Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
“Khoan đã,” Thấy Khấu Lẫm chuẩn bị nhảy qua cửa sổ ra ngoài, Sở Dao ngồi dậy kêu lại, “Có chuyện này ta vẫn chưa nói cho chàng.”
Khấu Lẫm lại khép cửa sổ: “Chuyện gì?”
Sở Dao nói: “Lần trước chẳng phải Thái Tử đã nói hắn có quan hệ đến manh mối của bức họa Núi Sông Vạn Dặm hay sao? Thái Tử nói, vài ngày trước khi phát sinh án mất trộm ở Đông Cung, hắn ở trong phòng Thái Tử Phi nhìn thấy một tấm bản đồ bố phòng của Đông Cung, là bức vẽ về sự biến hóa của mười hai đội Cấm quân vào mỗi bảy ngày. Thái Tử Phi là người thuộc phủ Định Quốc Công, Thái Tử hoài nghi án mất trộm có liên hệ đến phủ Định Quốc Công.”
Manh mối quan trọng như vậy, Khấu Lẫm muốn hỏi nàng sao không nói từ sớm, nhưng cũng hiểu được khi nàng không tin được hắn, nàng nói ra sẽ rước lấy phiền toái cho Thái Tử.
“Ta đã biết.”
Sấm sét ầm ầm nhưng vẫn không thấy mưa to rơi xuống. Bên trong phủ Thượng Thư đề phòng nghiêm ngặt, Khấu Lẫm tròng lên người xiêm y lão ma ma phủ ngoài y phục dạ hành, dán lên mặt nạ da người rồi rời khỏi tiểu viện của Sở Dao, theo hành lang gấp khúc đi về hướng hậu hoa viên.
Tiểu viện của Sở Dao rất gần với hậu hoa viên, mà hậu hoa viên của phủ Thượng Thư lại nằm kề bên hậu hoa viên của nhà cách vách. Vì tiết kiệm thời gian, Khấu Lẫm quyết định phi thân lên nóc nhà cách vách rời đi.
Nghe nói tòa nhà không ai ở mấy năm đột nhiên có người dọn vào, Khấu Lẫm lập tức phái người tra xét, biết người dọn đến chính là đại công tử Hạ Lan Hân của Hạ Lan gia, là nhà giàu số một ở Lạc Dương, vào kinh là để xử lý mối làm ăn của gia tộc, thân phận không tồn tại bất luận điểm gì đáng ngờ, vì thế hắn mới yên tâm.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Hoàng cung, trong tẩm cung của Lương Thành Đế.
“Ý của Khấu khanh là, Ngu Thanh tự mình nhập kinh là do âm mưu của tổ chức thần bí tên ‘Ảnh’, mà khanh cũng vì xen vào việc người khác, nhúng tay vô vụ án của Sở Tiêu và Ngu Thanh ngáng đường bọn họ nên mới bị thiết kế hãm hại?”
“Khởi bẩm Thánh Thượng, đây chỉ là phỏng đoán của vi thần. Nhưng sở dĩ vi thần nhúng tay vô việc này không phải là xen vào việc người khác, mà bởi vì vi thần phát hiện vụ mất trộm ở Đông Cung có liên quan đến tổ chức này.”
Khấu Lẫm cũng giống Thái Tử, nếu chưa có chứng cứ vô cùng xác thực thì Khấu Lẫm cũng không thể đẩy phủ Định Quốc Công lên đài. Thánh Thượng có chút kiêng kỵ Tống gia không sai, nhưng Thánh Thượng cũng là người đa nghi vô bờ bến, ngay cả nhi tử thân sinh cũng nghi ngờ. Nếu đem so sánh với nhi tử ruột thịt, rõ ràng Thánh Thượng tín nhiệm cữu cữu Định Quốc Công Tống Tích hơn nhiều.
Người Khấu Lẫm hoài nghi chính là hai nhi tử của Tống Tích -- thế tử Tống Diệc Lan triền miên trên giường bệnh hai mươi mấy năm, và Trung Quân Đô đốc Tống Diệc Phong là phụ thân của Tống Yên Hàn và Tống Thế Quân. Khấu Lẫm lại không hề hoài nghi Tống Tích, vị Quốc Công gia này đã sáu mươi tuổi, nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, chỉ thích luyện binh, cả đời chưa bao giờ nhúng tay vào triều chính.
Từ khi còn là thế tử, Tống Tích đã không muốn làm quan trong kinh thành mà chạy tới hoang mạc Tây Bắc trấn thủ biên cương, đi một chuyến là mười mấy năm. Mãi đến khi phụ thân Tống Tích qua đời thì ông ta mới trở về kế tục tước vị -- -- Nghe nói ông ta rất bất mãn phụ thân đã đem muội muội, cũng chính là đương kim Thái Hậu, gả cho Tiên Đế trầm mê tu đạo luyện đan để muội muội phải chịu kiếp sống cô độc. Khi Tiên Đế băng hà, Tống Tích vì ủng hộ Thánh Thượng đăng cơ, dùng thủ đoạn sắc bén tru sát Hoài Vương, tiêu diệt toàn môn Trấn Quốc Công.
Lúc ấy Thánh Thượng còn trẻ nên rất dễ dàng bị điều khiển, thế mà Tống Tích không hề nhúng tay chính sự, không canh thiệp vào bất luận quyết định gì của Thánh Thượng; huống chi hiện tại hai mươi bốn năm qua đi, loạn cục đã dẹp yên, triều chính ổn định. Chỉ cần Tống Tích tồn tại một ngày thì vẫn còn nắm giữ quyền to cho Tống gia; bất luận ai lên tiếng nghi ngờ Tống gia không căn cứ thì chỉ khiến Thánh Thượng cảm thấy đấy là kẻ có ý đồ gây rối, mưu toan cướp lấy quân quyền.
Giống như tại thời điểm mấu chốt này, bất kỳ tấu chương nào buộc tội Khấu Lẫm thì cũng chỉ khiến Thánh Thượng phản cảm và ngờ vực.
Lương Thành Đế bực bội nói: “Khấu khanh, tổ chức ‘Ảnh’ đến tột cùng có địa vị ra sao mà thần thông quảng đại đến thế? Lấy được bức họa Cẩm Y ám vệ không truyền ra ngoài, còn có thể mua chuộc được các lão cung nhân của các tư cục, ngay cả ma ma của Ninh Hiền Phi cũng có thể thu mua.”
Khấu Lẫm thầm nghĩ đây đâu phải lực lượng của ‘Ảnh’, mà thật ra đây là bản lĩnh của Tống gia. Hắn hơi cúi đầu: “Hồi Thánh Thượng, theo vi thần biết, tổ chức ‘Ảnh’ mới đầu chỉ là một ít kỳ nhân dị sĩ trong chốn giang hồ tạo thành, người thủ lĩnh được xưng là Ảnh chủ, thuộc hạ có Tả Hữu Hộ pháp, bốn Đường chủ, chuyên được người ta bỏ tiền ra thuê để xử lý vấn đề nan giải. Hơn hai mươi năm trước, cũng chính là sau khi Thánh Thượng kế vị không lâu, tổ chức này hẳn là đã thay đổi Ảnh chủ, bắt đầu dần dần trà trộn vào triều đình, duỗi tay càng ngày càng dài...”
Mười năm trước, ba tiểu hài tử Sở Tiêu, Ngu Thanh và Tống Thế Phi lọt vào cấm địa của phủ Định Quốc Công, chắc hẳn là bị hiểu lầm nhìn thấy bí mật gì, cho nên mới dẫn tới họa sát thân.
Nếu bức họa Núi Sông Vạn Dặm cũng là bọn chúng hợp mưu đánh cắp, như vậy sự hợp tác của Tống gia và “Ảnh” tuyệt đối không phải chỉ là vì xin thuốc cho thế tử. Tống Đại Đô đốc Tống Diệc Phong vì trị liệu bệnh tật cho đại ca nhà mình mà có thể nhẫn tâm giết hại thứ tử Tống Thế Phi, dâng lên nữ nhi Tống Yên Hàn, biểu hiện quyết tâm trung thành đối với Ảnh chủ đến thế, trong đó tất nhiên phải có mưu đồ lớn hơn nữa.
Lương Thành Đế hạ giọng: “Khấu khanh có cho rằng "Ảnh" liên quan đến Hoài Vương hoặc thiến đảng hay không?”
“Vi thần không dám xác định.” Khấu Lẫm ngẩng đầu, cố ý bày ra thần sắc ngưng trọng cho Lương Thành Đế nhìn rõ ràng, “Nhưng vi thần cho rằng, mặc dù không quan hệ đến vụ mất trộm án ở Đông Cung thì cũng không thể cho phép tổ chức này tùy ý khuếch đại. Nhưng vi thần chỉ sợ trong kinh có quá nhiều huân quý và quyền thần chịu ân huệ của bọn chúng, hoặc bị bọn chúng kiềm chế. Nếu cứ cố truy xét tra hỏi thì sẽ dễ dàng xúc phạm khiến nhiều người tức giận...”
Lương Thành Đế lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Xúc phạm khiến nhiều người tức giận? Năm đó khí thế lôi đình Khấu khanh dùng để quét sạch thiến đảng chạy đi đâu hả? Chẳng lẽ mấy năm nay bị vinh hoa phú quý bào mòn hết rồi?”
“Vi thần sợ hãi!” Khấu Lẫm vội vàng khom người, “Vi thần chỉ sợ sẽ khiến triều đình chấn động...”
“Tra cho trẫm! Từ một bức họa giả mà cũng có thể bố trí ra một kịch bản, ở đại triều hội của trẫm trình diễn hô mưa gọi gió, đám gian tà này sắp sửa nhảy lên đầu trẫm ngồi hết rồi!” Lương Thành Đế giận không thể át, “Trẫm phê chuẩn cho khanh toàn lực tra rõ, trong tình thế thích ứng có thể tiền trảm hậu tấu! Cho dù liên lụy đến Hoàng thân quốc thích cũng cứ tra ra một kẻ thì giết ngay một kẻ cho trẫm, cần phải lôi tổ chức này ra một lưới bắt hết!”
Khấu Lẫm đang chờ chính là lời này: “Vi thần lĩnh mệnh!”
Lương Thành Đế lại nói: “Nhưng Khấu khanh cứ khăng khăng ẩn mình trong chỗ tối, hiện giờ bên người không có thuộc hạ để dùng, lẻ loi một mình như vậy sao được?”
Khấu Lẫm nói năng có khí phách: “Tình thế này cố nhiên cần nghiêm túc, nhưng vi thần cũng có tự tin, một mình vi thần là đủ rồi.”
Lương Thành Đế trầm mặc một lát, bỗng nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, mới đây Hộ Bộ Hữu Thị lang xin về hưu, Sở Thượng Thư và Viên Thủ Phụ đồng loạt tiến cử hai vị Hộ Bộ Lang trung là Hà Viễn và Trần Mông, Khấu khanh cho rằng nên tuyển ai?
Đôi mắt Khấu Lẫm hơi tối lại, biết sự tình của hắn và Sở Dao đã truyền tới tai Thánh Thượng, Thánh Thượng đang muốn thử hắn.
Lương Thành Đế cười nói: “Trẫm biết hỏi khanh cũng như không, trước nay khanh cũng không để ý tới những việc này.”
Khấu Lẫm hơi trầm ngâm một lát rồi bẩm: “Hồi Thánh Thượng, vi thần cho rằng Hà Lang trung tương đối thích hợp.”
Lương Thành đế nhàn nhạt hỏi: “Vì sao? Hay là Hà Lang trung có tài cán hơn?”
Khấu Lẫm lắc đầu: “Hà Lang trung có tài cán hay không vi thần chẳng biết rõ lắm, nhưng y là người Sở Thượng Thư tiến cử. Dạo này vi thần đang theo đuổi Sở tiểu thư, dĩ nhiên muốn cầm đến lấy lòng nàng.”
Lương Thành Đế không hề ngạc nhiên, mỉm cười nhìn hắn: “Sở tiểu thư? Chính là nữ tử chân bị tật? Nhớ rõ khi còn nhỏ là một hài tử phấn điêu ngọc trác lại thông minh lanh lợi, trẫm còn từng nói sẽ ban cho Hành nhi làm tức phụ, đáng tiếc...”
Khấu Lẫm cúi đầu: “Nhưng thật ra tiện nghi cho vi thần.”
Lương Thành Đế cười nói: “Trẫm nhớ rõ nàng ta so với Hành nhi còn lớn hơn một hai tuổi, đến nay vẫn chưa gả ra ngoài?”
“Vâng ạ, đã thành một gái lỡ thì gả không ra như vậy, thế mà Sở Thượng Thư cứ làm như trân bảo đem ra làm khó vi thần.” Trên mặt Khấu Lẫm hiện ra vài phần bất mãn, bỗng nhiên cười âm hiểm, “Nhưng Thánh Thượng có biết vi thần từ đâu tiến cung hay không?”
“Sao?”
“Vi thần là từ khuê phòng của Sở tiểu thư tới đây.” Khấu Lẫm vội vàng từ trong tay áo lấy ra cây ngọc trâm, lộ ra một nụ cười ẩn ý, “Chờ bụng nàng nổi lên rồi, lúc đó Thánh Thượng thử xem vi thần phải cầu Sở Thượng Thư, hay ngược lại Sở Thượng Thư phải cầu vi thần...”
“Khanh là cái đồ xấu xa, cũng không sợ Sở Thượng Thư bỏ xuống thể diện tới buộc tội khanh hay sao? Trẫm sẽ không bênh vực khanh đâu.” Lương Thành Đế miệng thì mắng nhưng trên mặt lại cười rộ, phân phó nội thị mang tới một lệnh bài viết chữ “Địa”, ném cho Khấu Lẫm: “Khanh đơn độc dấn thân vài chỗ nguy hiểm khiến trẫm không yên tâm, hãy cầm cái này.”
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Mưa to qua đi, chỉ còn lâm râm tí tách. Đoạn Tiểu Giang khoác áo tơi ngồi xổm cách mật đạo không xa, mật đạo này là nơi chuyên dụng cho Cẩm Y ám vệ xuất nhập cung thành. Thấy Khấu Lẫm từ mật đạo đi ra, Đoạn Tiểu Giang vội vàng chạy tới đón, đưa bộ áo tơi khác đang cầm trong tay cho Khấu Lẫm: “Đại nhân, thế nào rồi?”
Khấu Lẫm lấy ra lệnh bài Thánh Thượng ban cho giơ lên cho hắn xem.
Ánh mắt Đoạn Tiểu Giang lộ ra vẻ vui sướng. Cẩm Y Vệ có hai nhánh: minh vệ và ám vệ. Trong đó, ám vệ lại chia thành ba chi nhánh: Thiên, Địa, Nhân. Trước đó Khấu Chỉ Huy Sứ chỉ chưởng quản minh vệ và ám vệ chữ Nhân, còn lại hai nhánh Thiên và Địa đều do Thánh Thượng đích thân chưởng quản, hiện giờ đại nhân nhà bọn họ ngay cả chữ ‘Địa’ cũng bắt được vào tay.
"Chi nhánh mạnh nhất là chữ ‘Thiên’ không biết ở trong tay ai, đấy mới là đội ám vệ tinh nhuệ "một địch trăm" chân chính.” Chất keo mặt nạ da người dán vào lâu quá kiến da mặt phát đau, Khấu Lẫm khoác áo tơi đội đấu lạp, vừa đi vừa hỏi, “Tiểu Giang, ngươi xác định hôm du hồ ngươi đã cột dây thừng vào đầu thuyền?"
(Đấu lạp: mũ rộng vành đan bằng trúc)
“Xác định!” Đoạn Tiểu Giang ôm quyền nói chắc chắn: “Thuyền ô bồng để ngài và Sở tiểu thư ngồi, thuộc hạ đã tỉ mỉ kiểm tra mười mấy lần.”
Đây là nguyên nhân vì sao hôm đó Khấu Lẫm chìm xuống nước -- thông thường khi thả neo thì dĩ nhiên phải buộc dây thừng vào đầu thuyền, mà Tiểu Giang trước đây luôn cẩn thận, nhất định đã kiểm tra thuyền đàng hoàng; cho nên lúc đó Khấu Lẫm mới không nghĩ tới phải xem coi đầu kia đã buộc chắc vào thuyền hay chưa, chỉ lo choàng đầu này quanh thắt lưng rồi nhảy xuống nước.
Vậy chứng tỏ đêm đó thích khách Đông Doanh không phải muốn bắt Sở Dao; từ đầu đến cuối, mục tiêu tính kế đều là để lấy mạng của hắn. Cho dù hắn may mắn không chết, hắn cũng sẽ bởi vì chuyện này mà nổi lửa với phủ Định Quốc Công, sẽ khai chiến với Tống gia.
Bước chân Khấu Lẫm hơi chựng lại. Kẻ tính kế này thật sự hiểu biết hắn quá sâu, tuyệt đối không phải do hắn xen vào việc người khác ngáng đường bọn chúng nên nhất thời bực tức muốn xuống tay đối phó hắn đơn giản như vậy. Ít nhất bọn người này đã âm thầm chặt chẽ theo dõi hắn đã nhiều năm, do đó mới có thể hiểu biết hắn đến trình độ này.
Tổ chức này có kẻ muốn giết hắn thì cũng không có gì kỳ quái, rốt cuộc trong triều ngoài triều hắn có kẻ thù khắp nơi. Chỉ là không rõ lắm kẻ này có phải cũng là người ái mộ Sở Dao hay không? Nếu là cùng một người thì cũng không hẳn muốn mạng hắn chỉ vì ghen ghét, người này đã trù tính nhiều năm, mấy năm trước hắn và Sở Dao đâu có quen biết, người kia làm sao có khả năng biết trước.
Nói tóm lại, vì Sở Dao tiến vào cuộc đời hắn nên đột nhiên trở thành một chất xúc tác, khiến kẻ giấu tài ban đầu tính toán muốn quan sát hắn thêm một thời gian nữa bị rối loạn trận tuyến.
Vào buổi sáng sớm mà sắc trời lại âm u đen tối dị thường, ra khỏi phạm vi Hoàng cung, Khấu Lẫm đè thấp vành mũ đấu lạp, bước nhanh rời đi: “Hiện giờ tuy rằng bản quan thắng hiểm một bậc, nhưng các ngươi chớ thiếu cảnh giác. Coi bộ người đối phó với bản quan không phải là tên cầm quyền của tổ chức, mà dường như là "bộ óc" của bọn chúng...”