Chương 32: Tâm ý

Chế Tạo Hào Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Ninh Thần ngẩng đầu nhìn

Hoắc Khải, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện với họ đã”.

Hoắc Khải nhìn cô một lúc, thấy vẻ kiên trì trên mặt

cô, bèn gật đầu đáp: “Được”.

Sau đó, anh lại quay sang vẫy tay với Đường Đường,

cô bé ra sức giãy giụa thoát khỏi người nhân viên bên

cạnh, vội chạy đến bên anh, ôm chặt lấy đôi chân to lớn.

Cô bé vừa vội vừa tức, chỉ vào người phụ nữ giờ vẫn

đang ngồi bệt dưới đất, nói: “Bố ơi, là bà ta đánh mẹ

trước, bà ta là người xấu!”

Hoắc Khải ôm cô bé lên, đáp lại: “Bố biết rồi, bố đã

thay mẹ dạy bảo lại bà ta, giờ ta ra ngoài đợi mẹ nhé?”

Đường Đường nhìn Ninh Thần, rồi lại nhìn người phụ

nữ kia, mặt lo lắng hỏi: “Thế nhỡ mẹ lại bị bà ta đánh nữa

thì làm sao?”

Hoắc Khải lườm người phụ nữ đó một cái, lạnh lùng

nói: “Có bố ở đây, không ai dám đánh mẹ con đâu”.

Cho dù bây giờ Hoắc Khải đã không còn trong thân

phận cậu chủ nhà họ Hoắc nữa, nhưng đối với anh mà nói,

những người trước mặt này không đủ sức tạo thành sức

uy hiếp. Nếu có ai còn dám đánh Ninh Thần, Hoắc Khải

đảm bảo sẽ khiến người đó hối hận cả đời.

Nghe Hoắc Khải nói chắc nịch như vậy, lúc này Đường

Đường mới chịu rời đỉ.

Chỉ có điều, đúng lúc Hoắc Khải chuẩn bị rời đi, anh lại

bị hai gã đi cùng người phụ nữ kia cản lại: “Không được

đi! Đánh người rồi phủi mông đi là xong à? Báo cảnh sát!”

Một người trong đó nói, rồi lôi điện thoại ra, có vẻ

muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.

Trong lòng Ninh Thần gấp gáp, đang định lên khuyên

mấy câu, lại thấy Hoắc Khải điểm tĩnh nói: “Tôi lại mong

anh báo cảnh sát quá, theo điều 9 của “Quy định xử phạt

về quản lý trị an”. các cơ quan công an có thể hòa giải và

xử lý các hành vi vi phạm quản lý trị an tình tiết nhẹ,

chẳng hạn như ẩu đả, đánh nhau hoặc làm hư hỏng tài

sản của người khác do tranh chấp dân sự, cũng có thể bị

tạm giam từ 5 ngày đến 10 ngày theo quy định tại điều 43

khoản 1 “Luật Hình sự xử phạt của Bộ Công an” và phạt

tiền từ 200 tệ đến 500 tệ”.

Hoắc Khải dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi rất tự

tin với lực tay của mình, nặng lắm thì làm bà ta sưng mặt

mất hai ngày, quá lắm thì cũng chỉ tính là bị thương nhẹ,

không thể cấu thành tội hình sự được. Có điều bà ta vừa

đánh vợ tôi, cho nên đến lúc đó tôi sẽ đến trại tạm giam

với cô ấy. Ngoài ra, đối với hành vi xúc phạm nhân cách

của vợ tôi, chúng tôi cũng sẽ khởi kiện bà ta theo quy

định tại Điều 246 Bộ luật Hình sự. Theo quy định của Luật

Hình sự, người nào dùng bạo lực hoặc các hình thức khác

để công khai xúc phạm hoặc bịa đặt sự thật để vu khống người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị phạt tù có

thời hạn không quá ba năm, giam giữ hình sự, giám sát

hoặc tước quyền chính trị. Tôi nghĩ rằng đoạn phim bà ta

đánh đập và mắng mỏ vừa rồi vẫn còn được lưu trong

video giám sát của cửa hàng. Tôi hy vọng mấy người dành

thời gian rảnh ra trước để chuẩn bị cho lệnh triệu tập của

tòa án”.

Bầu không khí trong cửa hàng im phăng phắc, vẻ mặt

của tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng.

Người phụ nữ ngồi trên mặt đất kia cũng không khóc

nữa, bây giờ bà ta đang hoang mang vô cùng, cái gì mà

phạt tù có thời hạn không quá ba năm cơ?

Chửi người ta có vài câu cũng phải ngồi tù?

“Đừng, đừng hòng dọa tôi! Làm gì có chuyện đánh

người thì không phải ngồi tù, chửi người thì lại phải ngồi

tù thế!” gã đàn ông cầm điện thoại giả vờ trấn định nói.

Hoắc Khải cười lạnh, nói: “Không có văn hóa thì đừng

có học đòi người khác, cảm thấy tôi đang dọa, thì có thể

tự đi đọc luật dân sự và luật hình sự, hoặc gọi cảnh sát

luôn đi cũng được, để người có chuyên môn giải thích cho

mà nghe”.

Khí thế của Hoắc Khải thật sự rất đáng sợ, không có ai

dám khẳng định mấy điều khoản anh vừa tùy tiện nói là

giả cả.

Gã đàn ông bên cạnh len lén kéo tay đồng bọn, thấp giọng nói: “Hay là… bỏ qua đi”.

Gã kia cũng bị dọa sợ chết khiếp, bình thường đánh

mắng người ta, cùng lắm là bị gô lên phường hòa giải một

chút, sao giờ đột nhiên lại biến thành đi tù có thời hạn rồi?

Chỉ là đến mua quần áo thôi mà, không cần thiết phải

làm lớn thế chứ.

Gã đàn ông cầm điện thoại do dự nhìn vợ mình, mà

người phụ nữ ngồi bệt dưới đất kia, bây giờ không dám ho

he gì nữa, chỉ là sắc mặt trắng bệch, cơ thể nhè nhẹ phát

run đều đã biểu hiện rõ sự căng thẳng của bà ta.

“Không gọi cảnh sát nữa à? Không gọi nữa thì tránh

ra!” Hoắc Khải lạnh lùng nói.

Hai gã đàn ông vô thức nhường đường, Hoắc Khải ôm

Đường Đường, bước ra khỏi cửa hàng.

Tất cả những người chắn đường đều chủ động né

tránh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, trong đó có

không ít người tỏ ra sùng bái.

Mở miệng là ào ào tuôn ra các điều khoản pháp luật,

chưa nói đến thật hay giả, chỉ riêng khoản miệng lưỡi linh

hoạt, cộng với khí thế đó là đã làm người ta tán thưởng

không thôi.

Cứ như vậy, Hoắc Khải đưa Đường Đường ra khỏi cửa

hàng bình yên vô sự.

Mặt trời đã lặn, ánh đèn nê-ông chiếu sáng cả thành phố, cô bé Đường Đường ôm cổ Hoắc Khải đột nhiên ghé

vào tai anh nói nhỏ: “Bố, vừa rồi bố thật đẹp trai!”

Hoắc Khải cười một tiếng, xoa đầu cô bé, nói: “Bố vẫn

luôn đẹp trai như vậy mà”.

Trong cửa hàng, Ninh Thần đã khôi phục lại tỉnh thần,

thu lại ánh mắt đang nhìn Hoắc Khải.

Trong lòng cô giờ đây rất phấn khởi, biểu hiện của

Hoắc Khải ban nãy thật sự vô cùng xuất sắc, từng câu

từng chữ như muốn dọa người ta sợ chết khiếp. Đến cả

chính cô cũng không khỏi hoài nghi có phải anh lén đi học

kiến thức về luật pháp hay không.

Còn về những nhân viên khác, họ cũng không khỏi thì

thầm trong lòng rằng tên này thực sự là ông chồng bỏ đi

trong lời Ninh Thần hay nói ư?

Sao lại cảm thấy có vẻ trâu bò thế nhỉ…

Hoắc Khải không biết Ninh Thần ở trong đó nói gì với

trưởng cửa hàng và nhân viên, chỉ biết không bao lâu sau,

người phụ nữa kia đã cùng với đồng bọn bước ra khỏi cửa

hàng.

Bọn chúng nhìn thấy Hoắc Khải đứng trước cửa hàng,

liền bực dọc hừ một tiếng, nhưng cũng không dám nói lời

hẳn học gì, cứ thế vội vã rời đi.

Dù sao Hoắc Khải nói không sai, người phụ nữ đó bị

đánh, nhưng bà ta cũng đã đánh người. Hoắc Khải có kết cục ra sao thì bà ta cũng y như vậy, hơn nữa có thể còn

thảm hơn!

Một câu phạt tù có thời hạn ba năm đã dọa bọn chúng

không dám báo cảnh sát nữa, nhân lúc mấy nhân viên cửa

hàng nói mấy câu ngon ngọt liền tát nước theo mưa, lủi đi

mất.

Hoắc Khải tuyệt nhiên không hề để tâm đến mấy tên

hề nhảy nhót này, thậm chí cũng chẳng có hứng thú nhìn

lâu thêm một chút.

Điều mà anh quan tâm, vẫn luôn ở trong cửa hàng kia.

Qua khoảng hai mươi phút sau, Ninh Thần cùng với bà

cửa hàng trưởng kia, còn có cả một nữ nhân viên cùng

bước ra khỏi cửa hàng.

Cho dù là sắc mặt của cửa hàng trưởng hay nhân viên

đều không hề tốt, nhất là khi thấy Hoắc Khải, trông họ

càng không vui.

“Cô có chắc là nghe lời hắn mà nghỉ việc không? Tôi

có thể nói lại chuyện này với chủ cửa hàng, chưa chắc sẽ

trừ vào tiền lương của mọi người đâu”, cửa hàng trưởng lại

cất tiếng khuyên.

Ý Ninh Thần đã quyết, cô lắc đầu, nói: “Thôi chị ạ, mỗi

ngày đều về sớm đón Đường Đường tan học, chủ cửa

hàng đã nhắc nhở rất nhiều lần rồi, đều nhờ mọi người nói

đỡ em. Làm phiền mọi người lâu như vậy, em cũng ngại

lắm. Lần này là số em may, chuyện này coi như là cho em một lý do hợp lý để không làm phiền mọi người nữa“.

“Nhưng mà…”

Cửa hàng trưởng còn muốn nói gì nữa, nhưng Ninh

Thần đã cắt ngang bà ấy: “Em biết là mọi người muốn tốt

cho em, nhưng em tin, anh ấy cũng như vậy. Cho nên,

cảm ơn mọi người”.

Thấy cô đã quyết tâm, cửa hàng trưởng cũng không

khuyên nữa, chỉ thở dài: “Em đấy…”

Bà ấy đang nói, đột nhiên quay sang nhìn Hoắc Khải

mà trầm giọng xuống: “Tôi không biết là rốt cuộc cậu có

rõ rằng Ninh Thần đã hy sinh cho cậu, cho cái nhà này

bao nhiêu không. Hôm nay cô ấy chỉ vì một câu nói của

cậu mà nghỉ việc, tôi mong là cô ấy không hối hận! Tôi

chẳng hy vọng gì ở cậu, chỉ muốn cảnh cáo cậu một câu,

nếu cậu còn đối xử với cô ấy như hồi trước một lần nữa,

tôi nhất định sẽ khuyên hết lời để cô ấy rời xa cậu, sau đó

tìm cho cô ấy một người chồng tốt hơn cậu gấp trăm

ngàn lần!”

Lúc đầu, Hoắc Khải không có ấn tượng tốt lắm với

nhân viên cửa hàng thời trang này, bởi vì họ đã không

vươn tay giúp đỡ Ninh Thần lúc cô cần.

Nhưng bây giờ, nhìn vẻ mặt nặng nề của cửa hàng

trưởng, Hoắc Khải bỗng hiểu ra, có lẽ là mình nghĩ nhiều

rồi.

Không phải họ không muốn giúp, mà cách thức giúp không giống nhau.

Đứng trên góc nhìn của một người bình thường, nếu

như vì Ninh Thần mà đi cãi nhau với khách hàng, thậm chí

dẫn đến động tay động chân, thì chuyện này sẽ không thể

thu xếp được nữa.

Đến lúc đó cửa hàng này có thể sẽ bị đóng cửa, mà

bọn họ cũng sẽ mất đi công việc.

Kể cả như thế vẫn giúp sao?

Hơn nữa vẻ mặt và ngữ điệu của cửa hàng trưởng bây

giờ đều có thể chứng minh rõ rằng bà ta thực ra rất quan

tâm Ninh Thần, nếu không cũng sẽ chẳng đặc biệt đi

cảnh cáo anh sau chuyện như vậy.

Hoắc Khải trầm mặc một lúc, rồi mở miệng nhìn cửa

hàng trưởng, nói: “Bà sẽ không có cơ hội đó đâu, tôi sẽ

đối xử tốt với hai mẹ con họ, hơn bất cứ ai trên thế giới

này”.

“Chém gió như thật!” cô nhân viên kia bình luận.

Bà cửa hàng trưởng thì lại không nói gì, chỉ kéo tay

Ninh Thần lại mà dặn dò thêm mấy câu, kiểu như nếu

sống không tốt thì cửa hàng thời trang này sẽ luôn mở

cửa chào đón cô đại loại vậy.