Chương 66-2: Làm khó (2)

Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edited by Bà Còm in Wattpad

Từ đường Sở gia hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của Khấu Lẫm.

Ban đầu hắn cho rằng, Sở thị Sơn Đông đã có nguồn gốc mấy trăm năm, trong từ đường nhất định bày dày đặc bài vị tổ tiên Sở thị. Bài vị của nhạc mẫu chắc hẳn cũng ở đó, như vậy hắn quỳ một đêm cũng không có gì.

Kết quả trong từ đường này chẳng hề có bất cứ một bài vị nào, chỉ có bảy chữ “Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tin” viết quanh tường, mà đặt trên bàn thờ để cung phụng lại là một thanh gia pháp trông có chút cũ kỹ.

(Trung thành, Hiếu thảo, Nhân từ, Nghĩa khí, Lễ nghi, Trí tuệ, Tin tưởng)

Khấu Lẫm từ Thái Y Viện trở lại phủ Thượng thư liền cởi ra quan phục và trung y, thân trên trần trụi chỉ còn mặc quần quỳ gối trên một tấm đệm hương bồ. Trong từ đường đốt hai chậu than, thể trạng hắn rắn chắc nên thật ra cũng không phải thực lạnh, coi như đang luyện công.

Chán ghét nhất chính là: Sở Tu Ninh gài bẫy nhốt Đoạn Tiểu Giang trong thư phòng, lâu lâu lại phái gia phó tới kiểm tra hắn quỳ có đàng hoàng hay không. Buổi chiều đám người Từ Công Danh biết được hắn bị thương vội vàng chạy tới thăm, Sở Tu Ninh không nói hai lời phái Sở Tiêu dẫn đường. Đám Cẩm Y Vệ thấy hắn thoát y quỳ từ đường, kinh hãi đến mức cằm mém rơi đầy đất.

Hôm nay mặt mày của Khấu Lẫm bị vứt xa vô biên vô hạn, trong lòng âm thầm lập lời thề, thù này không báo thật uổng kiếp làm người, sớm hay muộn hắn sẽ phải lột sạch Sở Tu Ninh diện chúng -- -- chuyện này coi bộ hơi quá mơ tưởng, thôi thì ở trước mặt mọi người lột sạch Sở Tiêu tương đối dễ thực hiện hơn.

Từ buổi chiều quỳ đến buổi tối, mãi đến qua giờ Tý, Sở Dao mới từ cửa hông lén lút đi vào, tay ôm áo lông chồn tới khoác lên cho Khấu Lẫm: “Cha đã ngủ rồi, sẽ không phái người lại đây canh chừng nữa đâu.”

Khấu Lẫm vốn cũng không lạnh, nhưng khi áo lông chồn tiếp xúc với da thịt ngược lại làm hắn rùng mình. Khấu Lẫm đứng dậy hoạt động hai chân, sau đó khoanh chân ngồi trên đệm quỳ, thấy hai tay Sở Dao trống trơn bèn hướng ra ngoài cửa thăm dò: “Nàng biết lấy tới áo choàng, sao không nhân tiện mang chút thức ăn?”

“Đâu thể ăn uống trong từ đường chứ.” Sở Dao nhìn thanh bản tử trên bàn thờ, “Chỉ thêm mấy canh giờ mà thôi, chàng nhịn một chút đi.”

“Ngay cả một cái bài vị cũng không có, sao được coi là từ đường?”

“Bài vị đều đặt ở tổ trạch Tế Ninh, đây chỉ là một từ đường thờ phụng gia pháp. Thanh bản tử do tổ tông truyền từ đời này đến đời khác, đã qua bao nhiêu năm rồi.” Sở Dao đã đưa áo khoác cho Khấu Lẫm, chuẩn bị rời đi, “Nếu là ngôi từ đường ở quê quán, thiếp cũng không dám lén lại đây nhìn chàng.”

“Đừng đi mà.” Khấu Lẫm túm chặt tay Sở Dao kéo nàng ngã vào lòng mình, dùng áo lông chồn bao bọc, “Nàng trở về cũng chỉ phòng không gối chiếc, lưu lại trò chuyện với ta nhé.”

Sở Dao bị áo lông bao khắp người chỉ lộ ra cái đầu, giãy giụa muốn đứng dậy: “Nơi này là từ đường đấy.”

“Chỉ là một thanh gỗ sứt sẹo.” Cũng không phải Khấu Lẫm bất kính với tổ tiên, nhưng đối mặt với một thanh gỗ thì hắn thật sự không thể tôn kính nổi, huống chi quanh tường đều là “Trung, Hiếu, Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tin” đập vào mắt khiến hắn phiền lòng.

Càng giãy giụa lại càng bị Khấu Lẫm ôm chặt hơn, Sở Dao cũng đành bó tay.

Trong lòng ôm thê tử Khấu Lẫm cảm thấy ấm áp hơn nhiều, thấp giọng hỏi: “Bởi vì nàng tức giận mới không đem đồ ăn cho ta chứ gì?”

“Không phải, lúc xưa ca ca bị phạt thiếp cũng không đem đồ ăn đến, như vậy là bất kính đối với tổ tiên.” Sở Dao ngồi thẳng hơn trên đùi Khấu Lẫm, quàng tay qua cổ chàng mặt đối mặt, “Nhưng phu quân, chàng phải hứa sau này không bao giờ được tính kế cha như vậy nữa.”

“Sẽ không.” Khấu Lẫm thật sự lĩnh giáo được năng lực nhìn thấu đáo của Sở Hồ li. Với mưu kế tưởng như không có một kẽ hở như vậy, thế mà ở trước mặt lão Hồ li liền biến thành mỏng manh như một tờ giấy khẽ chọt một cái là thủng. Cần phải thay đổi sách lược!

Sở Dao thấy Khấu Lẫm hơi rũ mắt, hàng mi dài và dày khẽ rung động tựa như cánh bướm, nàng liền biết khẳng định chàng ta lại đang thầm suy nghĩ lệch lạc gì đó ở trong đầu? Trong lòng nàng thật là hết nói nổi, cho dù biết mấu chốt nơi nào nhưng nàng cũng không nghĩ ra biện pháp gì để thay đổi thói quen của phu quân. Vấn đề này không phải dăm ba câu là có thể nói cho thông, phu quân sẽ không nghe rồi để trong lòng đâu, chỉ có thể "mưa dầm thấm đất" mà thôi.

Khấu Lẫm bỗng nhiên ngước mắt hỏi: “Đúng rồi, vì sao sáng nay Sở Tiêu lại không vựng huyết?”

“Cũng không phải mỗi lần ca ca thấy máu đều vựng huyết, nếu vào đúng thời điểm ý chí bị khống chế rất mạnh thì sẽ không ngất đi. Lúc ấy chắc hẳn ca ca quá sức lo lắng cho an nguy của cha.” Sở Dao không cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc kỳ này là phụ thân bị ám sát, đây là chuyện từ nhỏ đến lớn xảy ra lần đầu tiên mà khiến ca ca chứng kiến.

“Vậy nói cách khác, chứng vựng huyết kia là có thể dựa vào bản thân để chiến thắng?” Khấu Lẫm nhíu mày, “Nói đến cùng, nguyên nhân chính vẫn chỉ vì tính cách của hắn quá mức mềm yếu, ý chí không đủ cường đại?”

“Có lẽ là vậy.” Sở Dao phụ họa.

“Ba năm trước chứng vựng huyết của Sở Tiêu đã chuyển biến tốt đẹp, cảm ứng giữa hai người bị gián đoạn?”

“Đúng thế.”

“Vậy là chứng tỏ, nếu Sở Tiêu hoàn toàn khắc phục chứng vựng huyết, hai người có thể khôi phục như bình thường?” Mắt Khấu Lẫm sáng rực lên, “Nàng cũng chưa chắc sẽ vựng... ta?”

Sở Dao giật mình: “Vấn đề này thật ra không rõ ràng lắm. Nhưng ba năm trước khi số lần ca ca ngất xỉu càng ngày càng giảm thì thiếp không còn nhận thức được cảm xúc thăng trầm của ca ca nữa.”

“Mặc kệ như thế nào, đã có một chút phương hướng thì phải thử xem sao.”

Khấu Lẫm không nhịn được thầm tính toán trong lòng, làm cách nào mới có thể khiến một thế gia thiếu gia "ăn no chờ chết" trưởng thành bằng tốc độ mau nhất?

Phái hắn đi huyện Thanh Hà tra án, hoàn toàn là kết quả ngẫu nhiên của sự đối nghịch trên bàn cơm với Sở Tu Ninh, nhưng hiện giờ ngẫm lại đây cũng là một cách tốt. Vốn dĩ chuẩn bị phái vài ám vệ đi theo bảo hộ, hiện tại không cần nữa. Nhưng nếu Sở Tiêu thấy máu lại ngất xỉu, chẳng phải Sở Dao sẽ gặp tai họa?

Khấu Lẫm suy tư một hồi lâu, rốt cuộc quyết định đích thân sẽ đi theo một chuyến để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào: “Dao Dao, cha nàng bị thương, có lẽ những ngày sắp tới đều phải ở nhà xử lý công vụ. Ta không muốn cũng ở nhà khiến ông chướng mắt, hay là chúng ta cùng đi một chuyến với Sở Tiêu đến huyện Thanh Hà để ta dạy hắn tra án được chứ? Nếu vậy thì mới có thể trở về trước khi qua năm mới, bằng không với tốc độ của hắn, có lẽ qua tết Nguyên tiêu cũng chưa chắc về đến nơi.”

Sở Dao hơi sửng sốt, chợt hiểu được ý của Khấu Lẫm nhưng lại nhíu mày: “Mang theo thiếp có tiện hay không?”

“Ta đã rời kinh thì không thể yên tâm lưu nàng lại trong kinh.” Khấu Lẫm nặng nề nói, “Đừng quên, còn có tên Thiếu Ảnh chủ vẫn đối với nàng như hổ rình mồi.”

Sở Dao nhớ tới gã Thiếu Ảnh chủ này, trong lòng cũng thật sợ đến phát hoảng.

Vốn dĩ nàng cho rằng, người ở trong tổ chức "Ảnh" ngầm trợ giúp nàng chính là Vương Nhược Khiêm, cũng chính là Lục Thiên Cơ, thế nhưng Khấu Lẫm nói cho nàng biết không phải là hắn. Người ra tiền mướn Khương Hành bắt cóc nàng với mục đích để cứu nàng cũng không phải Lục Thiên Cơ.

Khấu Lẫm nói địa vị của Lục Thiên Cơ trong tổ chức không đủ cao, chỉ được dùng như mật thám để đối phó với Khấu Lẫm thích xen vào việc người khác. Lục Thiên Cơ căn bản không biết vụ phủ Vĩnh Bình Bá ám sát Sở Tiêu, hơn nữa vẫn luôn phụng mệnh hành sự. Mà đúng như lúc trước nàng đã suy nghĩ, Vương Nhược Khiêm đích xác không thể có tình yêu say đắm thâm hậu với nàng, rốt cuộc hai người vẫn mới chỉ gặp qua vài lần, nhiều lắm chỉ có thể coi như một hồng nhan tri kỷ mà thôi.

Bởi thế kẻ vẫn luôn âm thầm trù tính đấu kế với Khấu Lẫm, đồng thời còn âm thầm trợ giúp nàng, chắc hẳn phải là Thiếu Ảnh chủ của tổ chức này.

“Gã Thiếu Ảnh chủ nhất định đang ở kinh thành, ở trong triều có một địa vị nào đó nên mới không thể lộ mặt trong tổ chức. Thân phận của hắn bí mật, hành sự quỷ dị, ta không biết gì về hắn nhưng hắn lại hiểu biết về ta quá sâu.” Khấu Lẫm căn bản không thèm để ý đến người Tống gia, hắn chỉ canh cánh trong lòng đối với gã Thiếu Ảnh chủ mà thôi.

“Nhưng chẳng phải chàng đã nói hắn không có ác ý với thiếp hay sao?”

“Đó là trước khi nàng gả cho ta. Sau một phen liên hoàn kế đều bị ta phá hủy, chắc hẳn cơn tức của hắn đã tích tụ đến mức hộc máu, hiện giờ ngay cả nàng cũng đã trở thành...”

Khấu Lẫm nói tới đây, hơi híp mắt cười xấu xa, “Suýt nữa ta đã quên chính mình vì sao tới quỳ từ đường, tất cả chẳng phải vì suy nghĩ cho hạnh phúc của nàng nên mới không thọc cho mình một kiếm?”

Đầu tiên là mặt Sở Dao đỏ bừng, chợt cảm nhận được bàn tay của chàng ta đang lần mò dưới lớp áo choàng tiến vào vạt áo nàng, sắc mặt phút chốc lại trắng bệch: “Nơi này là từ đường...”

“Chỉ là từ đường cung phụng gia pháp mà thôi. Đừng sợ, nếu phạm gia pháp ta sẽ gánh thay nàng, cho dù có quỳ thêm mấy ngày đều được.” Khấu Lẫm chặt chẽ khóa lại thân hình nàng trước ngực, không cho nàng giãy giụa, “Vào lúc này hẳn là ca ca nàng đã ngủ, hơn nữa còn có thanh bản tử ở đây, trong lòng nàng run sợ thì không chừng sẽ không ngất xỉu.”

Khi nói chuyện thì áo lót của nàng đã bị chàng ta vạch ra. Nhờ có áo lông chồn bọc ngoài nên vẫn chưa lỏa lồ, nhưng thân thể trần trụi của hai người đang dán sát vào nhau.

Sở Dao thật sự trong lòng quá run sợ, hành động này quá sức lớn mật, đây chính là gia pháp từ đường mà nàng và Sở Tiêu vô cùng sợ hãi ngay từ nhỏ.

“Không được...” Sở Dao vừa mới hé miệng thì đầu lưỡi của Khấu Lẫm đã thuận thế tiến vào, nàng chỉ có thể phát ra một chuỗi thanh âm ô ô.

Khấu Lẫm ôm nàng ngồi dậy, tốc váy lên tách chân nàng ra để nàng ngồi trên đùi, hai chân vòng qua hai bên eo hắn.

Điểm tốt hơn so với đêm hôm qua là -- có lẽ thực sự vì gia pháp bản tử ở đây khiến nàng vô cùng thấp thỏm, nhất thời vẫn chưa luân hãm trong vòng lốc xoáy của tình dục.

Tuy nhiên so với đêm qua càng kém hơn chính là, khi chỉ còn thêm một bước nữa thôi thì nàng vẫn hôn mê bất tỉnh.

Khấu Lẫm không dám tiếp tục, đợi một khắc sau không thấy nàng tỉnh lại, dựa theo nàng giải thích chắc hẳn Sở Tiêu đã ngủ rồi nên sẽ không có cảm ứng.

Khấu Lẫm bị nghẹn mặt mày đỏ bừng, do dự một hồi lâu không biết có nên tiếp tục khi nàng đang ở trong trạng thái này hay dừng lại, cuối cùng quyết định mặc lại y phục cho nàng đàng hoàng, dùng áo lông chồn bao lấy nàng ôm vào trong lòng ngực.

Chuyện phu thê nhất định phải khiến nàng cũng cảm nhận được lạc thú thì mới tính là hoàn mỹ.

Quan trọng nhất chính là, hắn thật sự không có gì hứng thú với một thân thể cứng đờ.

Hiện giờ đã có phương hướng để nỗ lực, trước tiên phải chữa khỏi chứng vựng huyết cho Sở Tiêu rồi nói sau.