Đăng vào: 12 tháng trước
Tóm lại, trong lòng Phan Tư Mễ, trai đểu không xứng
đáng được khen ngợi đâu.
Chỉ là không đợi cô ấy thu hút sự chú ý của đám đông
sang một vấn đề khác, cánh cửa phòng lại bị người ta
đẩy ra, ngay sau đó, một chiếc xe đẩy nhỏ tiến vào.
Trên xe đẩy là ba chai rượu vang đỏ Mazis
Chambertin Grand Cru của điền trang Domaine
d’Auvenay, ngoài ra, còn có rất nhiều các đĩa ăn tinh tế.
Ba nhân viên phục vụ đẩy xe vào, theo cùng họ là một
người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mặc áo vest đuôi
tôm.
Người ngoại quốc này trông có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng
khí chất cực kỳ chín chắn. Người này bước thẳng tới
trước mặt Hoắc Khải, sau khi cúi nhẹ một cái để chào
hỏi, người này mỉm cười nhiệt tình nhưng vẫn lễ độ:
“Chào anh, tôi là Myerson, giám đốc điều hành của nhà
hàng này. Để bày tỏ tấm lòng kính trọng của nhà hàng với
một bartender chân chính, các món ăn trên xe đẩy đầu là
hàng tặng miễn phí. Trong đó bao gồm ba chai Mazis
Chambertin Grand Cru mà anh đã gọi, một hộp trứng cá
tầm Almas từ cá tầm trắng Beluga, hai mươi ba phần bít
tết Kobe M12 cùng một phần đùi lợn hun khói jamón
Ibérico, hi vọng anh sẽ thấy hài lòng”.
Người trong phòng vẫn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã
phải sững sờ vì món quà hào phóng của vị giám đốc này.
Mazis Chambertin Grand Cru từ điền trang Domaine
d’Auvenay, một chai bán với giá bốn ngàn đô la, ba chai là
mười hai ngàn đô la, tương đương với hơn tám mươi ngàn
tệ.
Loại rượu đắt đỏ như thế này mà lại được tặng miễn
phí?
Thêm cả trứng cá tầm Almas, hai mươi ba phần bò bít
tết Kobe M12 và một phần đùi lợn hun khói jamón Ibérico,
trong ba món này, có lẽ thứ đám đông nghe xong mà
hiểu nhất là hai mươi ba phần bò Kobe M12.
M và chữ số đằng sau dùng để chỉ đẳng cấp của bít
tết, mà thịt bò Kobe được gọi là loại bít tết ngon nhất trên
thế giới.
M12 gần như là đẳng cấp cao nhất trong số đó, tại
nhà hàng cao cấp như thế này, một miếng bít tết có giá
bán khoảng hơn hai ngàn tệ.
Hai mươi ba phần ăn là gần năm mươi ngàn tệ rồi!
Không chỉ vì chất lượng thịt tốt và vừa miệng, mà vì
thịt bò để nấu bít tết M12 chỉ là phần thịt tinh hoa ngon
nhất trên con bò nên sản lượng cực kỳ thấp. Các nhà
hàng món Âu bình thường không thể có nguồn nhập
hàng được.
Còn về cái gì mà trứng cá tầm muối với đùi lợn hun
khói, tuy họ không hiểu lắm, nhưng nghĩ cũng biết, chí ít
phải từ năm chữ số trở lên.
Tất cả những thứ này cộng lại, chắc hẳn cũng phải
hai trăm ngàn tệ, thế mà bây giờ được miễn phí hết…
Đừng nói đến đám Ngưu Kiến Bân, thậm chí cả Phan
Tư Mễ cũng đờ dẫn.
Cô từng du học ở nước ngoài nhiều năm nên đương
nhiên cũng hiểu những nhà hàng món Âu cao cấp như
thế này kiêu ngạo đến mức độ nào. Đừng nói là tặng đồ
ăn miễn phí, kể cả đưa tiền boa hơi ít thôi cũng có thể bị
họ trách cứ.
Bởi vì nhà hàng như thế này là nơi dành cho quý tộc,
không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục hành vi và tác phong
của quý tộc!
Thế mà bây giờ giám đốc điều hành đích thân dẫn
người mang đồ tới, còn sợ Hoắc Khải không hài lòng.
Phan Tư Mễ rất muốn hỏi họ, có phải mấy người bị mù
không? Hay đầu óc bị kẹp vào cánh cửa?
Nhìn nhân viên bận rộn đi lại như con thoi để chia
trứng cá tầm muối hoặc giúp họ đổ rượu vào decanter,
Phan Tư Mễ đành im lặng.
Cô biết rằng, giám đốc điều hành này không coi trọng
địa vị hay thân phận của riêng Hoắc Khải, mà chỉ vì ly
rượu cocktail mà anh vừa pha chế.
Một ly rượu, đổi lại mỹ thực đáng giá hai trăm ngàn
tệ, nếu không được tận mắt chứng kiến, có ai dám tin
chuyện này?
Đám đông có mặt ở đó, ngoại trừ Hoắc Khải, không
một ai có thể hiểu nổi tại sao nhà hàng này coi trọng ly
cocktail này đến thế. Dù có ngon có đắt đến mấy, cũng
chỉ là một ly rượu thôi chứ?
Họ sẽ không hiểu rằng, ở phương Tây, rượu cocktail
mang ý nghĩa gì. Đây là nghệ thuật, là cách thưởng thức
rượu đỉnh cao của con người.
Loại cocktail mà cả thế giới chỉ có một người biết pha
chế chẳng khác nào viên kim cương khổng lồ độc nhất
vô nhị trên vương miện của nữ hoàng, không thể dùng
giá cả để cân đong đo đếm được.
Không cần biết họ sẽ dùng đoạn video pha chế rượu
này để tuyên truyền cho nhà hàng, hay dựa theo động
tác của Hoắc Khải trong video để dựng lại phương pháp
pha chế, cách nào cũng mang lại lợi ích và danh tiếng
cực kỳ lớn.
So với lợi ích như thế thì món ngon đáng giá hai trăm
ngàn tệ có đáng kể gì.
Đồ ăn quý giá trong mắt người ngoài cũng chỉ là công
cụ kiếm tiền trong mắt nhà hàng.
Nếu bạn bảo họ mang tới hai trăm ngàn tệ tiền mặt,
có lẽ họ sẽ do dự, nhưng tặng món ăn với giá trị tương
đương thì không hề áp lực.
Ánh mắt tất cả mọi người không ngừng đảo qua đảo
lại giữa đồ ăn ngon, rượu vang trên bàn và Hoắc Khải.
Họ muốn nhìn người đàn ông này thật kỹ, nhưng cũng
ngại không dám nhìn nhiều, dù sao trước đó họ cũng chủ
động gây sự với anh trước.
Bây giờ họ bị vả mặt liên tiếp, đâu thể tò mò quá
được.
Bao nhiêu ý nghĩ chỉ có thể nuốt ngược vào trong mà
nhẫn nhịn.
“Tôi rất hài lòng, cảm ơn nhiều, hãy thay tôi gửi lời hỏi
thăm tới quý ông Fabre”, Hoắc Khải dùng giọng tiếng Anh
rất chuẩn mực để trả lời.
Anh giám đốc điều hành kia càng thêm cung kính,
bèn cúi người thật sâu: “Tôi sẽ làm vậy!”
Đợi khi đồ ăn được chia xong, giám đốc điều hành
dẫn theo nhân viên phục vụ cúi người chào đám đông rồi
rời khỏi phòng bao.
Bầu không khí yên lặng trong phòng bao dường như
đã biến thành trạng thái thường nhật, tất cả mọi người
nhìn chằm chằm vào trứng cá tầm muối và bít tết Kobe
cao cấp nhất mà sững sờ.
Chuyện này là thế nào…
Tại sao có cảm giác như đang nằm mơ nhỉ?
Gò má Ninh Thần thoáng ửng hồng, nhưng không
phải vì xấu hổ mà là phấn khích và kích động.
Cô không nén được chút tò mò trong lòng: “Anh quen
ông chủ ở đây à?”
“Có quen đâu!“ Hoắc Khải mỉm cười: “Nhưng ông chủ
của nhà hàng cao cấp thế này rất dễ tìm thấy trên các
bản tin thời sự đấy”.
Ninh Thần không hề cảm thấy thất vọng mà ngược lại
còn tự hào vì chồng mình đa tài đa nghệ, hiểu nhiều biết
rộng. Đọc thêm Chàng Rể Cực Phẩm
Bình thường đi ăn cơm, có ai muốn tìm hiểu ông chủ
là người như thế nào đâu? Kể cả Phan Tư Mễ cũng không
rõ Fabre là ai.
Ninh Thần cúi đầu nhìn mấy món ăn trên bàn, tò mò
hỏi: “Loại trứng cá tầm muối này đắt lắm à? Ngửi mùi cứ
là lại”
Hoắc Khải cười cười: “Trứng cá tầm muối Almas, vì
sản lượng cá tầm trắng rất hiếm, cho nên sản lượng hằng
năm cũng chỉ từ 8 đến 13 ki-lô-gam, một miếng nhỏ như
thế này chắc cũng phải vài trăm đô la Mễ. Nhưng chắc
em sẽ không thích mùi vị và cảm giác khi ăn trứng cá tầm
muối, ngược lại thì món bò bít tết M12 giá hai ngàn tệ này
sẽ khá hợp với em. Có điều M12 tuy cao cấp nhưng dễ
khiến người ta thấy ngấy, phải có rượu vang đi kèm”.
Ninh Thần như biến thành em bé tò mò, dường như
cánh cửa thế giới mới đang mở ra, cô chỉ vào cả một
chiếc đùi lợn hun khói to đùng mà hỏi: “Cái đó thì sao?
Ban nãy nghe người ta nói cái gì mà đùi lợn llan đó”.
“Không phải llan, mà là đùi lợn xông khói jamón
Ibérico, đắt vì là một trong chín loại thực phẩm truyền kỳ
của châu Âu, còn đắt đỏ và nổi tiếng hơn cả Parma Ham
của Italy. Lúc ăn cần phải cắt thành miếng mỏng gần như
trong suốt, sau đó đưa cả miếng vào miệng nhai chậm và
kỹ, sẽ có mùi thơm rất thuần khiết kéo dài trong khoang
miệng. Phối cùng với rượu vang để đỡ ngán thì mùi vị rất
vừa vặn, tuy rằng quá trình chế tác khá thô sơ, nhưng rất
phù hợp với tính cách nồng hậu của Tây Ban Nha. Em
nếm thử xem!”
Hoắc Khải nói rồi cầm chiếc đùi lợn hun khói đặt lên
dao cắt, thuần thục cắt một miếng thịt hun khói gần như
trong suốt đặt trước mặt Ninh Thần.
Người Hoa Hạ ăn thịt hun khói cứ phải nấu chín hoặc
chiên xào, cảm thấy không thể ăn nổi thịt sống.
Ninh Thần lớn thế này rồi, chưa từng ăn thịt hun khói
sống. Huống hồ loại thịt hun khói trước mặt cô không
phải làm từ thịt xay và được bọc trong lớp vỏ xúc xích,
mà đơn giản là một chiếc đùi lợn.
Chưa nấu chín, có ăn được thật không?
Dù thoáng do dự, nhưng vì lòng tin với Hoắc Khải, cô
cầm xiên miếng thịt hun khói trên đĩa ăn lên bỏ vào
miệng.
Nhai được vài cái, đôi mắt cô càng lúc càng sáng lên.
Sau khi nuốt xuống, cô phải nói với Hoắc Khải: “Đúng là
rất thơm, cảm giác trong miệng toàn là mùi thơm của thịt
hun khói, không hề có cảm giác của thịt sống luôn!”
“Vậy để anh cắt cho em thêm mấy miếng, nhưng
không thể ăn quá nhiều, ăn nhiều cũng sẽ thấy chán”,
Hoắc Khải vừa nói vừa cắt thịt hun khói.
Ninh Thần ăn uống rất vui vẻ, thấy anh bận rộn vì
mình thì càng vui vẻ.
Chỉ khổ cho những người khác trên bàn, đã rủ nhau
làm hai vợ chồng mỹ nữ phải bẽ mặt, tại sao lại biến
thành nhìn họ ân ái với nhau?
Họ không tiếc việc bị trừ lương, xin nghỉ phép vượt
ngàn dặm đường đến đây, là để nhìn người ta ân ái hả?
Không nhé!
Nhưng có thể làm gì được đây?
Lật bàn bỏ đi à?
Trước mặt mỗi người đều đặt một miếng trứng cá tầm
nhỏ, chỉ một chút xíu đó thôi đã tốn vài ngàn tệ.
Một miếng bít tết, hai ngàn tệ.
Một ly rượu vang, chắc cũng phải đến con số này.
Như thế còn bảo người ta lật bàn kiểu gì được?
Một đám người như nuốt phải ruồi, nhìn Hoắc Khải và
Ninh Thần thân mật với nhau, có vài kẻ đã nghiến sắp vỡ
răng.
Quá nhục nhã!
Đến cả Phan Tư Mễ cũng phải xắn tay vào, cô ấy nhìn
chằm chằm Hoắc Khải, âm thầm mắng: “Cái gã đểu giả
này đúng là lắm kỹ năng, Ninh Thần còn bảo gã thật thà
chất phác ngoài học hành ra thì chẳng biết làm gì, cô ấy
bị gã lừa rồi!”