Đăng vào: 12 tháng trước
Mục Thế Kiệt đã từng cảm nhận được loại khí chất này
từ một số doanh nhân hàng đầu.
Đó là sự tự tin đến từ quyền lực tuyệt đối, người có khí
chất này có thể dễ dàng đứng dậy trở lại ngay cả khi bất
ngờ phá sản.
Nếu không phải bởi vì Hoắc Khải còn quá trẻ, Mục Thế
Kiệt có thể đã thật sự nghĩ rằng anh từng là ông chủ của
một tập đoàn đã suy thoái và đang làm lại từ đầu sau khi
phá sản.
Kể cả không phải từng là một ông chủ lớn, thì cũng
phải là con nhà nòi đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Mục Thế Kiệt đã hỏi về lai lịch của Hoắc Khải, nhưng
Hoắc Khải chỉ nói rằng anh là trẻ mồ côi và không nói
nhiều thêm. Thấy anh không muốn đề cập sâu về lai lịch
của mình, Mục Thế Kiệt cũng không hỏi nữa, chỉ là trong
lòng ông ta đã bỏ đi ý định mặc cả rồi.
Cả thư ký và luật sư đi theo đều rất ngạc nhiên khi
thấy Mục Thế Kiệt vui vẻ ký hợp đồng, vì trên đường đi,
Mục Thế Kiệt cũng đã thảo luận với bọn họ về cách giảm
số cổ phần phải chuyển nhượng.
Họ đã thảo luận về một số kế hoạch, kết quả là bây
giờ không một kế hoạch nào trong số đó được sử dụng.
Sau khi ký hợp đồng một cách sảng khoái, Mục Thế
Kiệt đứng dậy lần lượt bắt tay với Hoắc Khải và Ninh
Thần, mỉm cười nói: “Kể từ hôm nay, chúng ta đã thật sự
đứng trên cùng một chiến tuyến. Vì cô Ninh và cậu Lý đây
đã là cổ đông nên tôi cũng hy vọng hai vị có thể bớt chút
thời gian đến công ty để xem qua, ít nhất cũng nên làm
quen với các cổ đông khác”.
Ninh Thần là chủ sở hữu của 30% vốn cổ phần trong
hợp đồng, có lý do để cho rằng chỉ có Ninh Thần được coi
là đối tác của công ty.
Nhưng Mục Thế Kiệt lại coi trọng Hoắc Khải hơn, bởi
vì ông ta biết rất rõ rằng người chỉ tiền có thể không phải
là người có địa vị cao nhất ở đây. Nhìn thoáng qua cũng
có thể thấy rõ, trong cặp vợ chồng này ai đang ở vị trí cao hơn.
Bất kể là ký hợp đồng hay bàn bạc chuyện khác, Ninh
Thần đều vô thức nhìn sang Hoắc Khải, điều này cho thấy
cô đang rất phụ thuộc vào chồng.
Hoắc Khải cũng không muốn sửa lại ý của ông ta, chỉ
nói: “Chuyện này là tất nhiên, sau khi sự kiện kết thúc,
chúng tôi sẽ đến công ty một chuyến. Một lần nữa cảm
ơn ông Mục đã đến đây, chúng tôi đã chuẩn bị rượu và
thức ăn cho bữa trưa, mong rằng ông có thể ngồi xuống
và nếm thử các món ăn mà chúng tôi đã chuẩn bị”.
Anh đã chủ động mời, Mục Thế Kiệt đương nhiên
không từ chối, rất vui vẻ đồng ý.
Trong khi ăn, Hoắc Khải cũng đề cập đến chuyện thực
phẩm giảm cân.
Mà bản chất của công ty Mục Thế Kiệt là sản xuất ra
các sản phẩm thuốc giảm cân, vấn đề thực phẩm giảm
cân tuy chỉ là một hình thức ăn kiêng, nhưng so với các
sản phẩm thuốc giảm cân cũng có nhiều điểm tương
đồng.
Nghe được suy nghĩ của Hoắc Khải về thực phẩm
giảm cân và các hoạt động phối hợp, hai mắt của Mục
Thế Kiệt ngay lập tức sáng lên một cách tham lam.
Ông ta nắm chặt tay Hoắc Khải, mặt đầy thán phục
nói: “Cậu Lý đây đúng là thiên tài trong lĩnh vực
marketing. Khi người bình thường thu được lợi nhuận lớn
như vậy, họ sẽ chỉ vui mừng với những gì mình có được
lúc này, trong khi cậu vẫn tiếp tục tìm kiếm con đường để
lợi nhuận tăng cao hơn nữa, tôi thật sự bị cậu thuyết phục
rồi! Chưa kể, vấn đề này là vấn đề của phía tôi, tôi vẫn còn
một số đề xuất khác trong khâu logistics, tôi sẽ quay lại
công ty để bàn về cách giải quyết vấn đề này kịp thời!”
Không khó để thực hiện một bữa ăn cắt giảm chất
béo, chỉ đơn giản là việc làm cho một số món ăn ít chất
béo trông có vẻ đẹp mắt và ngon miệng hơn. Đối với việc
phân loại dinh dưỡng, điều này thật sự là vô nghĩa, dù
sao, rất ít người thật sự hiểu biết và muốn dựa vào điều
này để giảm cân.
Giống như việc mấy năm trước đã có công ty xuất bán
một loại thực phẩm chức năng, dùng nó thật sự có thể
sống lâu hơn sao?
Chưa chắc!
Các chuyên gia đều hiểu rõ về thứ gọi là thực phẩm
chức năng đó. Thực chất nó chỉ là nước khoáng có bổ
sung thêm vitamin và đường tỉnh, về giá trị dinh dưỡng thì
còn không bằng nước cháo loãng.
Nhưng người bình thường lại không hiểu, khi người ta
nhìn vào quảng cáo, người ta chỉ: “Ồ, thứ này có thể khiến
người ta sống lâu hơn sao?”
Vậy thì phải dùng nó thôi!
Do đó, một số sản phẩm bảo vệ sức khỏe vào đầu
những năm 1990 đều nhanh chóng bán ra một năm được
mấy tỉ, tổng mức tiêu thụ đạt đến hai tỷ.
Có lẽ mức tiêu thụ hai tỷ không phải là quá lớn vào
thời điểm hiện tại, nhưng nên nhớ chuyện này xảy ra vào
gần ba mươi năm về trước.
Cách đây ba mươi năm, giá nhà ở đây chỉ vài trăm tệ
một mét vuông, còn bây giờ thì sao? Hơn tận hai ba mươi ngàn!
Nếu tính theo mức tăng giá nhà thì hai tỷ lúc đó gần
như tương đương hàng trăm tỷ bây giờ!
Đây là lý do tại sao Hoắc Khải muốn đưa các thực
phẩm giảm cân vào sự kiện. Cho dù không thể đạt đến
mức độ của huyền thoại thực phẩm chăm sóc sức khỏe
năm xưa, nhưng chắc chắn vẫn có thể làm tăng thêm một
lượng lớn lợi nhuận.
Mục Thế Kiệt rất ngưỡng mộ và tán dương những ý
tưởng tuyệt vời của Hoắc Khải.
Mục Thế Kiệt đã nhìn thấy được tiềm năng to lớn ở
Hoắc Khải. Ông ta có linh cảm, chỉ cần đi theo người
thanh niên này suốt chặng đường, điều gì sẽ xảy ra khi
30% vốn cổ phần của công ty đã được chuyển nhượng?
Thu hoạch trong tương lai chắc chắn sẽ còn vượt xa
con số 30% vốn cổ phần này!
Ông ta thậm chí còn đề cập đến việc phân chia lợi
nhuận của sự kiện, và Hoắc Khải vẫn nói chắc nịch rằng
nếu công ty muốn chia lợi nhuận tương ứng với vốn sở
hữu, thì phải chuyển nhượng thêm cho bọn họ 25% vốn
sở hữu hoàn toàn!
Đối với 30% trăm cổ phần trước đó Hoắc Khải chỉ chỉ
ra 8 triệu, lại còn muốn cầm miễn phí thêm 25% cổ phần
nữa.
Điều này khiến cho Mục Thế Kiệt do dự. Nếu như công
ty là do một mình ông ta sở hữu, có khi ông ta đã đồng ý.
Đáng tiếc là vẫn còn có những cổ đông khác trong
công ty. Bây giờ đối phương đã có được 30% cổ phần chỉ
với 8 triệu, nếu sau đó còn chuyển nhượng thêm 25% cổ
phần một cách miễn phí, các cổ đông khác chắc chắn sẽ
không đồng ý.
Hoắc Khải cũng không vội, để cho ông ta từ từ suy
nghĩ, hoặc là đợi cho đến khi ông ta nhìn thấy lợi nhuận
của sự kiện.
Nhưng nếu ông ta càng muốn đợi lâu, thì tỉ lệ cổ phần
mà Hoắc Khải muốn sẽ càng cao lên.
Cũng giống như cách đây vài ngày, Hoắc Khải chỉ
muốn tổng cộng 51% cổ phần để có thể toàn quyền kiểm
soát công ty. Nhưng chỉ trong hai ngày, con số đó đã tăng
thêm 4%.
Khi gặp nhau lần sau, rất có thể Hoắc Khải sẽ còn đòi
đến 80% cổ phần công ty cũng không chừng.
Và anh có đủ tin tưởng rằng lần sau khi Mục Thế Kiệt
đề cập đến vấn đề này, cho dù anh có nói gì, cho dù anh
có quá đáng thế nào, vị tổng giám đốc này nhất định cũng
sẽ đồng ý!
Đây chính là sự tự tin vào bản thân, cũng là sự tự tin
vào các hoạt động mà bản thân lên kế hoạch!
Ăn xong bữa trưa, Mục Thế Kiệt cũng không ở lại nữa.
Sau khi chuyển nhượng cổ phần, ông ta phải quay lại
công ty để báo cáo, nếu không các cổ đông còn lại chắc
sẽ phát điên lên mất.
Chia tay tổng giám đốc Mục xong, Hoắc Khải và Ninh
Thần trở lại văn phòng để tiếp tục triển khai các hoạt
động.
Chuyển nhượng cổ phần chỉ là một phần của hoạt
động kinh doanh và chưa mang lại lợi ích gì trong hiện tại,
điều thật sự quan trọng lúc này chính là phải thực hiện tốt
các hoạt động tiếp theo.
Khi tất cả mọi hoạt động hoàn thành, tiền thật sẽ chảy
vào ào ạt, đến lúc đó bất kể làm việc gì cũng dễ dàng hơn
so với bây giờ rất nhiều.
Họ bận rộn cho đến tận lúc Đường Đường tan học,
Hoắc Khải mới chuẩn bị đi đón con gái từ trường về nhà.
Đáng ra thì Ninh Thần sẽ đi đón con, nhưng Hoắc Khải
không muốn cô quá mệt mỏi, chưa kể việc quản lý cửa
hàng Taobao đối với cô cũng đã quá bận rộn rồi, nếu như
anh đã có thời gian thì làm sao có thể để cho cô chạy
lung tung thêm nữa chứ.
Ra khỏi cửa văn phòng, Hoắc Khải liếc nhìn về phía
cầu thang.
Tòa nhà văn phòng rất cao, nên ít người nào lại đi cầu
thang bộ ngoại trừ những người dọn dẹp, nhưng Hoắc
Khải lại biết rằng ở gần đó có người.
Đổng Thiên Thanh đã bảo vệ Ninh Thần trong suốt
thời gian qua, chỉ để ngăn chặn sự việc lần trước tái diễn.
Tuy nhiên, người này có vẻ không thích tiếp xúc với mọi
người đến nỗi cho tới tận bây giờ Ninh Thần cũng không
biết rằng cô luôn có vệ sĩ ở bên cạnh.
Anh cũng không có ý chào hỏi Đổng Thiên Thanh. Đối
với Hoắc Khải, người này chỉ là công cụ để bảo vệ Ninh
Thần.
Đi thang máy xuống lầu dưới, vừa ra ngoài đường thì
một chiếc xe van cũ kỹ đã dừng lại trước mặt anh.
Khi cửa xe mở ra, Hoắc Khải nhìn thấy ánh mắt thâm
độc của mấy tên to con trong xe, tim anh đập nhanh,
đang định rút lui thì không ngờ lại bị đẩy mạnh từ phía
Sau, ngã vào trong xe.
Sau hai lần giằng co, anh bị một người dùng khăn bịt
mũi rồi kéo vào trong.
Những người này rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp,
dù có người qua lại bên đường cũng không ai để ý xem
trong xe đang xảy ra chuyện gì.
Cánh cửa đóng lại và chiếc xe phóng đi một cách
nhanh chóng.
Thuốc ngủ dường như đã được bôi lên chiếc khăn bịt
mũi anh, Hoắc Khải thở gấp mấy lần trước khi dần dần
mất đi ý thức.
Không biết đã qua bao lâu, trong lúc còn đang mơ
màng, thì một xô nước lạnh đã dội xuống đầu anh.
Mặc dù đã vào mùa hè, trên đường rất nhiều người
cũng đã bắt đầu mặc áo tay ngắn, nhưng trong thùng
nước này còn có thêm đá lạnh, khiến cho anh lạnh đến
thấu xương.
Hoắc Khải giật mình tỉnh lại, miệng mở to thở hổn hển
mấy cái, liền nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng của một
người: “Nhóc con, có thấy thoải mái hay không? Có muốn
được dội thêm một thùng nữa không?”
Sau khi chớp mắt vài cái, giũ bớt nước lạnh trên tóc,
Hoắc Khải nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, thấy người
đàn ông đang nói kia là một người hoàn toàn xa lạ.
Người đàn ông cạo trọc đầu, cơ thể cứng cáp với một
vết sẹo ở khóe miệng như thể đã bị một vũ khí sắc nhọn cắt vào.
Hắn cười mà như không cười, xem ra đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì.