Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
“Chuyện xảy ra khi nào? Thế lực nào bắt hắn?”
Khấu Lẫm tuy rằng cũng cảm thấy nao nao, nhưng tin tức này đối với hắn mà nói cũng không coi như ngoài dự liệu. Có thể thấy kẻ điều khiển phía sau màn sở hữu quyền thế không nhỏ, bên cạnh có lẽ còn một mưu sĩ tâm tư kín đáo giỏi về bố cục, tuyệt đối không phải chỉ nghĩ ra một bộ kế hoạch, một kế không thành thì cứ để mặc kệ Ngu Thanh rời kinh.
Chuyện mà Sở Dao suy xét đến thì Khấu Lẫm dĩ nhiên cũng có thể nhìn thấu, mưu kế lúc trước mượn đao mưu sát Sở Tiêu cùng với liên hoàn kế hôm nay vây bắt Ngu Thanh, hầu như là xuất phát từ cùng một người -- không trực tiếp động thủ, áp dụng thủ đoạn vu hãm, coi bộ là sợ bại lộ thân phận.
Từ Công Danh trả lời: “Vào khoảng giờ Dần một khắc, sau ngọn núi Bạch Hạc ở ngoài thành, Thần Cơ Doanh bí mật xuất động sáu đội binh mã vây bắt Ngu Thanh.”
“Thần Cơ Doanh? Tạ Tòng Diễm bắt?” Khấu Lẫm liếc nhìn Sở Tiêu sắc mặt tái nhợt, “Ngươi có biết đội binh mã khi nào thì rời Thần Cơ Doanh đến mai phục ở núi Bạch Hạc?”
Từ Công Danh biết Khấu Lẫm sẽ hỏi: “Theo điều tra là khoảng giờ Tý, Thần Cơ Doanh thu được tin tức Tạ Tòng Diễm truyền đến, xuất động khẩn cấp suốt đêm.”
Khấu Lẫm trầm ngâm: “Xem ra không phải Tạ Tòng Diễm biết trước mà là nhất thời thu được tin tức.”
“Còn có một chuyện nữa.”
“Nói.”
“Đêm qua ở Hồng Tụ Chiêu, có thích khách thả rắn giết người...”
Đoạn Tiểu Giang chớp chớp mắt, ngắt lời: “Có người chết sao? Ta có xem xét thương thế của những người bị cắn tối hôm qua, cũng đâu phải vết thương trí mạng.”
Từ Công Danh hừ hừ: “Ngươi không biết đấy thôi, có lẽ là sau khi ngươi rời khỏi, mấy thủ lĩnh Vệ quân bắt đầu tra xét vụ rắn tấn công, phát hiện trong số nhạc sư thiếu một người bèn phân công nhau lùng bắt ở vùng phụ cận của Hồng Tụ Chiêu. Rốt cuộc là Hạ Bưu Chỉ Huy Sứ Dũng Sĩ Vệ tóm được. Hóa ra là hung đồ kia giết một người nhạc sư, dịch dung giả thành nhạc sư kia, không biết muốn mưu hại ai. Khi bị bắt giữ, hung đồ kia điều khiển rắn cắt đứt cổ họng của một Thiên hộ trong đội của Hạ Bưu mất mạng ngay tại chỗ, gã Thiên hộ toi mạng này lại chính là thân muội phu của Hạ Bưu. Tính tình của Hạ Bưu thô bạo, trực tiếp đập hung đồ vỡ óc, thi thể ném vào công đường Thuận Thiên Phủ, khiến cho Thuận Thiên Phủ Doãn tức giận chửi mắng một hồi.”
Ánh mắt Đoạn Tiểu Giang hướng về phía Khấu Lẫm dò hỏi: “Đại nhân?”
“Hừ, hung đồ này thực mau sẽ bị điều tra rõ thân phận, nhất định có quan hệ đến Ngu gia quân ở Phúc Kiến.” Khấu Lẫm nhếch khóe môi, cười như không cười: “Đại khái là sợ Định Quốc Công phủ e ngại thanh danh của Tống Thất tiểu thư nên không muốn truy cứu việc này, vì thế liền lôi Hạ Bưu vào cuộc. Đúng rồi, hiện tại Ngu Thanh bị chộp tới nơi nào?”
“Thì là Thần Cơ Doanh.” Từ Công Danh nói, “Nghe đồn Binh Bộ Thị lang Viên Thiếu Nhung đích thân chạy đến muốn áp giải Ngu Thanh đi, rốt cuộc vụ võ tướng tự mình nhập kinh thuộc về Binh Bộ xử lý.”
“Tạ Tòng Diễm khẳng định sẽ không thả người.” Đoạn Tiểu Giang chậc chậc trong miệng, "Mới vài ngày trước Sở Thượng thư bị Viên đảng vây bủa tấn công thảm như vậy, thật đúng là phong thuỷ thay phiên luân chuyển...”
Nhẫn nại nghe xong đại khái sự tình, Sở Tiêu rốt cuộc không nhịn nổi xoay người, vừa chạy về hướng cửa nha môn vừa nói: “Đại nhân, thuộc hạ xin nghỉ phép!”
Thấy Từ Công Danh chuẩn bị kêu người ngăn Sở Tiêu, Khấu Lẫm chặn lại: “Cứ để hắn đi.” Lại phân phó cho Đoạn Tiểu Giang, “Phái mấy ám vệ đi theo, thôi, ngươi và Thiên Cơ đi theo là được.”
Ba vị trợ thủ đắc lực của Khấu Lẫm tất cả đều sửng sốt há hốc miệng.
Chức vị của ba người hiện giờ có thể nói là cực cao trong Cẩm Y Vệ: Từ Công Danh đứng đầu Bắc Trấn Phủ Tư, tọa trấn nha môn, xử lý tất cả sự vụ lớn nhỏ; Đoạn Tiểu Giang khinh công hơn người, thân thủ nhanh nhẹn, phụ trách đi theo bên cạnh Khấu Lẫm làm chân chạy qua lại; còn Lục Thiên Cơ sở hữu võ công cao cường nhất trong số ba người, lại không hề giống với Đoạn Tiểu Giang sớm đã thích ứng với sinh hoạt trong quan trường, hành xử vẫn mang đậm chất giang hồ nên bình thường Khấu Lẫm rất hiếm khi sai sử hắn, phải có nhiệm vụ đặc thù nào đó mới có thể phái hắn ra ngoài, loại nhiệm vụ khổ sai bảo hộ người khác này chưa bao giờ dừng lại trên đầu hắn.
Hiện giờ chẳng những Lục Thiên Cơ bị sai sử âm thầm bảo hộ Sở Tiêu, còn kêu Đoạn Tiểu Giang cũng đi theo, quả thực là đãi ngộ ngang với hộ vệ Thánh thượng.
Khấu Lẫm chờ nửa ngày vẫn không nghe bọn họ đáp lời, nhăn mày: “Không nghe hiểu bản quan nói hay sao?”
Đoạn Tiểu Giang hoàn hồn trước tiên: “Vâng, vâng, thuộc hạ liền đi ngay.”
“Thuộc hạ cũng đi.” Lục Thiên Cơ hành lễ rồi đuổi theo Đoạn Tiểu Giang, thấp giọng hỏi, “Vì sao ta cảm thấy đại nhân đặc biệt để ý Sở Bách hộ? Trước đó không ngủ không nghỉ lật lại bản án cho hắn, hôm qua lại tự mình đón đưa hắn lui tới phủ Thượng thư, hôm nay...”
“Đại khái chắc là vì Thánh thượng ra mệnh lệnh.” Đoạn Tiểu Giang nhún vai, trong đầu lại nhớ tới tối hôm qua khi "Sở Tiêu" ở sau lưng Khấu Lẫm cầm Tú Xuân đao làm bộ gõ cái ót của đại nhân, bộ dáng bĩu môi ủy khuất -- -- rõ ràng chính là dáng vẻ của tiểu cô nương đang cùng tình lang giận dỗi.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Sở Tiêu dắt ngựa ra khỏi nha môn Cẩm Y Vệ, cũng không trực chỉ đến nơi đóng quân của Thần Cơ Doanh ngoài thành, bởi vì hắn biết mình có đến đó cũng vô dụng, Tạ Tòng Diễm chịu cho hắn gặp mới thực lạ. Sở Tiêu xoay người lên ngựa, quyết định về phủ tìm Sở Dao.
Mỗi khi Sở Dao không cần thay thế Sở Tiêu thì cuộc sống rất đơn điệu, đọc sách ngoài hành lang, vẽ tranh ở hoa viên, có đôi khi cả ngày cũng sẽ không nói một câu. Nàng vốn đã sớm quen với cuộc sống như vậy, thế nhưng lúc này ngồi dựa cửa sổ, một tay xoa đầu gối hơi đau, một tay chống cằm, bỗng dưng cảm thấy có chút nhàm chán, không bằng đi làm Cẩm Y Vệ còn thú vị hơn.
Ánh mắt liếc ra liền thấy Sở Tiêu hấp tấp chạy vào viện, Sở Dao hơi giật mình, đang muốn hỏi ca ca vì sao còn chưa đi nha môn, lại thấy được gương mặt nôn nóng của ca ca. Nàng chậm rãi ngồi thẳng thân thể, đoán được khẳng định đã xảy ra chuyện.
“A Dao, mau thay y phục theo ta đến Thần Cơ Doanh!” Sở Tiêu tung người nhảy qua vườn hoa chạy tới bên ngoài cửa sổ, mồ hôi đầy đầu, “Ngu Thanh bị tiểu cữu cữu bắt rồi, nhốt ở Thần Cơ Doanh!”
Sở Dao giật mình, vội khép cửa sổ lại, đi đến ngăn tủ tìm kiếm nam trang. Quân doanh không cho phép nữ tử đi vào, bởi vì què chân nên các tướng sĩ đều biết nàng là ai, mặc dù vậy nàng cũng cần thiết đổi nam trang: “Ca có biết là chuyện gì xảy ra hay không?”
“Nghe Từ đại nhân nói...” Sở Tiêu đứng bên ngoài cửa sổ thuật lại tất cả sự tình một lần.
Đợi ca ca nói xong, Sở Dao đổi xiêm y ra khỏi phòng, sai khiến gia phó đem xe ngựa đưa tới ngoài sân viện của nàng. Mấy gia phó lại không dịch chuyển một bước, giống như chưa nghe được, cúi đầu không nói câu nào.
“Vì sao không đi?” Sở Dao nhận thấy tình hình không đúng, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, mới chợt phát hiện hôm nay gia phó trong viện nhiều hơn mấy người so với ngày thường.
“Tiểu thư?” Xuân Đào từ phòng bếp bưng tới chén thuốc trị liệu chân tật, để trong phòng rồi vội vàng chạy ra nâng đỡ Sở Dao, “Quân doanh trọng địa ngài không thể đi, bị người nhìn thấy sẽ chọc phiền toái cho cữu lão gia.”
“Làm sao ngươi biết ta muốn đi Thần Cơ Doanh?” Sở Dao lạnh lùng liếc Xuân Đào một cái.
Xuân Đào run run nói: “Tiểu thư, ngài cũng đừng gây khó xử cho chúng nô tài. Sáng sớm hôm nay cữu lão gia truyền tin lại đây, dặn rằng mấy ngày này không được để ngài ra cửa.”
Sở Tiêu vỗ trán la lên: “Xem ra tiểu cữu cữu đã biết ta sẽ tìm đến muội.”
Lúc này lực chú ý của Sở Dao hoàn toàn không giống với Sở Tiêu: “Dương quản gia đâu? Dường như mấy ngày nay ta không thấy ông ấy?”
“Lão mẫu thân của Dương quản gia ở Tế Ninh sinh bệnh, mấy ngày trước ông ấy đã về quê, Lão gia còn chưa tìm được quản gia mới.” Xuân Đào cắn môi, “Tiểu thư, bình thường ngài không để ý tới vấn đề này nên nô tỳ cũng không bẩm báo với ngài.”
Sở Dao thầm nghĩ Dương quản gia rời đi quá kỳ quặc, ông ta đã quản lý mọi việc trong phủ từ khi nàng còn nhỏ đến giờ, nếu phải về Tế Ninh cũng đâu thể nào không tới nói với nàng một tiếng. Nhưng Dương quản gia được phụ thân rất tín nhiệm, Tạ Tòng Diễm không thể không có lý do mà đuổi được, chắc hẳn xảy ra biến cố gì đó mới bị phụ thân tiễn đi.
Xưa nay đám gia phó trong phủ tất cả đều do Tạ Tòng Diễm chọn lựa huấn luyện rồi giao cho Dương quản gia toàn quyền quản lý; hiện giờ Dương quản gia đi rồi, nghiễm nhiên toàn bộ đều nghe theo Tạ Tòng Diễm.
Sở Dao cười lạnh: “Phụ thân có nói qua sẽ cấm túc ta hay không?”
Xuân Đào lắc đầu: “Lão gia đi sớm thượng triều, nhưng Lão gia khẳng định có chung ý tứ với cữu lão gia.”
“Đi chuẩn bị ngựa xe.” Thái độ Sở Dao thập phần cường ngạnh, “Cữu lão gia sớm đã tự lập môn hộ, trong nhà nếu Lão gia không có mặt, vậy mọi chuyện sẽ do Đại thiếu gia định đoạt, khi nào đến phiên người ngoài khoa tay múa chân?”
“Không sai, phủ Thượng thư đến tột cùng là của họ Sở hay họ Tạ?!” Sở Tiêu nghe xong nửa ngày cũng định thần lại, bày ra khí thế chủ nhân, “Đi chuẩn bị xe! Bằng không sẽ đuổi hết thảy các ngươi ra phủ!”
Đám gia phó đồng loạt quỳ xuống, nhưng vẫn hoàn toàn không nghe lời làm theo.
Xuân Đào không quỳ xuống, chỉ đỏ vành mắt nói: “Thiếu gia, tiểu thư, chúng nô tài thật là bất đắc dĩ mà.”
Sở Tiêu xanh mặt, chuẩn bị ra uy cho bọn chúng nhìn một cái.
“Ca, đừng để ý đến bọn họ.” Sở Dao rút cánh tay ra khỏi tay Xuân Đào, vói qua Sở Tiêu, “Lúc nãy ca cưỡi ngựa trở về chứ gì? Vậy mang theo muội cưỡi ngựa! Hôm nay ta muốn nhìn một chút xem có ai dám động thủ cản ta.”
Vừa nghe lời này, nước mắt Xuân Đào tràn mi: “Tiểu thư, cữu lão gia sẽ đánh chết chúng nô tài!”
“Vậy thì cứ để cữu lão gia đánh chết các ngươi.” Sở Dao đỡ chân khập khiễng đi ra ngoài, quay đầu lại liếc về hướng các gia phó, “Người hầu mà ngay cả chủ tử là ai cũng phân không rõ, giữ lại có ích lợi gì?”
“Ôi chao!” Xuân Đào cắn răng, kêu các gia phó đang quỳ, “Còn thất thần làm chi, tiểu thư muốn ra cửa, mau chuẩn bị ngựa xe!”
Tiểu thư đã hạ quyết tâm thì ai cũng ngăn không được, nếu để tiểu thư và thiếu gia cùng cưỡi một con ngựa đi Thần Cơ Doanh, thế nào cữu lão gia cũng phải xé xác mình ra.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Rốt cuộc Sở Dao cũng ngồi xe ngựa rời khỏi phủ Thượng thư. Trong xe ngựa, Sở Tiêu càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp: “A Dao, vì sao ta cảm thấy chuyện nhà chúng ta mà tiểu cữu cữu nhúng tay quá nhiều?”
Sở Dao tâm phiền ý loạn: “Phải.”
“Chờ ta trở về sẽ thay đổi toàn bộ người hầu trong nhà.” Sở Tiêu bực bội.
“Thay đổi người nói dễ hơn làm, ca biết cách chọn người sao? Lỡ chọn người không đáng tin cậy, có phải còn tạo điều kiện cho thế lực khác nhét gian tế vào phủ? Ca cho rằng nhà chúng ta giống như nhà bình thường à? Cha sẽ không cho phép ca làm xằng bậy.” Sở Dao vén mành lên, hít vào một hơi không khí tươi mát vào sáng sớm, “Cha và tiểu cữu cữu đứng cùng một phe, hai đứa nhãi ranh chúng ta không giúp được gì lại còn không phục nữa sao?”
Sở Tiêu bị nghẹn không thể phản bác, nhưng vẫn cố đề nghị: “Ít nhất phải đuổi Xuân Đào đi thôi, ta chưa từng gặp qua thị nữ nào mà "khuỷu tay quẹo ra ngoài" như vậy!”
Sở Dao không nói tiếp.
Nếu không có Xuân Đào, thì sẽ có Hạ Đào Thu Đào Đông Đào. Cho dù nàng tự mình chọn lựa một thị nữ hợp tâm ý, có lẽ không biết khi nào sẽ bỗng nhiên biến mất không rõ tung tích.
Nàng xem như đã hiểu được rõ ràng, tuy trong miệng Tạ Tòng Diễm nói thực xin lỗi nàng, ngày thường cố tình bảo trì khoảng cách với nàng làm ra tư thái "lấy đại cục làm trọng sớm đã buông tay", nhưng sau lưng vẫn chặt chẽ bảo hộ nàng dưới cánh chim, thật cũng không khác gì bắt nàng giấu riêng. Thực rõ ràng, Tạ Tòng Diễm không cam lòng.
Mà nàng phải nghĩ cách nào đó để làm Tạ Tòng Diễm cam tâm.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
“Quân doanh trọng địa, người nào tự tiện xông vào!”
Vẫn còn cách Thần Cơ Doanh một khoảng mà xe ngựa đã bị bức ngừng lại, Sở Tiêu mở cửa xe: “Tiểu cữu cữu nhà ta, Tạ Tướng quân có ở đây không?”
Nhìn thấy bên trong xe còn ngồi một “nam tử” tư dung tú lệ, có gương mặt tương tự như Sở Tiêu, rõ ràng là vị mỹ nhân què của Sở gia, vị phó tướng nhíu mày, Tướng quân đã dặn dò qua Sở Tiêu tới thì không cho phép đi vào, nhưng không đề cập tới Sở Dao.
“Hai vị đợi chút.”
Chỉ chốc lát sau, Tạ Tòng Diễm một thân nhung trang xuất hiện, quanh thân tỏa ra sát khí phẫn nộ đến ngay cả phó tướng đều không tự chủ được liên tiếp lui về phía sau vài bước.
Sở Tiêu khẩn trương nhắm thẳng sau lưng Sở Dao mà núp, căn bản không dám đối diện với Tạ Tòng Diễm.
Trước kia Sở Dao cũng không bao giờ dám đối diện với tiểu cữu cữu khi vị này đang tức giận, hiện giờ lại nhàn nhạt nhìn Tạ Tòng Diễm nghênh diện đi tới, tia mắt rất trầm tĩnh không buồn cũng không vui.
Tạ Tòng Diễm quả nhiên không dám nhìn vào mắt nàng, bước chân vẫn đều nhịp, biểu tình không thay đổi nhưng tầm mắt lại rất trốn tránh, chưa đi đến gần xe ngựa mà khí thế đã yếu xìu không còn dư lại vài phần, nói ra câu răn dạy mà cũng có vẻ mềm mại vô lực: “Hồ nháo, quân doanh cũng là nơi ngươi có thể tới sao?”
Sở Dao đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu cữu cữu, ta và ca ca muốn gặp Ngu Thanh.”
Tạ Tòng Diễm cự tuyệt: “Không được. Ta sẽ áp giải hắn vào cung diện Thánh.”
“Sau khi diện Thánh hắn liền trở thành tội phạm trọng hình, muốn gặp sẽ rất khó khăn.” Nếu là lúc trước, Sở Dao nhất định sẽ ôm cánh tay tiểu cữu cữu đong đưa làm nũng thỉnh cầu, hiện tại cho dù rất muốn thăm Ngu Thanh, nàng cũng không thể nào duỗi tay ra, “Tiểu cữu cữu, cho chúng ta gặp hắn đi.”
Sở Tiêu bị áp lực đến mức da đầu tê dại nhưng cũng bắt chước khẩn cầu: “Cho dù hiện tại Ngu gia không cùng chung chính kiến với cha, nhưng Ngu Thanh tốt xấu gì cũng cùng chúng ta lớn lên, tiểu cữu cữu...”
Tạ Tòng Diễm nhấp môi vài lần muốn quyết tâm cự tuyệt, nhưng hắn cũng biết chỉ cần Sở Dao cầu thêm một chút thì hắn khẳng định vẫn sẽ đáp ứng, vì thế đơn giản khỏi cần giãy giụa: “Ta chỉ cho các ngươi thời gian một nén nhang.”
Hai huynh muội nhẹ nhàng thở ra, đồng thanh nói lời cảm tạ.
“Viên Thiếu Nhung còn trong doanh trướng, ta đi trước.” Tạ Tòng Diễm phân phó cho phó tướng, “Ngươi dẫn đường, cho xe ngựa đến tận nhà lao.”
“Tuân mệnh!”
Tạ Tòng Diễm xoay người rời đi, vẫn luôn nhịn xuống không quay lại nhìn Sở Dao, sau khi đi xa nghe được tiếng lạo xạo của bánh xe lăn trên mặt đường đá mới dừng lại quay đầu, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Hắn đang cười mỉa mai chính bản thân, cái gì mà quỷ khốc thần sầu, cái gì mà Tạ Diêm Vương, rốt cuộc hắn chỉ là hạng người vô năng yếu đuối mà thôi.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Xe ngựa tới tận cửa nhà lao mới dừng lại, Sở Tiêu đỡ Sở Dao xuống xe.
Nhà lao quân doanh xây tựa vào núi, tương đối đơn sơ, ngày thường chỉ giam giữ binh lính phạm lỗi, ngay cả người trông coi đều không có. Hôm nay bởi vì bắt được Ngu Thanh mà binh linh canh giữ trong ba tầng ngoài ba tầng.
Hai huynh muội theo phó tướng tiến vào cửa lao, binh lính trông coi nhà giam mắt nhìn thẳng.
Phó tướng đi đến một gian ngục đá, lấy chìa khóa mở cửa: “Ngu Thiếu soái ở bên trong.”
Sở Tiêu dừng lại bước chân, Sở Dao đỡ tường tự mình đi vào, nhìn thấy Ngu Thanh ngồi xếp bằng dưới đất, hẳn là nghe thấy thanh âm nên mới vừa ngồi dậy, trên tóc còn dính mấy sợi rơm khô. Còn cọng rơm trong miệng là do chính hắn ngậm lên.
Gần năm năm không gặp, tên cà chớn này vẫn giống trong trí nhớ là cái bộ điệu lưu manh thiếu đòn.
Ngu Thanh “phì” một tiếng phun ra cọng cỏ trong miệng, ngẩng đầu lên, cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn: “Sở Nhị, sao mãi đến bây giờ muội vẫn chưa gả đi thế?”