Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm đang bệnh nên làm gì có khẩu vị, nói phải ăn sạch nhưng thật ra đâu ăn được mấy miếng, chỉ ngồi giám sát thúc ép Đoạn Tiểu Giang ăn tống ăn táng.
Đoạn Tiểu Giang gần như phải vịn tường bò ra cửa lớn của Gấm lâu. Bởi vì hắn am hiểu khinh công, sợ ăn mập làm ảnh hưởng tốc độ nên Khấu Lẫm hiếm khi cho hắn ăn đồ mặn. Một bữa ăn đêm nay hắn nuốt đồ mặn bằng cả mấy năm cộng lại. Đoạn Tiểu Giang no căng đến nỗi muốn phun, vậy mà trong lòng lại vô cùng thoả mãn, tuy rằng thực xin lỗi đại nhân nhà mình nhưng cũng ngăn không được hắn thầm cảm tạ Sở Dao.
Khấu Lẫm lúc gần đi vô cùng đau đớn dặn dò chưởng quầy: “Trước tiên hãy lưu trữ những trang sức vàng kia, sau đó bản quan sẽ phái người đem ngân phiếu tới chuộc lại.”
Chưởng quầy liên tục đáp ứng “Vâng”. Chưởng quầy cũng không phải lần đầu tiên giao tiếp với Khấu Lẫm. Vị Chỉ Huy Sứ đại nhân này tuy rằng nổi tiếng đào hố cho các đồng liêu nhảy vào, nhưng tiền bạc thanh toán luôn rất sòng phẳng không thiếu một đồng, càng không bao giờ lấy quyền thế ức hiếp bá tánh bình thường, cũng không biết danh hiệu “Cẩm y cẩu tặc” là từ đâu có được.
Khấu Lẫm ghé về nha môn thay quan phục rồi lại vội vàng chạy tới Đông Cung. Dọc theo đường đi, toàn bộ đầu óc Khấu Lẫm đều đầy tràn gương mặt Sở Dao diễm lệ như hoa đào nhưng biểu tình vô cùng đạm nhiên chọc cho hắn răng đau dạ dày xót ruột thắt khúc. Nhưng cũng chính vì như vậy mà cuối cùng hắn đã nhớ thật rành mạch bộ dáng của Sở Dao, có muốn quên cũng không thể quên được.
Thật không hiểu nổi một tiểu nha đầu quanh năm suốt tháng nhốt mình trong khuê phòng mà lấy đâu ra nhiều mưu ma chước quỷ đến như vậy?
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Đến Đông Cung đã là hơn một canh giờ sau, Thái Tử Minh Hành chờ đợi sốt ruột khó dằn nổi, nhìn thấy Khấu Lẫm được một đám chó săn vây quanh như những vì sao xoay quanh mặt trăng, tư thế cao ngạo xa xa đi tới, càng thêm cảm thấy mặt mày tên kia thật sự khả ố. Nhưng nghĩ đến mục đích của chính mình đành phải áp xuống tính tình, chờ Khấu Lẫm đến ngoài điện bèn lạnh lùng nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ thật sự rất có giá, tới Đông Cung bắt người thì vô cùng nhanh nhẹn, Bản cung phái người đi thỉnh thì lại ra sức khước từ.”
Đoàn Cẩm Y Vệ đeo Tú Xuân đao uy phong hùng dũng phía sau chia ra làm hai hàng canh giữ ngoài điện. Khấu Lẫm vứt bỏ tạp niệm phiền lòng, từ sân vắng thong thả tản bộ vào trong điện, không nhanh không chậm hành lễ: “Khởi bẩm Điện hạ, vi thần nóng lòng xử lý một ít công vụ thoát thân không được, không biết Điện hạ gấp gáp triệu vi thần đến có chuyện gì quan trọng?” Thái độ cung kính, biểu tình xa cách.
Biết tính tình hắn xưa nay kiêu ngạo ương ngạnh, Minh Hành đầy một bụng tâm sự nặng nề nên không rảnh cùng hắn so đo, hỏi ngay vào vấn đề: “Bản cung nghe nói Tam ty hội thẩm đã định ra ngày?”
Quả nhiên là vì Sở Tiêu, Khấu Lẫm hơi gật đầu: “Phải, hôm nay khi thượng triều Thánh Thượng đã hạ chỉ, vụ án của Vĩnh Bình Bá thế tử sẽ do Hình Bộ Thượng Thư Hạ Minh Lễ, Đại Lý Tự Khanh Bùi Tụng Chi và Tả Đô Ngự Sử Tưởng Quân sẽ cùng thẩm tra xử lí. Tam ty vào buổi chiều đã định được thời gian và địa điểm -- -- bảy ngày sau ở Đại Lý Tự.”
Minh Hành thở dài: “Sở Tiêu là bị người ta hãm hại, con người hắn thế nào Bản cung hiểu rất rõ -- tâm địa thuần lương đến nỗi ngay cả thỏ con cũng không nỡ thương tổn, sao có thể mướn kẻ khác giết người?”
Khấu Lẫm mặt mang tươi cười, nhàn nhã đứng thẳng, ngón cái vuốt ve hoa văn trên cán của Tú Xuân Đao.
Minh Hành đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời bèn nói tiếp: “Sở Tiêu thuộc về Cẩm Y Vệ, ngươi là Chỉ Huy Sứ mà không tính toán muốn quản hay sao?”
Khấu Lẫm hơi khom người: “Vi thần cũng muốn góp chút sức mọn, nhưng Thánh Thượng mệnh vi thần chuyên chú tìm kiếm bức họa Núi Sông Vạn Dặm, không cho phép vi thần nhúng tay vào chuyện khác...”
Minh Hành cắt ngang lý do thoái thác của hắn, giơ tay vẫy vẫy ra hiệu cho bọn tỳ nữ lui ra: “Ngươi cứ đi điều tra, chỉ cần ngươi có thể rửa sạch oan khuất cho Sở Tiêu, Bản cung sẽ cung cấp manh mối về án mất trộm cho ngươi, bảo đảm ngươi sẽ phá được án để đi đến trước mặt Phụ Vương tranh công lĩnh thưởng.”
Hắn chán ghét Khấu Lẫm, chán ghét Cẩm Y Vệ, nhưng những năm gần đây, bản lĩnh phá án của Khấu Lẫm hắn không phục không được.
Khấu Lẫm mày nhăn lại, nhìn phía Minh Hành ánh mắt thâm trầm vài phần.
Minh Hành cũng đồng dạng nhíu mày thật sâu: “Tuyệt đối không lừa ngươi, Bản cung đích xác biết manh mối, sở dĩ không nói ra là bởi vì... Ai nha, tóm lại Bản cung đều có lý do, hiện giờ đành phải vậy.”
Khấu Lẫm lại không lưu tâm nghe Minh Hành nói chuyện, tầm mắt vòng qua Minh Hành dừng ở giữa án đài bày biện một thanh Tú Xuân Đao.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Trên đường hồi phủ Thượng thư, Sở Dao đầy bụng tâm sự ngồi trong xe ngựa. Khấu Lẫm nếu không nhắc nhở thì nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vụ án của Vĩnh Bình Bá thế tử lại có quan hệ đến bản thân nàng. Chớ nói tướng mạo, Sở Dao thậm chí còn không biết vị thế tử kia tên gọi là gì.
Năm đó Vĩnh Bình Bá mang theo ẩn ý tìm tới phụ thân nàng, nói thế tử xa xa gặp qua nàng một lần, từ đấy con tim luôn thổn thức "trà không nhớ cơm không nghĩ" cứ thúc đẩy ông ta tới cầu hôn. Vĩnh Bình Bá nói theo kiểu vui đùa để thăm dò ý tứ. Phụ thân trở về đề cập với nàng, lúc đó nàng đang vội vàng thay ca ca tham gia khoa cử, thuận miệng trả lời một câu để phụ thân tự châm chước. Phụ thân cho người đi điều tra nhân phẩm của vị thế tử này như thế nào, bẵng đi một thời gian không có động tĩnh gì. Mãi đến khi tin tức thế tử tranh giành tình cảm ở hoa lâu bị đánh chết truyền ra, Sở Dao mới sực nhớ ra hắn. May mắn phụ thân bận việc chính sự vẫn luôn không có thời gian nên hai nhà chưa làm lễ nạp thái, bằng không nàng ngoại trừ tàn tật lại còn thêm cái danh khắc phu, càng không dễ gả đi. Sở Dao chỉ hơi thổn thức một chút rồi cứ thế cho qua.
Nhưng hôm nay Khấu Lẫm khơi ra khiến trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy chua xót, hóa ra chỉ vì không biết có kẻ nào đó ái mộ mà nàng gián tiếp hại tánh mạng của một người, còn khiến hắn sau khi chết phải gánh lấy ác danh trở thành trò cười của những bữa "trà dư tửu hậu" trong kinh thành.
Khi xe ngựa sắp sửa vào cửa sau của phủ Thượng thư, vành mắt Sở Dao đã có chút hơi phiếm đỏ.
“Cữu, cữu lão gia.”
Xe ngựa kẽo kẹt dừng lại, thanh âm của xa phu hơi có vẻ lo sợ khiến Sở Dao hoàn hồn. Nàng hơi xốc màn gấm che cửa sổ lên nhìn ra, nhìn thấy Tạ Tòng Diễm đứng phía sau cánh cửa, trên vai dính chút hơi ẩm ngưng kết thành vệt nước, hẳn là đã đứng chờ một hồi lâu. Mà gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng rốt cuộc thêm chút biểu tình, là... phẫn nộ.
“Tiểu thư...” Xuân Đào nắm chặt ngón tay, thần sắc khẩn trương.
Sở Dao hiếm khi thấy Tạ Tòng Diễm tức giận, cũng hơi có chút hoảng. Nàng biết Tạ Tòng Diễm cực kỳ chán ghét Khấu Lẫm, thậm chí còn thỉnh chỉ không cho phép Khấu Lẫm nhúng tay vào án của ca ca, thế mà nàng lại lén lút chạy tới cùng Khấu Lẫm gặp mặt, rõ ràng là chạm vào vẩy ngược của cữu cữu. Phụ thân đã dặn dò việc này tốt nhất nên giấu Tạ Tòng Diễm, Sở Dao biết giấu không được nhưng thật không ngờ lại bị bắt gặp quả tang.
Xuân Đào nơm nớp lo sợ leo xuống xe ngựa, duỗi tay tiếp nhận Sở Dao.
Cánh tay Sở Dao bị những vòng tay vàng thít chặt ứ bầm, khi dùng lực để chống người lên khiến tay đau cả người run lên, sau khi xuống đất bèn chậm rãi đi đến bên người Tạ Tòng Diễm.
Một tiếng “Tiểu cữu cữu” chưa kịp hô lên thì Tạ Tòng Diễm đã nặng nề chất vấn trước: “Ngươi đi đâu?”
Sở Dao rũ mắt: “Đi Gấm lâu.”
Tạ Tòng Diễm biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Khấu Lẫm hẹn?”
Sở Dao gật đầu, nhưng lại lắc đầu: “Là ta hẹn Khấu đại nhân.”
Khi nàng nói chuyện thoáng giương mắt trộm liếc Tạ Tòng Diễm một cái, muốn nhìn nàng đã làm cho vị được người đời xưng là Tạ Diêm Vương bị tức giận thành bộ dáng gì.
Tạ Tòng Diễm giấu tay sau lưng, bàn tay đã nắm chặt tới sắp xuất huyết, trong lúc lơ đãng bắt gặp được ánh mắt Sở Dao trộm ngắm hắn, ngược lại hắn lại giống như người làm chuyện gì sai, hoảng loạn dời đi tầm mắt. Hầu kết mất tự nhiên giật giật, khi lên tiếng ngữ khí hòa hoãn hơn một chút: “Buổi tối gió lạnh, đi thôi, về phòng trước đã.”
"Vâng.”
Sở Dao cùng Tạ Tòng Diễm sóng vai đi dọc theo hành lang gấp khúc, nàng cà nhắc nên đi chậm, Tạ Tòng Diễm cũng thả chậm bước chân.
Thật ra lúc này nàng vô cùng mỏi mệt, nếu bên cạnh là Sở Tiêu thì nàng nhất định sẽ kêu ca ca bế mình về phòng. Sở Dao cũng không đem lễ giáo đặt vào mắt, chỉ là ở bên ngoài vì bận tâm cho thanh danh của phụ thân nên không thể không chú ý nhiều hơn một chút. Nhưng ở trong phủ Thượng thư đám gia phó bị Tạ Tòng Diễm dạy dỗ quy củ nghiêm ngặt, miệng ngậm thật chặt, vì thế nàng không hề cố kỵ. Tuy nhiên nàng không lên tiếng nhờ tiểu cữu cữu vì mức độ cổ hủ của Tạ Tòng Diễm so với phụ thân nàng còn già dặn hơn. Chẳng những luôn nhắc nàng ở trong nhà phải tuân thủ nghiêm ngặt một đống lớn quy củ, còn mỗi khi tóm được cơ hội liền răn dạy Sở Tiêu cho dù là huynh muội ruột thịt cũng không thể tùy ý xuất nhập khuê phòng của nàng linh tinh gì đó.
Đang yên lặng đi tới thì Tạ Tòng Diễm mở miệng: “Dao Dao, ngươi hẹn Khấu Lẫm là để hỏi hắn vì sao tặng lễ vật cho ngươi?”
Sở Dao hoàn hồn: “Vâng.”
“Vậy hắn nói như thế nào?”
“Hắn... Khấu đại nhân nói, hiện giờ vụ án của ca ca chưa được sáng tỏ, phụ thân đang bị Viên đảng công kích, cán cân chính trị nghiễm nhiên nghiêng về một phía. Thánh Thượng vô cùng đau đầu cho nên khiến Khấu đại nhân trộn lẫn tiến vào, cùng phụ thân nhấc lên chút quan hệ để kiềm hãm lại khí thế kiêu ngạo của Viên Thủ Phụ.”
Đây chỉ là suy đoán của Sở Dao, Khấu Lẫm tuy có mục đích khác nhưng khẳng định cũng có suy xét ở phương diện này, như thế mới phù hợp hình tượng ngồi xem rồi thỉnh thoảng khuấy đục đấu tranh đảng phái của hắn.
Còn mục đích dẫn xà xuất động của Khấu Lẫm thì Sở Dao không dám nói ra. Bởi vì việc này có nguy hiểm nên nhất định nàng sẽ bị khuyên can một phen.
Tạ Tòng Diễm đáy mắt đen tối: “Chỉ là thế thôi mà hắn có thể bỏ ra nhiều vàng như vậy?”
“Hắn cho rằng ta sẽ không thu.” Sở Dao nói, “Nhưng ta muốn buộc hắn ra gặp nên không trả lại.”
“Sớm chút trả lại thôi, sau này chớ có liên lụy với hắn quá nhiều.”
“Ta đã biết, tiểu cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm nhắc tới Khấu Lẫm, Sở Dao không nhịn được cũng nhớ tới Khấu Lẫm. Vứt bỏ qua một bên những đấu tranh triều chính mà nàng không hiểu lắm, Sở Dao cảm thấy Khấu Lẫm là người rất thú vị. Ít nhất nàng chưa từng gặp qua quyền thần có tài sản nhiều đến nỗi sắp có thể so được với một quốc gia mà còn tham tài vô độ, keo kiệt thành tánh giống hắn.
Vừa đi vừa hỏi đáp đã tới viện của Sở Dao, Tạ Tòng Diễm đưa nàng đến cửa, dặn dò nàng sớm nghỉ ngơi, cũng đưa mắt ra hiệu cho Xuân Đào. Xuân Đào hiểu ý, nói sẽ đi pha trà gừng cho Sở Dao, đi theo Tạ Tòng Diễm ra sân viện báo cáo lại hết tình huống hôm nay ở Gấm lâu.
Tạ Tòng Diễm nghe được Khấu Lẫm đào hố cho Sở Dao nhảy vào thì sắc mặt bắt đầu nổi xung. Nhưng nghe Sở Dao sớm đã chuẩn bị chơi lại Khấu Lẫm một màn, khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, yên lặng nhìn về phía phòng của Sở Dao rồi xoay người rời đi.
Xuân Đào bưng trà gừng vào viện thì phát hiện tiểu thư lại không ở trong phòng, hỏi gia phó thủ viện mới biết tiểu thư ở trong phòng đứng ngồi không yên, kêu người nâng ghế kiệu đi tới thư phòng của lão gia.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Dao làm sao có thể yên tâm ngồi chờ.
Trước khi Tam ty hội thẩm, Sở Tiêu bị giam cầm nghiêm mật, ngay cả cha nàng cũng không gặp được. Tuy rằng dựa vào cảm ứng song sinh thì nàng cảm giác được Sở Tiêu vẫn ổn, nhưng con tim Sở Dao vẫn còn treo cao.
Hơn nữa theo như suy đoán của Khấu Lẫm thì có khả năng luôn có cặp mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng khiến Sở Dao như đứng đống lửa, ngồi đống than. Nàng thật sự nghĩ không ra người đó là ai, tuy đã có ước định với Khấu Lẫm nhưng nàng cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định đi bàn luận với phụ thân một chút. Xét về thái độ đối với Khấu Lẫm thì phản ứng của cha nàng ôn hòa hơn so với tiểu cữu một ít.
Đi vào hành lang của thư phòng, Sở Dao nhìn thấy tất cả gia phó đều đứng canh bên ngoài, vây kín xung quanh thư phòng không một khe hở. Kiểu vậy thì coi bộ phụ thân đang thương thảo một ít chuyện cơ mật với vị trọng thần nào đó trong triều.
Sở Dao sớm đã quen với cảnh này, chuẩn bị phân phó gia phó nâng ghế kiệu đi vòng về, không hiểu ma xui quỷ khiến làm sao lại dò hỏi gia phó thủ viện: “Ai ở trong thư phòng với phụ thân?”
“Hồi tiểu thư, là cữu lão gia.”
“Còn có ai nữa?”
“Chỉ có lão gia cùng cữu lão gia thôi ạ.”
Sở Dao hơi nhướng mày: “Đi.”
Gia phó nâng nàng rời chỗ, vừa đi không bao xa, lại nghe nàng nói, “Ngừng.”
Sở Dao sai hạ ghế kiệu, kêu bọn họ đứng chờ tại chỗ, còn nàng thì đi vòng ra phía cửa sau của thư phòng. Cửa sau cũng vẫn có người canh gác như cũ. Không đợi bọn họ hành lễ, Sở Dao giơ tay ra hiệu cho bọn họ im tiếng: “Cha kêu ta và tiểu cữu cữu đến thương thảo sự tình, tiểu cữu cữu đã tới rồi sao?”
Thủ vệ hạ giọng bẩm báo: “Hồi tiểu thư, cữu lão gia vừa tới không lâu.”
Sở Dao gật đầu, trấn định tự nhiên dùng cửa sau của thư phòng đi vào. Ngày thường nàng cũng không dám tới nghe lén chính sự của cha, nhưng hôm nay ở thời khắc mấu chốt này, cha đàm luận với tiểu cữu cữu khẳng định là về vấn đề Tam ty hội thẩm, trong lòng nàng quá lo lắng cho Sở Tiêu nên muốn nghe lén một ít.
Huống chi bên trong chỉ có tiểu cữu cữu không có quan viên, cho dù bị phát hiện cũng không có gì, cùng lắm thì bị cha quở trách một trận mà thôi.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
“A Diễm, đệ hãy nói lời thật với tỷ phu,” Sở Tu Ninh ngồi sau án đài, nhìn Tạ Tòng Diễm đang đứng ở cửa sổ phát ngốc, “Cái chết của Vĩnh Bình Bá thế tử Trác Trọng Khôn có quan hệ với đệ hay không?”
Tạ Tòng Diễm chậm rãi quay đầu lại: “Không có.”
Trong ánh mắt Sở Tu Ninh lộ ra sự giãy giụa "tin hay không", chậm rãi nhắc nhở: “Năm đó chính đệ lựa chọn vào kinh, là chính đệ muốn sống suốt đời với thân phận này, đệ nhất định phải nhớ rõ, đệ là cữu cữu ruột thịt của A Dao...”
“Muốn đệ phải nhắc lại bao nhiêu lần, đệ đã buông xuống rồi!” Tạ Tòng Diễm nghe thấy hai chữ “cữu cữu” tròng mắt liền mở to kích động, “Nếu đệ không buông, nếu tiểu tử kia thật là đệ giết, theo tác phong của đệ chẳng lẽ không phải chờ đến sau khi bọn họ đính hôn mới động thủ? Vậy thì chẳng phải sẽ cho Dao Dao cõng cái danh khắc phu, sau này sẽ khó gả ra ngoài?!”
Nghe thấy câu này khiến người lạnh sống lưng, nhưng Sở Tu Ninh suy nghĩ một chút thì đồng ý thật là đạo lý này, trầm ngâm nói: “Như vậy kiếp nạn này của A Tiêu, vẫn là dùng để đối phó ta?”
“Cũng có thể là đối phó đệ.” Tạ Tòng Diễm bình tĩnh nói, “Ít nhất đã khiến cho Khấu Lẫm chú ý. Không biết từ đâu hắn đã đoán được tâm tư của đệ đối với Dao Dao, đem đầu mâu hướng về phía đệ, đối với xuất thân của đệ đã nổi lên lòng nghi ngờ.”
Sở Tu Ninh cũng không vì thế mà sốt ruột: “Sự tình bao nhiêu năm trước thì hắn cũng sẽ không tra được gì.”
“Nhưng đệ lo lắng...”
Tạ Tòng Diễm nói một nửa, cảm giác được phía ngoài cửa sau dường như có người, thần sắc chợt cứng lại.