Đăng vào: 12 tháng trước
Giang Nhược không ngờ Đỗ Thịnh Nghi sẽ thẳng thừng như thế, đột ngột không kịp phòng bị, nói toạc móng heo, không cho cô thời gian chuẩn bị trước.
Giang Nhược cho rằng mình đã đoán được tám chín phần, nên bất kể nghe được kết quả ra sao, đều sẽ không quá bất ngờ.
Nhưng giây phút những lời này nói ra khỏi miệng Đỗ Thịnh Nghi, Giang Nhược phát hiện biểu cảm vốn thản nhiên của mình cứng đờ trong nháy mắt.
Trên mặt tựa như có một lớp xi măng được làm lạnh trong phút chốc, ngưng kết thành một lớp mặt nạ, nếp nhăn khóe mắt khi cười hơi hơi hằn lên cũng giữ nguyên xi trên mặt.
Nồi nước dùng đun lên hơi nóng hầm hập, ùng ục vang mãi, trong không khí tràn ngập mùi sa tế cùng gia vị.
Giang Nhược hé môi, đang định nói chuyện, thành dạ dày co thắt, nước chua trào ngược lên cổ họng.
May mà phản ứng không mãnh liệt, ở mức cắn răng là có thể nhịn xuống.
Chẳng biết có phải không khí trong phòng bao không lưu thông không, cô cảm thấy càng ngày càng khó chịu, hít thở cũng càng ngày càng khó khăn, kiểu không thoải mái này khiến cô phân tâm, đột nhiên quên mất muốn nói gì.
“Đừng hỏi tôi tin hay không, nếu tôi nói tôi sẽ không tin một chữ nào của cô, vậy cô có còn muốn nói tiếp không? Nói một câu hỏi tôi một lần có tin không, các cô làm ngành này nói chuyện làm việc đều không có hiệu suất thế hả? Không muốn nói đừng nói, tránh lỡ dở thời gian đôi bên.” Bản thân Giang Nhược cũng chưa nhận ra, giọng điệu của mình bất giác trở nên rất hung hăng.
Dẫu cho Giang Nhược biết, Đỗ Thịnh Nghi có lẽ đang muốn thấy cô tức giận dậm chân, để lấp đầy cảm xúc thỏa mãn đê hèn của chính mình, nếu giờ phút này cô thất thố, mới hợp lòng Đỗ Thịnh Nghi.
Nhưng cô kiệt lực giữ thể diện, đã lung lay sắp đổ từ lâu, cô không rảnh lo quá nhiều.
Có điều Đỗ Thịnh Nghi vẫn chưa biểu hiện sự đắc ý như trong dự kiến của Giang Nhược, ngược lại im tiếng với biểu cảm phức tạp.
Giang Nhược cảm giác cổ họng nghẹn ứ, bình tĩnh lại, thấy mấy lời vừa rồi, tính công kích xuất phát từ cảm xúc bản năng quá mạnh, khả năng khiến đối phương cảm thấy khó xử.
Nếu chẳng có lí do chẳng có chứng cứ để phản bác, thì mọi lời mang tính chất phát ti3t đều để hình dung việc khóc lóc om sòm.
“Ý tôi là, Đỗ tiểu thư chỉ định cho tôi biết kết quả, không định cho tôi biết nguyên nhân?” Giang Nhược cố gắng trấn định mà cười: “Đúng rồi, theo tôi biết, sau vụ thu mua hồi đó, công ty nhà họ Đỗ bị niêm phong, Giang thị cũng bị liên lụy, tổn thất rất lớn.
Nhưng tôi nghe ý cô, hình như cô đổ trách nhiệm khiến nhà họ Đỗ tan cửa nát nhà lên đầu Giang thị?”
Đỗ Thịnh Nghi nghe vậy ánh mắt chợt nghiêm nghị, cau mày nói: “Tôi còn tưởng điều cô cảm thấy hứng thú hơn là, vì sao Lục Hoài Thâm phải đưa Giang thị cho tôi, anh ấy có ảnh hưởng gì trong đó.”
Giang Nhược ngậm miệng, không cho hồi đáp.
Đỗ Thịnh Nghi bình tĩnh trần thuật: “Năm đó công ty bố tôi phá sản, Giang thị tuy không phải đầu sỏ gây tội, nhưng cũng không thoát được có liên quan đến Giang thị.
Năm đó vốn là Giang Hành Chương nhân lúc Đỗ thị gặp khủng hoảng chuỗi vốn cháy nhà đi hôi của, thời vận như thế, bố tôi cũng nhận.
Hợp đồng thu mua giấy trắng mực đen viết rõ ràng, sau khi hoàn tất thu mua, Đỗ thị sẽ vận hành với tư cách là công ty con của Giang thị, nhưng về sau công ty bị niêm phong...” Đỗ Thịnh Nghi bị ép nhớ lại chuyện quá khứ, tiếng nói phát run, cô ta khẽ nuốt nước bọt, mới nuốt vào cảm xúc không thể kìm nén: “Vốn dĩ ban đầu bố tôi bị người ta ám toán, vu oan giá họa, Giang thị không hề hành động, thậm chí âm thầm dùng thủ đoạn, phủi sạch quan hệ hai bên.
Thứ ép chết lạc đà, chính là cọng rơm Giang thị cuối cùng kia.
Những thứ này cô có biết không?”
Chú Minh quả thực từng kể, tuy công ty chịu tổn thất, nhưng ông nội làm một số việc, cũng may cuối cùng đưa Giang thị thoát khỏi mối nguy, nên lời Đỗ Thịnh Nghi nói chắc hẳn không phải giả.
Trong sự việc này, để bảo đảm lợi ích của mình, đúng là Giang thị đã làm việc không tử tế.
Nhưng đổi sang những người khác, kết cục cũng sẽ chẳng thay đổi.
“Không có Giang thị, cũng có Trần thị Vương thị làm cọng rơm cuối cùng ép chết Đỗ thị.” Giang Nhược dường như không nhận ra giọng của chính mình, bên tai ong ong, câu nói như được phát ra từ miệng người khác.
Vừa dứt lời, Đỗ Thịnh Nghi cắn răng, từng câu từng chữ cắt ngang: “Giảo biện! Cô họ Giang đương nhiên sẽ nói thay họ Giang, đừng tưởng tôi không biết Giang Hành Chương là bố ruột của cô.”
Ông ấy giống với bố cô, cũng bị người ta hãm hại.
Câu này Giang Nhược chẳng nói ra miệng.
Cô không còn gì để nói, trầm mặc trong chớp mắt, hỏi ra mấu chốt: “Nhưng Lục Hoài Thâm có liên quan gì trong tất cả mọi chuyện?”
“Người hãm hại nhà tôi, chính là kẻ thù của Lục Hoài Thâm,” Đỗ Thịnh Nghi nói, cụp mí mắt, tay bất giác sờ thuốc lá trong tầm tay, “Năm đó sau khi anh ấy rời khỏi Hong Kong, biến mất không dấu vết, đối phương biết tôi từng qua lại với anh ấy, xuống tay với Đỗ thị, là muốn ép tôi khiến anh ấy hiện thân, nhưng khi đó tôi đã đứt liên hệ với anh ấy, tôi hoàn toàn không biết gì về hướng đi của anh ấy.”
Giang Nhược lẩm bẩm: “Hóa ra là thế, hóa ra là thế...”
Đỗ Thịnh Nghi cuối cùng vẫn không rút thuốc ra, lại đóng bao thuốc đã mở, nói xong chữ cuối cùng, ngón tay cô ta bóp chặt bao thuốc.
Giang Nhược nhìn chằm chằm nồi lẩu đỏ lửa, không khí xung quanh bị rút cạn từng tấc một, dường như cô bị một lớp vỏ trong suốt không nhìn thấy bao bọc, lớp vỏ kia càng thu càng chặt, đè ép đến mức tim cô thắt lại, bụng cũng có ảo giác bị đè nén.
“Cho nên điều cô muốn nói chính là, Lục Hoài Thâm nợ cô, nợ nhà họ Đỗ, hiện tại anh ấy muốn dùng Giang thị bồi thường cho cô?” Giang Nhược nhìn chằm chằm Đỗ Thịnh Nghi, đôi mắt cũng không chớp cái nào.
Cô biết rõ đây là sự thật, vẫn muốn xác nhận lặp lại, khả năng chỉ là muốn cho mình nhìn xem, bản thân đã từng tin chắc không nghi ngờ Lục Hoài Thâm, ngu xuẩn đến mức nào.
Đôi mắt Đỗ Thịnh Nghi nhìn sang bên, thở một hơi, bộ dạng như một lời khó nói hết, hồi lâu cô gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Giang Nhược cười nhè nhẹ nói: “Được, tôi biết rồi.”
Không đợi Đỗ Thịnh Nghi nói gì nữa, Giang Nhược đứng dậy, cầm áo khoác cùng túi xách rời khỏi phòng bao.
“Giang Nhược...” càng ngày Đỗ Thịnh Nghi càng thấy lương tâm bất an, luôn có cảm giác Thủy Hỏa lựa chọn đêm nay xuất hiện không hề ngẫu nhiên.
Giang Nhược nhắm mắt làm ngơ tiếng hô hoán của cô ta, đi rồi, cửa phòng vẫn chưa đóng hẳn, trên hành lang bên ngoài, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới lui bước chân vội vàng, từng bước như đạp lên trái tim Đỗ Thịnh Nghi, khó có thể bình tĩnh.
Cô ta tâm phiền ý loạn, khó mà nghĩ thêm, đứng dậy đuổi theo, đi tới cửa mới hoảng hốt nhớ ra mình đang ở nơi nào, vội vã tìm khẩu trang trong túi xách cuống cuồng đeo lên.
Ra khỏi phòng Đỗ Thịnh Nghi đã không thấy bóng Giang Nhược đâu, chỉ có thể rảo bước xuống tầng theo con đường lúc đến, trong nhà hàng bây giờ tiếng người ồn ã, đang thì bận rộn, dọc đường toàn người phục vụ và khách hàng đi qua đi lại, cô ta đi xen kẽ ngược hướng với người khác, thỉnh thoảng sẽ va vào người ta, không kịp nói một câu xin lỗi hoàn chỉnh.
“Mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì thế này...” Đỗ Thịnh Nghi ảo não lẩm bẩm, vừa vặn thấy Giang Nhược sắp ra đến cửa, cô ta cất tiếng gọi cô: “Giang Nhược!”
Khoảng cách quá xa lại quá ồn ào, Giang Nhược như thể không nghe thấy đi thẳng ra ngoài.
“Giang Nhược đừng đi ra ngoài!” Đỗ Thịnh Nghi chẳng lo được quá nhiều, chạy chậm đuổi theo ra.
“Giang Nhược!” Vào thời điểm Giang Nhược sắp đến khu đỗ xe, Đỗ Thịnh Nghi đuổi theo cô, giữ chặt người.
Toàn bộ cảm xúc của Giang Nhược tích cóp từ buổi tối đến bây giờ hóa thành sức lực, trở tay đẩy ngay cô ta ra, lên xe.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn về vị trí gần giao lộ, xe thương vụ của cô ta khởi động, đèn xe sáng lên, gương mặt Thủy Hỏa ẩn sau ánh đèn.
Hà Nội, 1/4/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.