Đăng vào: 12 tháng trước
Đối phương có ý đồ không tốt, Giang Nhược cũng không thể đưa mặt ra để mặc cô ta đánh.
Địa điểm ăn uống là một nhà hàng cao cấp, phong cách thanh nhã, sau khi Giang Nhược biết được nhà hàng mà Cao Tùy đặt, cố ý chọn mặc một chiếc váy thích hợp để đi làm nhưng vẫn không mất đi vẻ thanh lịch lại kết hợp thêm với đôi giày cao gót.
Dẫu sao Giang Nhược cũng chỉ mới bước ra khỏi cánh cửa trường học không lâu, tuy rằng khí chất so với những người cùng tuổi có chút thành thục hơn, nhưng khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ trẻ trung, phong cách ăn mặc cũng như thế, so với một Giang Chu Mạn gần hai bảy tuổi, chính là thiếu đi mấy phần từng trải.
Có điều Giang Nhược từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ không quan tâm, ngược lại ánh mắt Giang Chu Mạn vẫn căng thẳng không ngừng.
Hai bên đối đầu, bên nào càng quan tâm hơn, bên đó càng khó giữ bình tĩnh hơn, cũng chính là càng dễ tức giận thì càng dễ bị chèn ép.
Nghe được người đàn ông mình để ý đòi hỏi người phụ nữ khác gọi anh ấy là chồng, còn là người phụ nữ trước nay anh vẫn luôn chưa từng để mắt đến, mặc dù không thể chắc chắn thật giả thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, trong lòng chính là cảm giác không thoải mái khó nói nên lời.
Tuy vậy, Giang Chu Mạn vẫn rất nhanh bình tĩnh trở lại, "Giang Nhược, tối qua cô làm như thế sẽ khiến Hoài Thâm khó xử, sẽ chỉ khiến anh ấy càng thêm chán ghét cô."
Giang Nhược nói: "Lẽ nào đây không phải những gì cô muốn sao?"
Giang Chu Mạn phóng khoáng thừa nhận: "Hợp ý tôi là một chuyện, tôi không muốn anh ấy khó xử lại là chuyện khác.
Cô và anh ấy hiện tại đang ở hai bên đối lập, anh ấy tự tay đưa tiền cho cô, cũng chính là tự tay cứu mạng Giang Khải Ứng, vụ kiện sau này nếu như có gì xảy ra sai sót, Giang Khải Ứng thật sự không thể thoát tội được."
Giang Nhược không thể nghe tiếp được nữa, lạnh lùng nhìn cô ta: "Giang Chu Mạn, cả nhà cô đều là cầm thú sao?"
Giang Chu Mạn ngừng một chút, bực tức nói: "Chú ý lời nói của cô."
"Cô sống cùng ông nội tôi hai mươi mấy năm, hiện tại mỗi một câu đều dám gọi là Giang Khải Ứng, đến tiếng ông nội cũng không thèm gọi, cái gì gọi là tự tay cứu Giang Khải Ứng hả? Ý của cô là, ông tôi tốt nhất là chết luôn trong bệnh viện, tốt nhất là không vượt qua được cả phiên sơ thẩm thì càng hay có phải không?" Giang Nhược nhìn chằm chằm cô ta, lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ, giọng nói cũng vì thể mà trở nên lanh lảnh.
Giang Chu Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, "Lập trường không giống nhau."
Ngoại trừ bốn từ này, những thứ khác cô ta không muốn nói nhiều nữa.
Giang Nhược từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng từ tốn: "Hay cho câu lập trường không giống nhau, vậy nếu giữa chúng ta lập trường không giống nhau thì chẳng có gì để nói nữa."
Giang Chu Mạn nói: "Nếu như tôi nói, tôi có thể khuyên bố tôi và Lục Hoài Thâm bỏ qua cho Giang Khải Ứng thì sao?"
Giang Nhược không động tĩnh gì, tùy tiện phụ họa nói: "Đại tiểu thư Giang Chu Mạn thật có bản lĩnh, thật bội phục.
Có phải là nên có điều kiện gì không?"
"Chỉ cần cô và Giang Khải Ứng đồng ý sau này không can thiệp nhà họ Giang nữa, Giang Khải Ứng nhất định có thể dưỡng già ở một nơi thư thái."
Giang Nhược tiêu hóa xong những lời của chị ta, lần nữa mở miệng ngữ khí cứng rắn: "Ý của cô hay là ý của bố cô, anh trai cô và Lục Hoài Thâm?"
Lục Hoài Thâm nếu như có cách nghĩ này, sẽ không tìm Giang Chu Mạn làm thuyết khách, anh rõ ràng cũng biết Giang Khải Ứng sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nhà họ Giang là tâm huyết cả đời của ông, chắp tay nhường cho người khác còn không phải sẽ khiến ông tức tới mức lập tức ngất đi sao.
Giang Chu Mạn hạ quyết tâm đến cùng, "Trước mắt chỉ là ý của tôi, nhưng điều bố tôi lo lắng nhất là Giang Khải Ứng và cô sau này sẽ lật bài, chỉ cần các người đồng ý buông bỏ hết thảy cả nhà họ Giang và công ty, ông ấy cao hứng còn không kịp, không cần hao tổn lo lót khắp nơi lại vẫn có thể ổn định ngồi ở vị trí hiện tại, làm sao không đồng ý được?"
Giang Nhược nghe mà tức giận dâng lên trong lòng, trước đây Giang Khải Ứng cũng rất yêu thương Giang Chu Mạn, không biết nếu ông tự mình nghe được những lời này sẽ có bao nhiêu thất vọng.
Trong lòng Giang Nhược mệt mỏi đến cùng cực, lòng người đúng là tàn nhẫn và dễ đổi thay.
Cô đứng lên, nhìn xuống quét qua Giang Chu Mạn, giận quá hóa cười, "Đúng là nên để ông nội nghe thử những lời cháu gái ngoan của ông đã nói, tuy nói bố cô là con nuôi, thử hỏi bao nhiêu năm nay đã từng bạc đãi mấy người chưa? Tôi với ông nội chẳng qua mới chỉ có vài năm tình cảm, cũng biết ơn vì ông đã giúp đỡ nhà họ Trình trong mấy năm nay, lúc khẩn cấp sẽ vì ông bảo vệ chút gì đó, cô sống cùng ông hai mươi mấy năm, tình cảm như ông cháu ruột, những lời bàn luận chuyện sống chết của ông vậy mà có thể dễ dàng nói ra một cách nhẹ nhàng như thế, cô cùng với bố cô, anh trai cô quả nhiên là cùng một nhà, từng người một đều là..."
Giang Nhược cắn răng, "Lòng, lang, dạ, sói!"
Giang Chu Mạn lặng lẽ không tiếng động nắm chặt tay thành quyền, khuôn mặt lại vẫn như cũ vân đạm phong khinh: "Ông ta rõ ràng biết tôi với Lục Hoài Thâm tình đầu ý hợp, chỉ vì cô mới là cháu ruột của ông ta, nên cứ khăng khăng muốn gả cô cho Hoài Thâm, ông ta có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không?"
(vân đạm phong khinh: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là mây mỏng gió nhẹ, dùng để miêu tả trạng thái thời tiết tốt, còn được dùng như một phép ẩn dụ để thể hiện thái độ thoải mái, tự nhiên và bất lực khi phải trải qua hoàn cảnh khó khăn)
Giang Nhược cười cười: "Không phải là cô muốn Lục Hoài Thâm sao? Yên tâm, cuối cùng sẽ có một ngày anh ta là của cô, cô cho rằng tôi thích một người đàn ông thân tại Tào doanh tâm tại Hán, bụng dạ xảo quyệt sao? Có điều trước khi anh ta và tôi li hôn, cô phải thành thật mà chờ đợi ở nơi cống ngầm không nhìn thấy được ánh sáng của cô, nên câm miệng thì câm miệng.
Anh ta là đương sự còn chưa nói gì, cô dựa vào cái gì mà đòi kêu gào khó xử thay anh ta, còn dám la hét ở trước mặt tôi?"
"Chính là dựa vào việc cô ấy là người tôi thích, người vốn nên chờ đợi ở nơi cống ngầm là cô."
Phía sau truyền đến một giọng nói lãnh khốc tràn đầy khinh bỉ, thân hình Giang Nhược hung hăng chấn động.
(thân tại Tào doanh tâm tại Hán: thành ngữ của Trung Quốc, là điển tích xuất phát từ tiểu thuyết "Tam quốc diễn nghĩa", được dùng như một phép ẩn dụ để chỉ một người tuy ở bên đối lập, nhưng trong lòng luôn nghĩ về nơi mà bản thân vốn đã từng sống, khi sử dùng để nói về chuyện tình cảm chính là để chỉ một người mà người một nơi, trái tim lại hướng về một nơi khác)
Hà Nội, 29/7/2020.