Chương 29: Gấp rút

Long Uy Chiến Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.



"Xoẹtttt!"

Một âm thanh như tiếng dính đạn vang lên, người hộ vệ kia ngã nhào xuống đất với viên đạn vừa sượt qua. Máu loang lổ một nửa khuôn mặt, nhưng anh ta vẫn ổn!

"Uy Tướng , anh...." Người bảo vệ tên Lương Tuấn mở mắt ra và ngạc nhiên khi thấy cánh tay phải của Uy Long đang ôm lấy đầu mình!

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Uy Long đã rất nhanh nhẹn dang cánh tay phải của mình ra chắn trước đầu của người bảo vệ. Anh đã sử dụng chính cánh tay phải của mình để chặn viên đạn giúp người hộ vệ này! Viên đạn xuyên qua cánh tay phải của Uy Long, làm máu bắn lên mặt Lương Tuấn! Uy Long luôn trân trọng những người thân cận bên cạnh, làm sao anh có thể nhẫn tâm đứng nhìn một người lính chết thảm trước mặt mình? Hơn nữa, hôm nay lại là ngày trọng đại của anh ấy, anh ấy không muốn thấy bất kỳ người lính nào phải hy sinh!

Lương Tuấn cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn Uy Long, người vừa dùng cánh tay của mình để cứu anh ta. Lẽ ra chính anh ta mới phải là người làm điều này để bảo vệ cho Uy Tướng , nhưng trong khoảnh khắc đó, đột nhiên anh lại cảm thấy run sợ và mất bình tĩnh, khiến bản thân mất đi sự nhanh nhạy vốn có. Anh ta cũng không thể ngờ được là Uy Tướng lại ra tay cứu mình!

Thiên Thành và các vệ sĩ khác đều bị sốc khi thấy Uy Long bị bắn vào cánh tay phải.

"Soái Tướng !!!" Họ hét lên và tiếp tục lao về phía Uy Long .

Uy Long, bằng một động tác nhanh như chớp, đã lập tức rút khẩu súng trên người Lương Tuấn bằng tay trái còn lại, sau đó hét lên: "Đừng vội qua đây! Mau tìm cách phản công! Phản công! Đây là mệnh lệnh! Chỉ có phản công mới là sự bảo vệ tốt nhất cho tôi!"

Dứt lời, Uy Long đã lập tức giơ súng lên để bắn vào những kẻ địch đang ẩn nấp trên núi!

"Pằng Pằng Pằng ......."

Uy Long đã bắn nhiều phát đạn liên tiếp lên những lùm cây mà anh thấy, vài tay súng trúng đạn và ngã lăn từ trên sườn đồi xuống lòng đường. Khả năng thiện xạ của Uy Long có thể nói là xuất quỷ nhập thần, chỉ cần xác định rõ mục tiêu, anh ấy có thể bách phát bách trúng khi bắn bằng tay phải, thậm chí cả tay trái.

Thiên Thành và các vệ sĩ khác nghe lời nói của Uy Long lúc nãy, đột nhiên nhận ra rằng quả thật chỉ có phản công mới là sự bảo vệ tốt nhất cho anh trong lúc này, còn việc lấy thân chặn đạn chỉ là kế sách tạm thời thiếu tính hiệu quả, lại ảnh hưởng tới lực lượng, cho dù tất cả họ đều hy sinh, Uy Long vẫn không thể trốn thoát! Vì vậy, mọi người bắt đầu lên dây cót tinh thần và chiến đấu trở lại.

Bọn phục kích tập trung đầy cả hai bên sườn núi trái và phải, chúng được chia thành hai nhóm để dễ bề đối phó với đội của Uy Long, lại được trang bị vũ khí tận răng. Nhưng Uy Long, Thiên Thành và những người đồng đội ở đây cũng không phải dạng vừa! Họ đều là những người đàn ông từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu phong phú và kỹ năng nhanh nhẹn chuẩn xác. Mặc dù kẻ thù rất đông, họ vẫn có thể chiến đấu chống lại.

Để ngăn Uy Long trốn thoát bằng ô tô, trước tiên địch đã phá hủy ba chiếc xe jeep bằng tên lửa.

...

Lúc này, tại Quốc Hòa, Chu Nhược Mai, Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng đều đã trang điểm và mặc đồ cưới xong. Họ đang trên đường đến nhà họ Chu.

"Mí mắt tôi cứ nháy liên tục, tôi có một linh cảm không tốt lắm!" Chu Nhược Mai nói khi họ ngồi trong xe.

"Bậy nào! Hôm nay là ngày trọng đại của cậu, đừng nói những lời không may mắn như vậy, cậu đã quá lo lắng và hồi hộp nên mới như vậy đấy." Nguyễn Tú Hằng nói.

"Phải, cô không cần phải lo lắng! Tôi tin là chồng cô sẽ khiến chúng ta bất ngờ." Ngô Tường Ninh đã biết danh tính thực sự của Uy Long, vì vậy cô ấy nói rất tự tin.

"Uy Long đã rời đi vào nửa đêm qua. Tới giờ này mà vẫn chưa trở về. Tôi thực sự lo lắng cho anh ấy." Chu Nhược Mai nói.

"Nếu cậu đã lo lắng như vậy, sao không thử gọi điện để hỏi anh ấy xem!" Tú Hằng gợi ý.

"Phải ha." Chu Nhược Mai nghĩ lời Tú Hằng nói cũng có lý, liền rút điện thoại di động ra và gọi cho Uy Long.

Tuy nhiên, cuộc điện thoại này không có phản hồi!

Khi chiếc xe Jeep mà Uy Long đang lái bị lật do sóng xung kích của vụ nổ tên lửa, điện thoại anh vẫn còn ở trong xe. Sau đó, chiếc xe jeep lại bị kẻ thù bắn một lần nữa, di động của anh và Thiên Thành đều theo đó mà nổ tung. Chu Nhược Mai dĩ nhiên sẽ không thể gọi được nữa. Vả lại lúc này, Uy Long còn đang chiến đấu quyết liệt với kẻ thù, cho dù cô có gọi, anh cũng không tiện nghe!

"Cuộc gọi không có tín hiệu." Chu Nhược Mai nói, một linh cảm chẳng lành bắt đầu tràn ngập trái tim cô.

"Sao có thể như vậy được? Anh ta sẽ không dám chạy trốn đâu, phải không?" Nguyễn Tú Hằng cũng lo lắng.

"Hai người hãy yên tâm, tôi tin Uy Long, anh ấy có thể đã cố tình sắp đặt chuyện này để tạo cho chúng ta một bất ngờ", Ngô Tường Ninh nói. Cô luôn tin tưởng Uy Long, chủ tịch của Tập đoàn DG, một người đã có tất cả như anh ấy thì lý do gì mà phải chạy trốn cơ chứ?!

Chu Nhược Mai chợt nhớ rằng trước khi Uy Long rời đi đêm qua, anh ta đã dặn cô đợi ở Chu gia hôm nay. Anh đã hứa sẽ tạo cho cô một bất ngờ lớn, về cơ bản trùng khớp với những gì mà giám đốc Ngô vừa nói, nên cô đã tự trấn an lại.

"Được rồi, dù sao, chúng ta cũng đã mất hàng giờ trang điểm, chiếc váy cưới này cũng đã mặc rồi. Mọi thứ đều đã sẵn sàng, không có lý do gì để từ bỏ lúc này cả. Hãy chờ anh ấy ở Chu gia như dự định ban đầu!" Chu Nhược

Mai nói.

...

Khi họ đến nơi, nhà họ Chu đang rất ồn ào, đông nghẹt, hầu hết họ hàng đều đã đến. Khi Chu gia và những người họ hàng thấy tổng giám đốc của Tập đoàn DG, Ngô Tường Ninh, cũng có mặt, tất cả đều bất ngờ.

"Giám đốc Ngô, cơn gió nào đưa cô hạ cố tới đây vậy?! Hẳn là cô muốn tới góp vui với gia đình chúng tôi.Thật là vinh dự! Nào, xin hãy vào trong!" Cha của Chu Lệ Ngọc - Chu Hữu Lộc– nói rất niềm nở.

"Cô Tường Ninh, trông cô ăn mặc như một phù dâu vậy, không lẽ cô định làm phù dâu cho Chu Lệ Ngọc nhà chúng tôi sao?" Thúy Họa – mẹ của Chu Lệ Ngọc nói với vẻ hớn hở ra mặt.

"Đúng là tôi ở đây để làm phù dâu, thưa bà, có điều không phải là phù dâu cho cô Chu Lệ Ngọc, mà là chị họ cô ấy - Chu Nhược Mai ." Ngô Tường Ninh nói một cách cẩn trọng.

Nụ cười của Thúy Họa đột nhiên tắt ngúm, rồi bà ta nhận ra Chu Nhược Mai đang đứng bên cạnh Ngô Tường Ninh và mặc một chiếc váy cưới lộng lẫy nhất bà từng thấy trong đời.

Chu Nhược Mai, bình thường cô ấy đã là Đệ nhất mỹ nhân Quốc Hòa, nhưng khi trang điểm kỹ càng và mặc trang phục cô dâu lấp lánh này, thực sự lại càng xinh đẹp bội phần, cả cơ thể Chu Nhược Mai lúc này như đang tỏa ra ánh hào quang rực rỡ đến nỗi Chu Hữu Lộc và Thúy Họa suýt đã không nhận ra. Họ chỉ nhận ra Ngô Tường Ninh và Nguyễn Tú Hằng với rất ít thay đổi.

Tường Ninh là tổng giám đốc của Tập đoàn DG, dĩ nhiên, bọn họ phải chào đón thật nồng nhiệt. Bởi chỉ cần có một mối quan hệ tốt với tổng giám đốc, Chu gia sẽ có thể được trao cơ hội thực hiện một số dự án béo bở trong tương lai. Tuy nhiên, khi họ biết rằng giám đốc Ngô đến làm phù dâu cho Chu Nhược Mai , ánh mắt họ bỗng dưng đổi khác, họ trở nên thật lạnh lùng. Chu Nhược Mai này chẳng qua chỉ là Giám đốc bộ phận phát triển dự án của Tập đoàn DG, làm việc cũng mới có mấy ngày, vậy mà đã có thể nhờ tổng giám đốc làm phù dâu cho mình. Tại sao cô ấy có thể chứ?

Trong lòng những người Chu gia này thực sự khó chịu vô cùng, nhưng họ vẫn tỏ ra thân thiện với Ngô Tường Ninh. Rốt cuộc, cô ấy vẫn là tổng giám đốc của Tập đoàn. Thay vào đó, Chu Nhược Mai hoàn toàn bị bỏ rơi, dù đây vốn là nhà riêng của cô ấy. Chẳng nói chẳng rằng, Nhược Mai lặng lẽ đưa Tú Hằng vào bên trong.

Lúc này, Chu Lệ Ngọc đã trang điểm, mặc váy cưới và có hơn một chục phù dâu vây quanh.

"Ôi chao, chị vẫn còn dám đến à?" Chu Lệ Ngọc hất mặt lên, nở nụ cười khinh bỉ và nói.

"Tôi vẫn là một thành viên của gia đình này, tại sao tôi không thể đến?" Chu Nhược Mai cương quyết nói.

"Nói hay thật, chị không thấy xấu hổ sao, được thôi, tôi sẽ không ngăn chị. Hôm nay, An Khang và tôi đã mời tất cả những người có máu mặt ở thành phố này đến góp vui. Chị định so sánh với tôi thế nào đây?" Chu Lệ Ngọc nói. Lúc nãy cô ta còn lo rằng Chu Nhược Mai sẽ không đến! Bởi nếu Nhược Mai không đến, Chu Lệ Ngọc sẽ không có cơ hội để làm nhục cô!

Sau đó, cô ta lại nói tiếp: "Nhìn xem, tôi có rất nhiều phù dâu ở đây. Còn chị, chỉ có hai người thôi sao, đừng nói chị định thua từ khâu này luôn đấy chứ!"

Nói xong, Chu Lệ Ngọc nhìn hai phù dâu bên cạnh Nhược Mai và thấy rằng một trong hai người họ là Ngô Tường Ninh, tổng giám đốc của Tập đoàn DG. Cô ta rất ngạc nhiên: "Giám đốc Ngô cũng ở đây ư?"

"Phải, tôi sẽ là phù dâu của cô Nhược Mai." Tường Ninh nói.

"Trời đất, đúng là không thể tin được mà! Chị sắp chuẩn bị chịu nhục nhã và chị còn định kéo luôn cả giám đốc Ngô vào vũng bùn của chị à? Sao chị có thể nhẫn tâm vậy nhỉ?” Chu Lệ Ngọc nói lớn.

Vừa lúc đó, một vài người họ hàng của Chu gia cũng bước tới và hỏi:

"Nhược Mai, cháu đã đặt khách sạn chưa?"

"Đám cưới của cháu định tổ chức ở đâu vậy?"

Chu Nhược Mai bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi và nói: "Cháu cũng không biết nó sẽ được tổ chức ở đâu nữa. Uy Long nói rằng anh ấy đã sắp xếp nó."

Ngay khi cô vừa dứt lời, những tiếng cười khẩy vang lên:

"Cháu thực sự tin tưởng vào tên bất tài vô dụng đó à? Người như hắn có thể làm được gì chứ?"

"Ngay cả khi chưa đặt khách sạn, cháu vẫn dám mặc váy cưới và đến đây mà không sợ bị cười nhạo ư?"

"Con bé ngốc, ta khuyên cháu nên cởi váy cưới ra, đừng làm mọi người trong nhà phải xấu hổ vì cháu."

Nghe mọi người nói những điều này, khuôn mặt của Chu Nhược Mai đỏ bừng lên, cô chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để trốn ngay vào mà không muốn bị ai tìm thấy nữa.

...

Cùng lúc đó, Uy Long và Thiên Thành cùng những người đồng đội khác đang chiến đấu đẫm máu với kẻ thù.

Bọn chúng ở trong bóng tối, còn anh lại ở ngoài sáng. Lực lượng của chúng cũng quá đông, lại hầu hết là những chiến binh ưu tú, nên tình hình phía Uy Long đang ngày càng trở nên nguy hiểm. Không mất nhiều thời gian để Uy Long, Thiên Thành và tám hộ vệ đốt hết số đạn mà họ mang theo!

Đúng lúc sinh tử này, đột nhiên có tiếng phi cơ và vô số máy bay chi3n đấu từ đâu gầm lên! Những máy bay này đang liên tục thả bom vào nơi ẩn náu của kẻ địch ở hai bên đường!