Chương 40: 40: Viện Binh

Hưởng Tang

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Trans: Phương.
Beta: Milcah.(MinhMinh487928)
- ----
Triệu Tử Mại toàn thân run lên, những giọt mồ hôi tuôn ra thấm đẫm phần áo đằng sau lưng, mặc dù đôi mắt đầy mủ dưới lớp vải đỏ không nhìn y, nhưng y lại cảm thấy chúng nó như đang nhìn chằm chằm vào y, cũng giống như đôi mắt ngày hôm ấy gợn sóng trong nước giếng.

Trong lòng y đầy e sợ, cánh tay như nhũn ra, thanh kiếm trên tay rung lên một vài lần, mặc dù nó không rơi xuống, nhưng lại bị tà ám nhận thấy điều đó.

Y chỉ cảm thấy xung quanh nổi lên một cơn gió, sau đó cơ thể bị Diêm Thanh Thành ở ở phía sau đẩy một cái, chân đứng không vững liền ngã về phía trước, được Bảo Điền đang chạy tới đỡ lấy.

“Công tử, người bị thương rồi!” Cánh tay của Triệu Tử Mại bị Bảo Điền bóp chặt lại, mặc dầu là vậy, y vẫn có thể cảm thấy một luồng nhiệt nóng đến nhuộm đỏ nửa ống tay áo của hắn, sau đó 1 cơn đau xuyên thấu ập tới khiến y không thể không run lên mấy lần.

“Bang bang” vài tiếng, mấy người nha dịch trong phủ bị ném đến trước mặt Triệu Tử Mại, một số người vẫn đang than khóc, một số khác thì không hề cử động, họ đã hoàn toàn không còn hơi thở.

Triệu Tử Mại nhìn về phía trước, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, y giơ tay lên chỉ, vội vàng la lên, “Bảo Điền… Mau… Mau… Thanh Thành!”
Diêm Thanh Thành bị một lớp bóng đen ép vào một góc, Gia Ngôn đang đứng ngay bên cạnh, bóng đen kia đang từ từ đi vào thân hình gầy gò của nó rồi hợp làm một.

“Tiểu thúc thúc.” Gia Ngôn cười mỉm, nó duỗi những ngón tay tay gầy nhỏ về phía Diêm Thanh Thành, “Ta không nên mềm lòng với ngươi.”
“Diêm Gia Ngôn, ngươi tỉnh lại đi, tuy từ nhỏ sức khỏe của ngươi có chút yếu ớt, nhưng ngươi không phải là một người nhát gan.” Diêm Thanh Thành chậm rãi ngồi xổm xuống, để bản thân hắn ở cùng độ cao với Gia Ngôn, hắn nhìn thẳng vào mắt nó, khóe mắt có chút ướt, “Ngươi có một con quái vật đang cư ngụ trong cơ thể, nhất định phải đuổi nó đi.

Chuyện này, chỉ có ngươi mới có thể làm được.

Gia Ngôn hãy tin tưởng ta, ngươi có thể làm được, đừng để nó chiếm cơ thể của ngươi, đừng làm những điều mà bản thân phải hối hận.”
Gia Ngôn đang giơ hai cánh tay lên ở giữa không trung bỗng chốc bị đơ cứng lại, mí mắt chớp chớp hai cái, hai bóng đen trong mắt nó như biến mất đi.

“Ta là Diêm Gia Ngôn…”, nó từ tốn nói những lời này, trên mặt lộ ra sự kinh ngạc.

“Ngươi là Diêm Gia Ngôn.” Diêm Thanh Thành vội vàng nắm lấy cánh tay của nó, “Gia Ngôn nghĩa là tốt bụng, tên của ngươi vẫn là do tiểu thúc lấy…”
“Tiểu thúc.” Gia Ngôn dường như đã rơi nước mắt, “Tiểu thúc…” Nó nức nở lao vào vòng tay của Diêm Thanh Thành, “Tại sao ta lại ở chỗ này? Tại sao ta không thể nhớ được nhiều thứ như vậy?”
Mặc dù trong lòng Diêm Thanh Thành vẫn còn do dự, nhưng nhìn nó như vậy, hắn không khỏi vui mừng, ôm chặt lấy nó, nhẹ nhàng nói, “Gia Ngôn đừng sợ, mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi….”
Gia Ngôn gật đầu, rồi nó chợt ngẩng đầu lên xem hắn, nhưng trong tròng mắt không che giấu được nỗi sợ hãi, “Nhưng mà, đầu của phụ thân đã bị ta vặn xuống rồi, không có đầu, ông ấy sẽ khá lên sao?” Thời điểm nói xong mấy lời cuối cùng, nó mỉm cười, cái bóng khuất sau nhãn cầu của nó lại hiện ra, che đi đôi nhãn cầu nhợt nhạt.

“Nhưng không sao, các ngươi rất nhanh sẽ được đoàn tụ.

Con đường hoàng tuyền khó đi, nhưng ngươi sẽ không cô đơn khi có gia đình đi theo ngươi bầu bạn.”

Sau khi dứt lời, Gia Ngôn liền nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Diêm Thanh Thành, vui cười cắm tay vào sau lưng hắn.

“Bảo Điền!” Triệu Tử Mại cố nén đau đớn lại hét lên một tiếng, nhưng Bảo Điền không cần y gọi đã động thủ, thanh kiếm trong lòng bàn tay hắn dưới lực đẩy của lòng bàn tay liền đâm thẳng vào phía sau lưng của Gia Ngôn, nhưng mũi kiếm chỉ mới đến gần quần áo của
Gia Ngôn thì đã bị chặn bởi một bóng đen nào đó đột ngột xuất hiện, bị chém thành hai mảnh rơi trên mặt đất.

“Xong rồi.” Triệu Tử Mại thấy Diêm Thanh Thành “ai u” kêu một tiếng, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, trong lòng y lập tức tràn ngập sự tuyệt vọng.

Nhưng mà vào lúc này, phía sau lưng của Gia Ngôn run lên hai lần, nó chậm rãi quay đầu nhìn lướt qua Triệu Tử Mại, nhìn đến cổng đại sảnh của nhà thờ tổ tiên.

Nụ cười ngả ngớn trên khuôn mặt hắn dần tắt dần, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, mũi nhẹ nhàng rung lên, như thể nó ngửi được cái gì đó.
Toàn thân của Triệu Tử Mại lạnh sống lưng nhưng không hiểu là vì lý do gì.

Y còn chưa kịp hiểu đã thấy Gia Ngôn xoay người lại, đẩy Diêm Thanh Thành về phía Bảo Điền, sau đó vội vã lao ra cổng sân giữa tiếng kêu kinh ngạc của mọi người rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
“Nó… Nó…” Tại sao nó lại chạy? Một nha dịch hồi phục tinh thần sau nỗi hoảng sợ, ngập ngừng hỏi ra những thắc mắc trong lòng mọi người.

Bí ẩn nhanh chóng được giải đáp, ngoài cửa lớn đột nhiên có tiếng bước chân đi đến, những bước chân đó lúc nặng lúc nhẹ, nghe giống như người bị thọt chân đang đi.


Triệu Tử Mại trong lòng có chút động, vừa lệnh cho Bảo Điền đi kiểm tra vết
thương của Diêm Thanh Thành, vừa ôm tay và nheo mắt nhìn về hướng cửa trước.

Y thấy được người trong suy nghĩ của mình: Thân ảnh của ông cháu nhà họ Mục đang xuyên qua đêm tối đi đến sảnh nhà thờ tổ tiên.
“Cộp… Cộp….

Cộp…”
Tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ.

Mục người què đi phía trước dẫn đường, Mục Tiểu Ngọ chậm rãi đi ở đằng sau.

Nàng đội một chiếc mũ, bím tóc dày và dài đung đưa qua lại khiến cho Triệu Tử Mại cảm thấy nó giống như một cái roi đang điều khiển một con ngựa.
“Có phải bọn họ khiến cho tà ám sợ hãi không? Nhưng nếu như hai ông cháu nhà họ có năng lực như vậy, vì sao phải sợ hãi mà rời đi?” Đột nhiên trong lòng Triệu Tử Mại dấy lên sự nghi hoặc, nhưng lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ điều đó, bởi vì Diêm Thanh Thành đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

“Tử Mại, Gia Ngôn đâu rồi?”
Triệu Tử Mại thở phào một cái, Diêm Thanh Thành có thể nói chuyện, điều này chứng tỏ thương tích của hắn không quá nghiêm trọng.

Vì thế, y vội vàng cúi xuống, nghiêng người nói nhỏ: “Gia Ngôn chạy đi rồi, ngươi đang bị thương đừng nói nhiều, để Bảo Điền đi gọi đại phu tới.” Nói xong y liền đứng dậy ra lệnh cho Bảo Điền đi tìm người, sau đó quay lại ngồi xổm xuống bên cạnh Diêm Thanh Thành.

Diêm Thanh Thành thở dài, dùng ngón tay nắm lấy cổ tay Triệu Tử Mại, lực nắm thoáng tăng lên một chút.

“Nó… Nó không nói cho ta biết huynh trưởng và Tương Trinh ở… ở nơi nào, ta muốn hỏi, nhưng mà….”
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau Triệu Tử Mại, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc: “Mục … Mục cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Mục Tiểu Ngọ không trả lời câu hỏi của Diêm Thanh Thành mà khom lưng đi quanh sân, vừa đi vừa dùng mũi ngửi mọi thứ xung quanh, giống như một con thú vừa chạy từ rừng xuống.

Cuối cùng, nàng dừng lại bên cạnh Triệu Tử Mại, quay người nói với Mục người què ở phía sau: “Chạy trốn nhanh như vậy, xem ra là đuổi không kịp.

Tất cả là đều tại
ngươi, ai bảo ngươi mướn cái xe ngựa này? Chiếc xe này đi chậm quá đi.

Giờ thì hay rồi, mỡ gần tới miệng còn để mất.

Ngươi bồi thường cho ta thế nào đây?”
Mục người què khom người, chắp tay hành lễ, chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống dưới chân Mục Tiểu Ngọ.

“Thần tiên.” Lão cười nịnh bợ, vâng vâng dạ dạ nói, “Cái đồ tà ám kia làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngài được? Giải quyết càng sớm thì càng giảm bớt một cái, hay là, ngài ăn con quỷ mới kia trước, cái lớn kia thì chúng ta từ từ tìm?”
Khi nói lời này, Mục người què gầm gừ với chiếc quan tài đang để giữa sân, lại liếc mắt nhìn Diêm Thanh Thành..