Chương 150: Quá thê thảm

Chế Tạo Hào Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cơn giận dữ của Cơ Trấn Hùng khiến Cơ Bộc Tồn

sững người, tại sao chủ tịch hội đồng quản trị muốn lão

dẫn theo Cơ Ôn Thư tới?

Nghe giọng điệu này thì hình như Cơ Ôn Thư gây tai

họa gì rồi?

Thoáng trầm ngâm trong giây lát, Cơ Bộc Tồn nói với

thư ký: “Những người còn lại cậu tự liên hệ đi, tôi còn việc

khác phải làm”.

Thư ký vội vàng gật đầu đồng ý, Cơ Bộc Tồn quên cả

áo khoác ngoài, hấp tấp rời phòng làm việc.

Lão vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cơ Ôn Thư: “Con

đang ở đâu đấy? Lập tức tới cửa phòng làm việc của chủ

tịch rồi đợi bố. Hỏi cái gì? Bố còn đang định hỏi con đây!

Ban nãy chẳng hiểu làm sao mà chủ tịch gọi cho bố, nổi

nóng một chặp, rốt cuộc con gây họa gì làm ông ấy tức

giận như thế! Không biết hả? Thôi đừng nhiều lời, mau

chóng qua đó đi, đến đấy rồi tính tiếp!”

Ở một đầu khác, sau khi cúp điện thoại, Cơ Ôn Thư có

phần hoảng loạn.

Tuy không biết tại sao Cơ Trấn Hùng muốn tìm anh ta

vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này, nhưng có thể chắc

chắn rằng nhất định mình đã gây ra rắc rối gì rồi.

Liệu là chuyện gì đây?

Cơ Ôn Thư bây giờ quá mờ mịt, hoàn toàn không nghĩ

gì về phía Lưu Quân Bồi.

Dù sao thì anh ta đã báo cáo chuyện của Lưu Quân

Bồi với Cơ Trấn Hùng từ trước, cũng bị mắng một trận rồi.

Cùng một sự việc, chắc không thể mắng hai lần đâu nhỉ.

Hai mươi phút sau, Cơ Ôn Thư gặp được Cơ Bộc Tồn

trước cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị.

“Bế…

Chỉ kịp nói một chữ đã bị Cơ Bộc Tồn kéo sang một

bên, lão thì thầm: “Bất kể là chuyện gì, lúc nói năng với

chủ tịch phải chú ý vào, cố gắng đẩy hết trách nhiệm ra

ngoài, hiểu chưa?”

Cơ Ôn Thư gật gật đầu, ý bảo đã hiểu.

Bây giờ nhà họ Cơ đang sứt đầu mẻ trán vì tin đồn, Cơ

Trấn Hùng đến giờ này vẫn chưa về nhà, chắc hẳn trong

lòng đang tích tụ một cơn giận khủng khiếp. Ai dám làm

ông ấy không vui trong lúc này chắc chắn không nhận

được kết cục tốt đẹp.

Hai bố con cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới gõ cửa

tiến vào.

Thấy Cơ Trấn Hùng ngồi trên sô pha với vẻ mặt u ám,

Cơ Bộc Tồn vội vàng nở nụ cười: “Chủ tịch, ai lại chọc

giận anh thế…”

“Cậu nuôi được đứa con giỏi giang quá Cơ Bộc Tồn!

Tôi thật sự không thể ngờ rằng con trai cậu có bản lĩnh

đến vậy, bán tổ tông cầu vinh hoa! Thể diện của nhà họ

Cơ bị cậu ta quăng đi hết rồi!”

Cơ Trấn Hùng vừa mở miệng là mắng một trận xối xả

vuốt mặt không kịp, hai bố con nhà kia vẫn chưa hiểu ra.

Ông ta tức quá quơ lấy tập văn kiện trên bàn đập vào mặt

Cơ Ôn Thư: “Thằng súc sinh này, quỳ xuống cho tao!”

Cơ Ôn Thư hoàn toàn mờ mịt, sắc mặt Cơ Bộc Tồn

cũng rất khó coi. Cơ Trấn Hùng ụp ngay tội danh lớn như

thế này lên đầu con trai lão, phải tiếp lời thế nào đây?

Lão chỉ có thể gắng gượng hỏi: “Chủ tịch, dù sao anh

cũng phải nói rõ ràng ra chứ, chúng tôi cũng đâu biết gì

đâu”.

“Không biết phải không?”, Cơ Trấn Hùng chỉ vào máy

tính bảng đặt trên bàn làm việc, mặt mũi sa sầm như trời

đổ giông: “Cậu tự qua đấy mà xem! Xem cái chuyện tốt

mà con trai cậu đã làm!”

Cơ Bộc Tồn bước tới, vừa bật máy tính bảng lên đã

thấy đoạn ghi âm trên màn hình.

Sau khi mở ghi âm, nội dung cuộc đối thoại của mấy

người trong đó vọng ra.

Mới nghe được vài câu mà mặt mũi Cơ Bộc Tồn đã

xanh lè.

Cơ Trấn Hùng ở bên cạnh vẫn không ngừng mắng

chửi: “Nhà họ Cơ ta tốt xấu gì cũng là gia tộc lâu đời hàng

trăm năm lịch sử, muốn gây dựng danh tiếng mới khó chứ

phá hủy nó thì dễ vô cùng. Chỉ một câu nói của con trai

cưng nhà cậu đã đạp đổ hoàn toàn bao nhiêu cố gắng

hàng chục năm hàng trăm năm của nhà họ Cơ rồi. Sau

này người ta nhìn thấy nhà họ Cơ sẽ nói thế nào? Nói

chúng ta vì đồng tiền mà bán rẻ phụ nữ!”

Cơ Ôn Thư nghe xong những nội dung kia mà đờ dẫn,

ai đã ghi âm đoạn đối thoại này? Ghi âm từ bao giờ?

Cơ Bộc Tồn chưa nghe xong bản ghi âm đã quay đầu

nhìn anh ta, mặt mũi lão tái mét làm hai chân của Cơ Ôn

Thư nhũn ra.

Anh ta đang định nói gì đó thì Cơ Bộc Tồn đã giơ chân

đạp ngay vào bụng, sau đó xông tới tát hết bên phải tới

bên trái, cứ bốp bốp liên hồi.

“Cái thằng nhãi ranh này, ai bảo mày nói những thứ ấy!

Mày có biết mày đang nói gì không! Cậu chủ Lưu! Lưu cái

con me mày! Lưu Quân Bồi chỉ là một thằng khốn nạn đéo

được tích sự gì mà mày phải nâng khăn sửa túi cho hắn,

còn để người ta thu âm vào! Tao, tao đánh chết mày!”

Cơ Bộc Tồn đã tức đến mức phì khói ra đằng mũi. Nội

dung của đoạn ghi âm kia, nếu nói nhẹ nhàng thì con trai

lão nịnh bợ người ta quá đà, nếu nói nặng lời hơn thì

chẳng khác nào đưa phụ nữ của nhà họ Cơ lên giường

người khác, đã vậy còn phải mỉm cười lấy lòng.

Cơ Ôn Thư có thể quăng sạch thể diện đi như vậy chứ

Cơ Bộc Tồn không làm nổi, nhà họ Cơ càng không thể làm

nổi.

Quan trọng nhất, bây giờ là lúc nào chứ?

Là khi tin đồn đang nổi lên khắp nơi, và vô số người

hoài nghỉ phải chăng nhà họ Cơ sắp phá sản rồi.

Bên này chưa xong việc bác bỏ tin đồn, anh ta thêm

một bản ghi âm nữa, chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa à!

Cơ Ôn Thư bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, chỉ có

thể ôm đầu nằm trên nần đất, không dám trốn tránh.

Anh ta đã nhìn ra được, chuyện này khiến đám đông

rất phẫn nộ, nếu không ăn đòn vài trận thì đừng nói đến

việc Cơ Trấn Hùng có tha cho anh ta hay không, cả nhà

họ Cơ cũng không tha cho mình!

Tốt xấu gì cũng là cá nhân xuất sắc trong hạng hai của

gia tộc, Cơ Ôn Thư vẫn có thể phán đoán được mức độ

nghiêm trọng của sự việc.

Bây giờ trong lòng anh ta chỉ thấy căm hận, rốt cuộc

kẻ nào đã ghi âm, kẻ nào muốn hãm hại anh ta.

Phản ứng đầu tiên nảy ra trong đầu là Cơ Hương

Ngưng và Hoắc Khải.

Trong mấy người có mặt khi đó, chỉ hai đứa khốn nạn

này khả nghi nhất.

Nhưng lúc này đây, Cơ Ôn Thư đâu dám nói chuyện

ấy, không bị đánh chết tại chỗ là may lắm rồi, đâu dám

biện hộ hay đổ vấy đổ vá cho người khác, chỉ sợ mình

chết nhanh hơn.

Trận ẩu đả của Cơ Bộc Tồn không giúp Cơ Trấn Hùng

thấy hài lòng, thậm chí còn bực bội thêm.

“Muốn đánh thì lôi ra ngoài mà đánh, đừng làm tôi

thấy chướng mắt!”

Cơ Bộc Tồn đá Cơ Ôn Thư thêm vài cái rồi mới thở

hồng hộc nhìn sang Cơ Trấn Hùng, gương mặt tràn ngập

vẻ áy náy và hoảng sợ: “Chủ tịch, tôi thực sự không biết

gì về chuyện này. Thằng nhãi này đầu óc úng nước, nhất

định tôi sẽ dạy dỗ thằng oắt này đến nơi đến chốn”.

“Dạy dỗ có tác dụng gì không? Sao bình thường cậu

không dạy đi? Con hư là tại bố!“ Cơ Trấn Hùng hừ một

tiếng: “Mà bây giờ không phải cứ đánh nó một trận là

xong, mức độ ảnh hưởng của đoạn ghi âm hoàn toàn

không kém gì đoạn video của Cơ Xuyên Hải. Một cộng

một chưa chắc sẽ bằng hai, có khả năng bằng ba, cũng

có khả năng sẽ bằng một quả bộc phá! Tôi không cần biết

cậu tốn bao nhiêu tiền, cũng không cần biết cậu dùng

cách nào! Cậu và bộ phận quan hệ công chúng lập tức

bắt tay nhau xóa đoạn ghi âm này đi, tuyệt đối không

được để nó lan truyền ra ngoài”.

Cơ Bộc Tồn cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của

sự việc, vội vàng gật đầu đồng ý.

Muốn xóa bỏ bản thu âm này chỉ e sẽ phải tốn rất

nhiều tiền, ý đồ của Cơ Trấn Hùng là bắt lão phải bỏ tiền

túi của mình ra.

Cơ Bộc Tồn không dám cò kè mặc cả trong lúc này, sự

việc do con trai lão gây ra, lão không móc tiền thì ai móc

tiền?

Trước khi hai bố con nhà kia rời khỏi phòng làm việc,

Cơ Trấn Hùng lên tiếng thêm lần nữa: “Đừng bảo tôi

không nể tình, lần thăng hạng lên hạng thừa kế thứ hai

của Cơ Ôn Thư sẽ bị hủy bỏ, giáng xuống hạng thừa kế

thứ tư. Nếu còn để chuyện tương tự xảy ra thì đừng đòi

hỏi hạng thừa kế thứ tư này, bảo nó cút ra khỏi nhà họ Cơ

luôn đi!”

Cơ Bộc Tồn nghiến sắp vỡ cả răng, nhưng cũng chỉ có

thể tỏ ra cảm kích, luôn miệng cảm ơn Cơ Trấn Hùng giơ

cao đánh khẽ.

Ra khỏi phòng làm việc, Cơ Ôn Thư lập tức nói: “Bố ơi,

chuyện này chắc chắn do Cơ Hương Ngưng với thằng

nhãi bên cạnh cô ta gây ra, con…”

Chưa kịp dứt lời, Cơ Bộc Tồn đã tát anh ta thêm một

cái. Lão tát rất mạnh, khiến mặt mũi Cơ Ôn Thư lệch sang

một bên.

“Mày còn dám nói nữa à! Không cần biết ai giở trò,

nhưng người ta có kề dao lên cổ bắt mày nói mấy câu ấy

không? Người ta có ép mày khom lưng nhún gối với Lưu

Quân Bồi không? Thêm nữa, bị người ta ghi âm mà cũng

không biết, mày ăn gì để ngu thế! Nếu mày không phải

con trai tao chắc tao phanh thây mày ra rồi!” Cơ Bộc Tồn

điên tiết mắng ầm lên.

Ngày thường con trai lão cũng khá được việc, vận

hành công ty con đâu ra đấy, có thêm lão làm “chất xúc

tác” ở gia tộc, khó khăn lắm mới chớp được thời cơ nâng

lên hạng thừa kế thứ nhất.

Bây giờ thì hay rồi, một đoạn ghi âm khiến bao nhiêu

cố gắng đổ sông đổ bể.

Đã vậy không chỉ ảnh hưởng tới tiền đồ cá nhân của

Cơ Ôn Thư, sau này nhà họ Cơ tính sổ chuyện này, bản

thân Cơ Bộc Tồn cũng đâu tránh được liên lụy?

Vị trí nắm thực quyền trong gia tộc chỉ có chừng ấy,

vô số người nhìn chằm chằm vào chúng như hổ rình mồi,

lúc nào cũng đợi cơ hội lên thay thế. Một tí chuyện lông

gà vỏ tỏi thôi cũng có thể bị vô số người khuếch đại, bây

giờ Cơ Ôn Thư bán tổ tông cầu vinh hoa, không cần nghĩ

cũng biết, sau này chắc chắn sẽ có người mượn cớ “nắn

gáy” lão.

Lợi ích của con trai chịu tổn thất thì có người làm bố

này gánh cho, cũng không việc gì. Nhưng nếu người làm

bố này “ngã ngựa” rồi, còn ai làm chống lưng cho thằng

con hay gây chuyện này nữa?

Thế nên bây giờ Cơ Bộc Tồn tức đến sắp nổ phổi.

Xảy ra chuyện vào lúc nào mà chẳng được, cứ phải

vào lúc này!

Cơ Ôn Thư không dám nói nhiều, cuối cùng anh ta

cũng nhận ra bố mình dự định dùng việc giáng cấp của

anh ta để đổi lấy sự tha thứ.

Cơ Ôn Thư quá tuyệt vọng, bây giờ toàn thân anh ta

cứ lờ đờ.

Hôm qua mới được ăn cơm uống rượu cùng cậu chủ

nhà họ Lưu, bao nhiêu người ngưỡng mộ anh ta có được

cơ hội lập công này, thế mà bây giờ từ người được chọn

nâng hạng lên hạng thừa kế thứ nhất bị đẩy một phát

xuống hạng thừa kế thứ tư.

Quá thê thảm…