thích hợp mới thực sự ra tay.
.......
Lúc này, trong căn phòng ở cuối hành lang....
"Xé miếng băng trên miệng con nhỏ rồi nhét cho nó một ít thuốc trước đi." Lưu Bảo Thục nói.
"Vâng!" Một trong những tên đàn em tuân lệnh và lập tức bước tới xé toạc miếng băng dính đang bịt kín miệng của Nguyễn Tú Cẩm.
"Anh là ai?" Tú Hằng cuối cùng cũng có thể nói và ngay lập tức hét lên.
"Hê hê, em gái muốn biết à? Anh là Lưu Bảo Thục, chủ băng Hổ Báo." Lưu Bảo Thục nói và kèm theo một nụ cười dâm đãng.
Tú Hằng hoàn toàn sốc khi nghe cái tên Lưu Bảo Thục này. Mặc dù cô không biết hắn ta là ai, nhưng cô đã từng nghe Dư Hân kể rằng cha nuôi của Lê Uy Long đã bị giết bởi băng Hổ báo. Và Lưu Bảo Thục là một trong những kẻ có liên quan đến vụ giết người thảm khốc này!
"Nơi....nơi này là chỗ quái nào hả? Các người đưa tôi đến đâu đây?" Tú Hằng hoảng hốt nhìn quanh và hỏi lại.
"Đây là nhà anh, Câu lạc bộ Wonderland ở ngoại ô Đà Lạt. Sao hả? Em thích chứ?" Lưu Bảo Thục chắc chắn rằng Nguyễn Tú Cẩm không thể chạy trốn được, nên đã nói thật với cô.
"Các người bắt tôi đến đây làm gì??" Tú Hằng chưa bao giờ nghe đến Câu lạc bộ Wonderland nào, nhưng khi vừa bị tống vào đây, cô đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc và những giọng nói ồn ào, cô đã đoán rằng đây chắc chắn không phải là nơi tốt đẹp gì.
"Làm gì à? Dĩ nhiên là bắt em đến đây để sau này làm việc cho bọn anh." Lưu Bảo Thục cười khẩy nói.
"Đừng có mơ, tôi thà chết còn hơn là làm việc ở một nơi bẩn thỉu như thế này!" Tú Hằng giận dữ nói.
"Tất nhiên là em sẽ không muốn làm việc ở đây ngay, nhưng sau khi người của anh quay được vài video thân mật giữa hai chúng ta, em sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Hahaa..." Lưu Bảo Thục nói và bắt đầy đắc ý cười lớn.
"Tôi không có thù oán gì với các người, tại sao lại muốn làm hại tôi?" Nguyễn Tú Cẩm hiểu rằng mình sắp bị cưỡng bức, cô đã hoàn toàn rơi vào thế bí, nhưng vẫn muốn cố gắng kéo dài thời gian để xem có cách nào trốn thoát không, vì vậy cô cứ cố tìm chuyện gì đó để hỏi Lưu Bảo Thục.
Tú Hằng không bao giờ ngờ được rằng có một ngày mình lại rơi vào hang ổ ác quỷ này, đây thực sự là một thảm họa khủng khiếp đối với cô.