Chương 50-2: Khó xử (2)

Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edited by Bà Còm; Converted by wikidich

Khấu Lẫm khép lại cửa sổ, khi hắn xoay người thì Sở Dao đã sắp đi đến bên cạnh, hắn cố nặn ra một nụ cười rồi giải thích: “Chuyện là như thế này, ngày đó ta tới trao tin tức cho cha nàng, bị lời nói của cha nàng làm cho nổi lửa một phen nên ra khỏi phủ mới nói không lựa lời. Nàng ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”

“Ngài nói chính là lời thật.” Bức họa không còn, Sở Dao cũng không tiếp tục tiến lên, giữ một khoảng cách với Khấu Lẫm, “Tuy nhiên, thể theo lời đại nhân đã nói, trong kế hoạch kế tiếp thì tất cả an nguy của ngài đều đặt trên người ám vệ, nhưng ta thấy ám vệ của ngài hình như không quá đáng tin.”

Trên mặt Khấu Lẫm có chút quẫn bách: “Ta chọn ám vệ thường thích chọn người có khinh công tốt, năng lực động thủ cường đại, nhưng tâm nhãn lại không nhiều lắm. Bình thường hắn cũng không ngu xuẩn vậy đâu, khẳng định là Tiểu Giang ở sau lưng chơi xấu. Ngày đó Tiểu Giang muốn thu hồi ám vệ xung quanh để bảo vệ nàng, bị ta mắng cho một trận nên ghi hận trong lòng cố ý chỉnh ta.”

Sở Dao mặt vô biểu tình nhìn hắn: “Đoạn Tổng kỳ chơi xấu? Vậy chẳng lẽ lời này không phải ngài nói?”

Xưng hô từ “Chàng” biến thành “Ngài” rồi, Khấu Lẫm hơi cúi đầu, thở dài nhận mệnh: “Là ta nói, nhưng đó đều là lời nói trong lúc tức giận. Nàng cũng biết từ xưa đến nay ở trước mặt cha nàng, ta vẫn luôn cuồng ngạo quen rồi, có bao giờ bị chọc tức đến như vậy.”

Thật ra Sở Dao vẫn còn khúc mắc muốn nói cho Khấu Lẫm nghe, trưa nay nàng đã suy nghĩ cho đến tối, cảm thấy mình nên có thời gian để bình ổn lại.

Nàng quay người đi về phía giường của mình: “Đại nhân, ta mệt lắm. Phiền ngài giúp ta thổi tắt nến, ngài hãy đi trước đã.”

Đây là giận lớn rồi?

Khấu Lẫm đâu từng bao giờ phí tâm tư trên người nữ nhân, cũng không biết lúc này nên nghe lời rời đi để nàng bình tĩnh trước đã, hay vẫn nên lưu lại tiếp tục giải thích một chút. Thấy nàng áo ngoài cũng không thoát cứ để nguyên xiêm y nằm bẹp trên giường, hắn do dự thổi tắt ánh nến, chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống: “Ai nha, ta thật sự trong một lúc nói năng không lựa lời. Lúc ấy ta thừa nhận có ý niệm phủi sạch quan hệ với nàng, nhưng không phải ta đã giải thích với nàng hay sao, hiện giờ ta cũng đã đi đến quyết định...”

Sở Dao nghiêng người đưa lưng về phía Khấu Lẫm, đầu gối lên cánh tay: “Đại nhân, ta thật sự muốn yên lặng một chút, ngài đừng nói nữa.”

Khấu Lẫm không chỉ ngoài mặt không nhịn được, trong lòng cũng rất phiền muộn. Hắn thích Sở Dao, muốn cùng nàng nói thẳng mọi vấn đề không cố kỵ, thật sự muốn cả hai cùng hiểu ý nhau. Hắn nhận ra được nàng đang có tâm sự nhưng lại cố nén không nói ra, kiểu này không hề giống bản tính của nàng một chút nào.

Hắn dẫn đường: “Nàng có tâm sự gì thế, không ngại nói ra cho ta nghe một chút được chứ?”

“Không có.” Sở Dao rối rắm hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Phải rồi đại nhân, đêm qua ngài nói sau khi hừng đông có khả năng ngài sẽ hối hận, trải qua cả một ngày rồi, ngài có hối hận hay chưa?”

“Hối hận?” Khấu Lẫm nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Làm ra được quyết định này thật không dễ dàng đối với ta. Nhưng một khi ta đã quyết định bất kỳ điều gì xong rồi, rất hiếm khi ta hối hận...”

“Nhưng... nhưng ta hối hận.” Sở Dao cắn môi, muốn nói lại thôi, rồi tiếp tục muốn nói lại thôi, rốt cuộc cố gắng mở miệng: “Ta đã cẩn thận suy nghĩ cả ngày hôm nay, phát hiện đêm qua bản thân có chút xúc động, thiếu suy xét...”

Không đợi Khấu Lẫm lên tiếng, nàng cởi chìa khóa vàng trên cổ xuống, duỗi tay đưa qua, “Ta không phải đang hờn dỗi với ngài, ta thật sự hối hận. Quan hệ giữa ngài và ta sẽ vấp phải bao nhiêu khó khăn trùng trùng, ngài có quyết đoán nhưng ta lại không đủ dũng khí. Ta không xứng với ngài, không có tư cách làm bạn với ngài. Ngài hãy... hãy lựa chọn một người khác đi.”

Sắc mặt Khấu Lẫm trầm xuống, giọng điệu không vui: “Ta đã nói ra những lời xúc phạm, nhất định sẽ nhận lỗi với nàng, cam chịu để nàng trút giận. Thế nhưng biện pháp trút giận này của nàng, có phải đã hơi quá mức hay không?”

“Ta thật sự không phải trút giận, ta suy nghĩ kỹ càng đến tận buổi chiều, cho nên mới sai người thu dọn giường ngủ của ngài. Chỉ là vì ngài quá bận rộn, ta không muốn ngài phân tâm nên mới chưa nói ra. Nhưng ngay lúc này ta lại cảm thấy, chuyện cảm tình tốt nhất phải nên rõ ràng, không thể cứ dây dưa mãi được.”

Tay Sở Dao cầm chìa khóa vàng vẫn còn giơ cao, không dám nhìn vào Khấu Lẫm, “Ngài hãy thu hồi đi thôi. Về bí mật của ngài, ta thề tuyệt đối không hé lộ nửa chữ, nếu ngài không yên tâm thì cứ việc giết ta diệt khẩu. Chuyện ca ca của ta nếu ngài có thể giải quyết được thì rất tốt, nếu ngài không muốn nhúng tay thì cứ để cha ta và cữu cữu nhọc lòng...”

“Dao Dao.” Khấu Lẫm cũng bị nàng kích thích bắt đầu nổi hỏa, nhưng hắn vẫn gắt gao đè xuống, “Nàng có hiểu rõ nàng đang nói gì không? Muốn tùy hứng thì cũng phải có mức độ. Nàng chắc hẳn đã biết ta cũng không phải là một kẻ tốt tính, không nên có ý đồ khiêu chiến sức nhẫn nại của ta.”

“Ta biết, thật ra hiện tại ta cũng chưa hẳn đã hiểu rõ ràng ý tưởng của ta, trong đầu ta quá hỗn loạn.” Thanh âm Sở Dao mang theo một tia mỏi mệt cùng giãy giụa, “Nói đơn giản hơn, ta cũng không dám quyết định tương lai sẽ ở bên ngài, không muốn cuộc sống sau này cứ luôn giống như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ...”

Khấu Lẫm cúi đầu nhìn nàng, giọng nói âm trầm đến cực điểm: “Ta đã nói rồi, đấy đều là vấn đề của ta, sẽ không làm nàng khó xử, nàng không tin ta?”

Sở Dao lắc đầu: “Ta tin tưởng ngài, nhưng dù sao người tính cũng không bằng trời tính, ngài có thể đảm bảo những tính toán của ngài sẽ không sai lệch?”

Khấu Lẫm không nói.

Trong bóng tối, Sở Dao có thể nghe thấy hắn nắm chặt tay khiến khớp xương kêu kẽo kẹt.

Nàng mở to đôi mắt đen láy: “Ngài muốn đánh ta sao?”

Tiếng kẽo kẹt chợt biến mất.

Một hồi im lặng kéo dài.

“Đây là lần đầu tiên ta coi trọng một nữ nhân, không có kinh nghiệm nên quá mức nóng vội. Ta không ép nàng, muốn cho nàng thêm chút thời gian để suy xét. Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, nàng hãy hồi đáp cho ta cũng không muộn.”

Khấu Lẫm không thu hồi chìa khóa vàng, nặng nề kết thúc câu nói rồi nhảy cửa sổ rời đi.

*By Bà Còm in Wattpad *

Sau khi Khấu Lẫm bỏ đi, Sở Dao ngồi dậy, thu tay lại, nắm chặt chìa khóa, trong lòng rối tung rối nùi, không biết mình làm như vậy đến tột cùng có đúng hay không.

Nhưng vô luận suy xét như thế nào, nàng gả cho Khấu Lẫm đều sẽ gây hại cho chàng!

Buổi trưa ở hậu hoa viên nhắc tới phủ Vương Thị Lang cách vách chỉ qua một đêm mà cửa mất nhà tan, bỗng nhiên khiến nàng nhớ tới bí mật ngay trong nhà mình đủ để bị xét nhà diệt tộc. Giả sử tỷ tỷ của Khấu Lẫm thật sự là một thị tỳ, đâu có quan hệ gì đến án mưu phản của Hoài Vương mà Khấu Lẫm còn bị kéo đổ như vậy, huống chi trong nhà nàng cùng với ngoại gia của nàng đã trực tiếp dính vào thế lực của Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công.

Lúc ban đầu khi cha nói cho nàng bí mật này, nàng đã rất khẩn trương một thời gian. Nhưng sau đó nhìn vào thái độ của cha, nàng thấy yên tâm hơn vì dường như hết thảy đều ở trong tầm khống chế của ông. Sở Dao tin tưởng thủ đoạn của cha -- lúc đầu thì đúng là ông bị bắt ép phải lên thuyền giặc hoặc phải chịu một ít kiềm chế; nhưng mấy năm qua đi, thời thế nổi lên biến hóa, tất cả những thế lực sau lưng Tạ Tòng Diễm hiện giờ đều dựa vào cha nàng, nghiễm nhiên đã thành Sở đảng, coi cha nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Cho dù thân thế Tạ Tòng Diễm bị vạch trần, Sở gia cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Vì thế dần dần nàng cũng bớt lo hơn, đợi đến khi Thái Tử đăng cơ thì cha sẽ thành Thủ Phụ, đến lúc đó càng không còn sợ gì cả.

Nhưng Khấu Lẫm không thể tiến vào để bị liên lụy.

Ban đầu cha đã nói, nàng gả cho ai cũng không thể gả cho Khấu Lẫm, sẽ bôi nhọ nề nếp gia đình của Sở thị Sơn Đông. Nhưng hôm nay theo ý của Tạ Tòng Diễm, cha đã sớm biết Khấu Lẫm không cần phải tới bên người để bảo hộ nàng, thế mà vẫn cho phép Khấu Lẫm nhập phủ, để Khấu Lẫm thân cận với nàng. Chắc chắn thông qua buổi đại triều hội lần này, cha đã lĩnh ngộ một chút sự tình -- Càng hiểu biết sâu hơn về đầu óc và năng lực của Khấu Lẫm, cha đã cho rằng Khấu Lẫm có thể coi như nhân vật mấu chốt để đánh thắng ván bài chính trị của Sở gia.

Cho dù Khấu Lẫm nghĩ cách buộc cha nàng phải gả nữ nhi, muốn phân rõ giới hạn với Sở gia, nhưng ông cũng không ngại. Đợi cho đến khi chân chính muốn lợi dụng Khấu Lẫm, cha sẽ chủ động nói cho Khấu Lẫm biết bí mật này của Sở gia. Khấu Lẫm sẽ không còn đường lựa chọn.

Bởi vì cho dù Khấu Lẫm quyết tâm sát hại thê nhi của chính mình mà đem bí mật này tấu lên Thánh Thượng, rồi sau đó đích thân giao nộp Sở gia, nhưng một khi đã làm tế tử của Sở gia thì Khấu Lẫm sẽ không bao giờ có được sự tín nhiệm của Thánh Thượng. Một Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ không có bối cảnh thế gia lại còn không được Thánh tâm thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Trận này Khấu Lẫm đấu với cha nàng chắc chắn sẽ nhận phần thua, không chừng còn sẽ trở thành một thanh đao trong tay cha. Một khi bước lên thuyền giặc này thì Khấu Lẫm không có cách gì quay đầu, nàng thật sự không muốn hại chàng.

Sở Dao nằm thẳng người, giơ lên chìa khóa vàng để trước mắt yên lặng ngắm nhìn, trong lòng chua xót lợi hại. Lúc trước nàng không suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ qua một buổi trưa mà bỗng nhiên tim nàng phát lạnh.

Dạo này dưới sự hướng dẫn của Khấu Lẫm, dường như nàng đã từ từ hiểu được chính trị là chuyện gì.

Nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút, không được, có thời gian nàng phải nói chuyện một cách công bằng với phụ thân.

*By Bà Còm in Wattpad*

Ngoài phủ Thượng thư, Ngu Thanh mới chạy vào phòng bếp lục lọi một hồi không thấy thứ gì nhắm rượu, vừa mới trèo tường ra ngoài thì từ khóe mắt bên phải nhìn thấy một bóng đen chợt lóe qua.

Ngu Thanh phi thân xuống, vung quyền bổ về phía hắn. Thân hình hắc y nhân xoay chuyển, bóp chặt cổ tay vung quyền của nàng, một tay kia của nàng cũng đồng thời nắm mệnh môn hắn. Khi thấy rõ ràng đối phương là ai, hai người đồng loạt buông tay.

“Ai nha, hóa ra là Khấu Chỉ Huy Sứ!” Thấy sắc mặt y đen kịt như đáy nồi, Ngu Thanh ha ha cười nhạo, “Thế nào, ngài cũng bị đuổi ra à?”

“Cũng? Vậy là Ngu Thiếu soái đã bị Sở Tiêu đuổi ra?” Khấu Lẫm cười lạnh, “Bản quan không phải.”

Khấu Lẫm che mặt lên, xoay người muốn đi nhưng lại dừng bước quay đầu, “Ngu Thanh, hôm nay ngươi nói với Sở tiểu thư chuyện gì? Buổi sáng lúc bản quan rời đi nàng còn rất tốt, một ngày không thấy mà đã thay đổi bất thường.”

Ngu Thanh chớp mắt: “Nói nhiều lắm, tuy nhiên đều là chuyện bí mật giữa hai tỷ muội mà thôi, không tiện thuật lại cho ngài.”

Nàng bị Khấu Lẫm đánh nên cố ý chọc tức y một chút, nhưng khi thấy y nhìn về phía mình với ánh mắt băng hàn lãnh khốc, mới ẩn ẩn cảm thấy tình thế không đúng, nghiêm mặt nói: “Chúng ta chỉ bàn luận chút chuyện xưa, không hề nhắc tới ngài một câu.”

“Thật sự?”

Ngu Thanh gật đầu: “Ngài cũng đừng lo lắng, Sở Nhị đúng là rất hiểu ý người, nhưng từ nhỏ được chúng ta nuôi chiều cho đến lớn, ngẫu nhiên sẽ hờn dỗi chút đỉnh. Buổi trưa có lẽ bàn về chuyện tiểu nhi tử nhà Vương Thị Lang cách vách, hắn cũng mang bệnh xương cốt giống nàng nên có lẽ trong lòng khó chịu, lại nhớ đến gia đình đó là bị ngài đến bắt đi...”

“Không phải là chuyện này. Nàng là người phân rõ thị phi, chứng cứ phạm tội của Vương gia vô cùng xác thực, không phải là bị bản quan oan uổng, xét nhà cũng là Thánh Thượng hạ chỉ, bản quan cũng chỉ là người chấp hành công vụ mà thôi.” Khấu Lẫm nói xong chau mày, “Tiểu nhi tử của Vương Thị Lang? Là tiểu tử bệnh hoạn mặt mày trắng bệch?”

Hắn ẩn ẩn có chút ấn tượng, bởi vì năm đó lúc xét nhà trên dưới Vương gia đều khóc lóc thảm thiết, duy nhất một mình thiếu niên mười lăm tuổi từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ lạnh nhạt, rất là khiến hắn chú ý.

Khấu Lẫm suy nghĩ một lát: “Bản quan kêu ngươi lưu tại phủ Thượng thư, ngươi lại muốn đi nơi nào?”

“Tâm tình không vui, đi ra ngoài uống chút rượu rồi về.”

“Vậy bản quan lấy trà thay rượu bồi ngươi vài chén, ngồi xuống hỏi ngươi chút sự tình.”

Ngu Thanh không chút do dự: “Đi thôi!”

Hiện giờ hai người đều là tù nhân, không tiện xuất đầu lộ diện bên ngoài, chỉ có thể đi đến một cứ điểm của Cẩm Y Vệ, phân phó ám vệ mua rượu về cho Ngu Thanh.

Đoạn Tiểu Giang nhìn thấy Khấu Lẫm rất sửng sốt: “Ủa, đại nhân, đêm nay không phải ngài nói sẽ ở phủ Thượng thư hay sao?”

Khấu Lẫm nghiến răng nghiến lợi chỉ vào hắn: “Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta!”

Đoạn Tiểu Giang rụt cổ: “Ngài nói gì thuộc hạ không hiểu.”

“Hừ,” Khấu Lẫm trước hết mời Ngu Thanh ngồi, quay đầu lại cho hắn một ánh mắt giết người, “Đợi chút bản quan sẽ thu thập ngươi!”