Chương 55: Không thể nhắm mắt

Long Uy Chiến Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Chuyện gì đã xảy ra hả? Tại sao ông ấy phải ra ngoài lúc nửa đêm?" Chu Hòa đã phần nào hiểu được vấn đề nhưng vẫn muốn hỏi vợ cho rõ.

"Thì...thì đúng là... tôi đã đuổi ông ta ra ngoài." Đến nước này Tô Ánh Tuyết chỉ còn cách thừa nhận.

"Chát!" Chu Hòa giận dữ tát mạnh vào mặt Tô Ánh Tuyết!

Dù trước giờ ông vẫn luôn là kẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng trong lúc này, cuối cùng sự giận dữ trong lòng ông cũng không kìm lại được và hét lên với Tô Ánh Tuyết: "Tất cả những gì chúng ta đang có đều là nhờ Lê Uy Long. Tại sao bà lại dám đuổi cha nuôi cậu ấy đi? Bà có quyền gì cơ chứ?”

Cái tát của Chu Hòa khiến Tô Ánh Tuyết hoàn toàn choáng váng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn bà bị chồng đánh.

"Ông giơi lắm Chu Hòa, hôm nay ông còn dám đánh tôi cơ đấy? Ông muốn ngủ trên sàn có phải không?" Tô Ánh Tuyết cũng bắt đầu giận dữ và lớn giọng hét lên.

"Chát!" Chu Hòa lại tát tiếp vào bên má còn lại của bà ta, rồi hét lớn: "Nếu không phải vì bà đuổi ông ấy đi, ông ấu đã không bị bọn chúng đánh đến chết như thế này rồi! Bà hãy còn chưa biết tội mình sao? Khi Vĩnh Thiên trở về, bà định giải thích với nó thế nào hả?" "

Bị chồng tát hai lần liên tiếp, Tô Ánh Tuyết hoàn toàn nổi khùng. Bà ta tiến lại gần ông và giơ tay cào cấu ông lia lịa.

"Tôi đuổi ông ta ra ngoài vì tôi thấy ông ta chướng mắt thôi! Bây giờ dù gì ông ta cũng đã chết rồi, ông chỉ biết đổ lỗi cho tôi thôi, ông có còn là đàn ông không? Nếu giỏi thì ông tự đi tìm Trương gia hay bọn xã hội đen kia mà trả thù đi? Chỉ biết bắt nạt vợ mình, ông đúng là đồ đê tiện!" Tô Ánh Tuyết hét lên tuyệt vọng.Chính bà ta bây giờ cũng đang rất sợ hãi.

"Đủ rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa! Con gọi mọi người đến đây không phải là để cãi nhau!" Chu Du Hân hét lớn, cô đã rất đau lòng khi chứng kiến cái chết của ông Dương, bây giờ cô không muốn phải lắng nghe cuộc cãi vã nào nữa.

Tô Ánh Tuyết và Chu Hòa nghe con gái nói vậy thì cũng dừng lại ngay. Dĩ nhiên , hai người họ hoàn toàn có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, đặc biệt là Tô Ánh Tuyết.

"Sau này Vĩnh Thiên nó trở về, hai người đừng nói với nó là tôi đã đuổi cha nuôi nó ra khỏi biệt thự! Nếu không, cậu ta chắc chắn sẽ không tha cho tôi." Chậu Lệ Bình run rẩy nói.

Một lúc sau, xe cứu thương đến cùng với một đội cảnh sát.

Lâm Khánh Hoa sau khi gọi điện cho Cảnh sát tới hiện trường thì không dám quay lại nữa. Rốt cuộc, cô cũng chỉ là một học sinh cuối cấp, khó khăn lắm mới trốn thoát được, cô hoàn toàn không muốn trở lại nơi đáng sợ đó!

Cuối cùng, những người bên pháp y và cảnh vệ đã tới, họ lập tức yêu cầu giữ nguyên hiện trường.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận rằng Dương Văn Diệp thực sự đã chết và không có cách nào cứu sống được.

Hy vọng cuối cùng của Chu Nhược Mai đã tan vỡ theo lời vị bác sĩ.

Nhìn đôi mắt cứ mở trừng trừng của ông Dương, cô đau lòng khôn xiết, rồi tay cô nhẹ nhàng vuốt xuống cho đôi mắt ấy nhắm lại.

Tuy nhiên, sau khi Dư Hân đã vuốt mắt cho ông, đôi mắt của Dương Văn Diệp vẫn mở trừng trừng! Điều này khiến Tô Ánh Tuyết run lên khiếp sợ, không nói nên lời.

Chu Nhược Mai hiểu rằng ông đã chết một cách oan ức mà không thể nhắm mắt nổi.Trong lòng cô vừa đau đớn, vừa vô cùng căm phẫn những kẻ độc ác đã xuống tay với ông.

Sau khi những viên cảnh sát xử lý hiện trường ổn thỏa, họ yêu cầu xe cứu thương đưa xác của Dương Văn Diệp và những tên côn đồ chết ở đó trở về điều tra.

Chu Nhược Mai cũng được đưa đến trụ sở cảnh sát để thẩm vấn.

Tại đây, cô cẩn thận trình báo lại toàn bộ sự việc một cách chân thực nhất có thể và hy vọng họ có thể trả lại công bằng cho bố chồng mình.

Ủy ban bảo vệ pháp luật nói rằng họ sẽ tìm ra sự thật và đưa ra kết luận sau, đồng thời yêu cầu Chu Nhược Mai trở về nhà chờ đợi kết quả.

Hai ngày sau, kết quả điều tra được đưa ra.

Kết quả cuộc điều tra của cục Cảnh sát đưa ra là Dương Văn Diệp đã cãi nhau với những người thuộc bang Hổ Báo, sau đó hai bên mâu thuẫn và nhanh chóng trở thành một cuộc chiến. Trong khi gi3t chết nhiều người, ông cũng đã bị giết.

Kết quả này khiến Chu Nhược Mai không thể nào chấp nhận được, nhưng cô cũng ngầm đoán được rằng đó là do thế lực của Trương gia thao túng.

Cô ấy thực sự không thể chống lại Trương gia máu mặt ấy được. Nhưng tận sâu trong lòng, cô vẫn chờ đợi cơ hội để trả thù.

Dư Hân đã rất muốn nói cho Lê Uy Long biết chuyện này, nhưng nhớ lại những lời dặn dò của ông Dương trước khi chết, cô không dám nói ra điều đó mà chỉ có thể âm thầm chịu đựng và chờ đợi đến khi anh quay trở về.

Trong khi đó, phía cảnh sát điều tra đã niêm phong toàn bộ tin tức, ngoại trừ gia đình Chu Nhược Mai, không một ai trong thành phố Đà Lạt được biết về nó.

Sau khi xác của Dương Văn Diệp được hỏa táng, Chu Nhược Mai đã chôn cất ông tại Nghĩa trang Linh Sơn.

Tang lễ của Dương Văn Diệp rất đơn giản và vắng vẻ, chỉ có Chu Nhược Mai, vợ chồng Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết, cùng với Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm tới nói lời từ biệt.

Tường Ninh và Tú Hằng đã lắng nghe Chu Nhược Mai kể lại mọi chuyện trước hôm tổ chức tang lễ.

Không ai ngờ rằng Dương Văn Diệp, một người đã từng nhận được sự chào mừng và vinh danh của tất cả những sĩ quan tại khách sạn Thiên Long ngày trước, giờ lại phải chết vì lòng can đảm và chính trực của mình. Thậm chí đám tang của ông cũng quá vắng vẻ và ảm đạm, không ai biết được.

Ngô Vy biết rằng Lê Uy Long không phải là một nhân vật đơn giản và đề nghị Chu Nhược Mai nói với anh về cái chết bi thảm của ông Dương, đòi lại công bằng cho ông ấy. Nhưng Chu Nhược Mai vẫn tuyệt đối nghe lời dặn của Dương Văn Diệp trước khi chết và không hé răng nửa lời với Lê Uy Long.

Đến nửa chừng đám tang, Lâm Khánh Hoa, người được Dương Văn Diệp cứu sống, đã đến viếng cùng với cha mẹ.

Lâm Khánh Hoa hiểu rằng ông Dương đã chết vì cứu cô. Điều này làm cô day dứt khôn nguôi và đã khóc trước bia mộ của ông rất lâu.

Cha mẹ cô vô cùng biết ơn gia đình Chu Nhược Mai và bày tỏ sự thương tiếc cho cái chết của ông Dương.

Cả Lâm Khánh Hoa và bố mẹ cô đều biết rằng Dương Văn Diệp là một anh hùng sẵn sàng hy sinh cho lẽ phải, nhưng Trương gia và băng Hổ báo quá mạnh, còn gia đình họ chỉ là một gia đình bình thường, thấp cổ bé họng. Họ không thể gây sự với chúng, và không thể trả thù giúp cho gia đình Chu Nhược Mai.

...

Hơn nửa tháng sau, tại biên giới phía tây...

Ánh trăng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện trên nền trời bao la và gió đêm thổi mạnh trên vùng đất khắc nghiệt.

Lê Uy Long cầm ống kính trong tay và lặng lẽ đứng quan sát trong màn đêm mênh mông.

Đằng sau anh ta, có hàng trăm ngàn binh lính với cơ thể và áo quần nhuốm đầy máu đang sẵn sàng đợi lệnh.

Trước mặt anh là hàng núi xác chết vô tận của kẻ thù xếp dài dưới ánh trăng.

Trong trường hợp này, không hề cường điệu một chút nào khi nói rằng có tới hàng triệu xác chết nằm la liệt trên những dòng sông máu.

Sau hơn nửa tháng triển khai chiến lược, điều động quân đội, Lê Uy Long đã phát động cuộc tổng tấn công vào một buổi sáng sớm. Sau nhiều giờ chiến đấu, tất cả kẻ thù bên quân địch đều đã bị xóa sổ ngay tại nơi chúng vừa dám đặt chân.

"Cả đội quân tinh nhuệ của địch đã bị chúng ta xóa sổ. Sau trận chiến này, uy thế của Long Thần chiến chắc chắn sẽ càng khiến kẻ thù sợ hãi hơn. Chỉ cần ngài xuất hiện, còn kẻ nào dám ra tay nữa chứ?" Sĩ quan Lưu Bảo Kim nhìn Lê Uy Long và nói một cách hào hứng.

"Lê Soái thực sự giống như một vị thần đối với binh lính! Trận chiến này đã nâng tầm vị thế của nước ta lên nhiều lần. từ giờ chỉ cần nhắc tới tên của Lê Soái, cả thế giới hẳn đều phải run sợ." Thiên Thành nhìn vào hàng đống xác chết la liệt của kẻ thù và nói đầy xúc động.

"Đúng vậy! Trong chiến dịch này, quân đội của chúng ta đã quét sạch kẻ thù chỉ với một vài thương vong. Nhuệ khí của kẻ thù đã suy giản hoàn toàn, trận chiến này có thể giữ cho khu vực biên giới được yên ổn trong vòng ít nhất ba năm. Lần nàyLê Soái thực sự đã lập công lớn rồi!!”

"Đây không phải là công sức của một mình tôi. Mà là kết quả của việctất cả các tướng sĩ trong quân đội đều chấp hànhmệnh lệnh tuyệt đối và chiến đấu hết sức dũng cảm. Tất cả mọi người đều xứng đáng được khen thưởng vì công lao của họ chứ không riêng gì tôi. Đối với những người lính chết trong trận chiến, chúng ta nên tổ chức tang lễ thật long trọng và lo liệu cho gia đình của họ." Lê Uy Long ôn tồn nói.

"Phải! Lê Soái nói rất hay!" Giang Chấn Vũ, Lưu Bảo Kim và Thiên Thành đồng thanh nói.

Ngày hôm sau, tin tức báo cáo về Chiến thắng vĩ đại ở phía Tây đã lan rộng đến mọi thành phố và vùng quê của đất nước. Người dân cả nước đều thoải mái mở tiệc ăn mừng, reo hò phấn khích.