Đăng vào: 12 tháng trước
Trong đại sảnh của viện châm cứu, Sở Dao đỡ chân đi đến bên người Sở Tu Ninh.
“Con không cần tới nói tốt thay hắn.” Sở Tu Ninh ra hiệu cho Thái Y ra ngoài, cũng không thèm nhìn Sở Dao một cái, “Hôm nay xảy ra chuyện này, cho dù ta bắt hắn lên điện, buộc tội hắn có ý đồ hành thích thì hắn cũng không thể thoát tội.”
“Nhưng trong lòng cha rõ ràng, chàng đã thật sự cứu cha. Bằng không cha cũng đâu thể nhìn ra manh mối từ đao kiếm và y phục dạ hành.” Sở Dao rút ra khăn tay từ trong tay áo, giúp phụ thân lau mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán, giọng điệu nghiêm túc, “Hơn nữa cha à, cha cũng đâu bắt được nhược điểm của chàng. Nếu con không thể cầu xin cha tha thứ, chàng thật sự sẽ đâm chính mình một kiếm đấy.”
Sở Tu Ninh không phản ứng, hơi dựa vào ghế thái sư, chân trái bị thương được Thái Y cố định bằng một giá sắt.
Sở Dao thu khăn, yên lặng nói: “Cha cũng đã biết chàng đối với người khác và đối với chính bản thân tàn nhẫn bao nhiêu. Rốt cuộc vì chàng cứu cha nên cha mới không muốn buộc chàng tự mình hại mình, mới sai tiểu cữu cữu canh chừng để chờ con tới, cho mọi người bậc thang leo xuống.”
Sở Tu Ninh gắt gao mím môi, siết nắm tay đấm nhẹ xuống mặt bàn, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc: “A Dao, hiện tại ta thật hối hận đã gả con cho hắn! Con có nhận ra nguyên nhân vì sao hắn biết rõ trên đường có nguy hiểm mà còn mang theo Đại ca của con hay không?”
Sở Dao dĩ nhiên nhận ra -- là muốn cho ca ca vựng máu ngất xỉu, nàng sẽ nhập vào thân thể ca ca, vừa lúc có thể chứng kiến chàng ta thay cha đỡ một kiếm. Cứ như vậy, sau này nếu hai người lại đấu, tâm của nàng phải thiên về hướng Khấu Lẫm.
Ngoài trừ bị đá thương chân, Sở Tu Ninh tức giận đúng là điểm này: “Tính kế ta cũng được, nhưng ngay cả con cũng muốn tính kế. Một phu quân mà có ý nghĩ xấu đầy mình như vậy, sau này con phải làm thế nào để tin hắn?”
Sở Dao kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống bên cạnh phụ thân, hồi lâu mới mở miệng: “Cha, ngài không cảm thấy chàng thực đáng thương à?”
“Đáng thương?” Sở Tu Ninh quay đầu liếc nàng một cái, để nàng nói.
“Chàng trông có vẻ như mang ý nghĩ xấu đầy mình, nhưng thật ra là người rất có ý thức trách nhiệm. Chàng coi trọng con nên cũng coi trọng những người con thương yêu, cho dù đó là người chàng không thích.”
Sở Dao nghiêm túc nhìn phụ thân, “Một nhà chúng ta đều chịu ân huệ của chàng, chàng đã tận hết khả năng bảo hộ chúng ta chu toàn. Con ngưỡng mộ chàng, ca ca cảm kích chàng, ngay cả cha hôm nay cũng nhờ có chàng, không phải sao? Chàng chỉ cần làm chính bản thân là có thể thắng được sự hảo cảm và tín nhiệm của chúng ta, nhưng chàng nhất định phải dựa vào tính kế.”
Sở Tu Ninh thầm mắng: Bởi vì tiện nhân vĩnh viễn đều là tiện nhân.
Sở Dao nhẹ nhàng giải thích: “Đó là vì một đường chàng đi tới hôm nay, đã bao nhiêu lần bị trả giá do giúp đỡ người khác, thế mà trước nay không hề được hồi báo, thậm chí còn bởi vì lòng tốt mà nhiều lần gặp phải vận rủi suýt mất mạng. Dần dà, bất luận chàng đối tốt với ai cũng không cho rằng đối phương sẽ để chàng trong lòng. Chàng chỉ tin tưởng bản thân phải dựa vào tính kế mới có được hết thảy, mới có thể làm tâm của chàng cảm thấy kiên định. Cha, ngài nói xem chàng có đáng thương hay không?”
Sở Tu Ninh hơi rũ mắt không nói gì. Nắm tay chậm rãi buông ra.
Sở Dao cũng trầm mặc một hồi rồi chua xót nói: “Chàng đã sớm quen với phương thức sinh tồn kiểu này rồi, nhất thời sửa chữa không được. Mà để có thể khiến chàng sửa lại thói quen này, nhất định phải làm cho chàng dưỡng thành một thói quen khác -- Phải làm cho chàng hiểu rõ có những thứ cảm tình không cần tính kế nhưng chàng cũng có thể nhận được. Chàng có tư cách, cũng rất xứng đáng nhận được. Đây không phải là vấn đề của chàng, mà là trách nhiệm của con, hoặc có thể nói, là điều người một nhà chúng ta nên làm cho chàng...”
Sở Dao không tiếp tục nói nữa, chỉ cúi đầu.
Sở Tu Ninh trầm tư thật lâu, lắc đầu, giọng điệu mềm hơn một chút: “Nữ nhi đã gả cho người, quả thật như bát nước đã hất ra ngoài.”
“Mới không phải.” Sở Dao biết phụ thân đã nhượng bộ, xem xét chân bị thương của ông, “Phu quân đích xác nên bị phạt, tuy nhiên chúng ta hồi phủ rồi hãy phạt nhé. Thái Tử và Công chúa đều tới, chúng ta đừng khiến sự tình trở nên ầm ĩ.”
Sở Tu Ninh trầm ngâm nói: “Được, con đi nói với hắn, ta có thể bỏ qua cho hắn, nhưng cho hắn chọn một trong hai con đường để đi.”
Sở Dao hỏi: “Sao ạ?”
Sở Tu Ninh lạnh lùng: “Con đường thứ nhất, ta đã nói lột y phục của hắn thì nhất định sẽ làm. Sau khi trở về, bảo hắn cởi trần đi quỳ từ đường, quỳ đến buổi sáng ngày mai.”
Gân xanh trên thái dương Sở Dao giựt giựt, từ đường tuy có đốt than sẽ không bị đông lạnh, nhưng với tính tình kiêu ngạo của Khấu Lẫm, ngay cả dâng trà cũng không chịu quỳ gối, bảo chàng ta đi quỳ từ đường?
“Con đường thứ hai là gì ạ?”
“Cách thứ hai, không quỳ cũng có thể. Nhưng tất cả số bạc Ngũ Thành Binh Mã Tư và Thuận Thiên Phủ bồi thường cho hắn đều thuộc về ta, vậy thì việc này coi như bỏ qua.”
Ra khỏi viện châm cứu, Sở Dao đi về hướng dãy nhà sau của Thái Y Viện. Có lẽ do Tạ Tòng Diễm đã phân phó trước, quan binh Thần Cơ Doanh phụ trách canh gác tự giác nhường ra một lối vào, cũng không cản nàng.
Một thanh Mạch đao dài chưa ra khỏi vỏ chống trên mặt đất, Tạ Tòng Diễm đứng trong sân như bức tượng điêu khắc. Nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, hắn nhìn Sở Dao từ cổng vòm đi vào. Tuyết đọng dưới đất đã được cào sạch, nhưng mặt đất vẫn còn rất trơn, nàng đi thật chậm.
Tạ Tòng Diễm ra đón nàng: “Tỷ phu nói thế nào?”
Sở Dao chỉ chỉ hướng viện châm cứu: “Cha kêu cữu cữu qua đó.”
“Ta biết rồi.” Tạ Tòng Diễm gật đầu, thu đao đeo lại sau lưng, trước khi đi quét mắt một cái về hướng phòng tạp vật, “Khấu Chỉ Huy Sứ, thật khi dễ ta không biết ngươi trốn ở nơi nào hay sao?”
Sở Dao theo hướng chỉ của tiểu cữu cữu nhìn sang.
Khi Tạ Tòng Diễm chuẩn bị rời đi, mấy phen muốn nói lại thôi, muốn giải thích cho Sở Dao hắn chỉ là phụng mệnh hành sự, hắn cũng đâu muốn trời lạnh như vậy lại đến đây giằng co với Khấu Lẫm. Cuối cùng hắn cũng không mở miệng, không quay đầu lại rời khỏi hậu viện.
Trên đường đi tới viện châm cứu, Tạ Tòng Diễm bị người kêu lại: “Tạ Tướng quân!”
Tạ Tòng Diễm dừng chân quay đầu, người kêu hắn là một vị thiếu niên công tử tuấn tú, nhìn có vài phần quen mặt, cẩn thận nghĩ nghĩ, mới nhớ tới là Công chúa Dung An.
Lần trước áp giải Ngu Thanh tiến cung, hắn và Công chúa nổi lên xung đột, làm bị thương con mèo cưng của nàng ta, còn mở miệng đe dọa vài câu. Lần này chắc là nàng ta muốn tới trả thù.
Tạ Tòng Diễm hơi nhíu mày, chắp tay thỉnh an: “Công chúa vạn phúc.”
Dung An thật sự muốn báo thù, vốn dĩ nàng tới thăm Khấu Lẫm, vừa lúc Tạ Tòng Diễm cũng có mặt, đáng đời hắn gặp xui xẻo. Bình thường nàng ở trong cung nên cơ hội có thể gặp hắn quá ít, nhất định phải tận dụng thời cơ, phải nghĩ biện pháp gì khiến hắn tổn thất mới được.
Mà biện pháp Dung An nghĩ đến chính là, đường đi đọng tuyết rất trơn, nàng sẽ giả bộ té ngã, Tạ Tòng Diễm nhất định phải đưa tay đỡ nàng, nàng liền nhân cơ hội chỉ trích hắn vô lễ khinh bạc. Lại Bộ Thượng Thư là tỷ phu của hắn, lúc này đang ở trong phòng, khẳng định sẽ trách cứ khiến hắn nhận lỗi.
Tròng mắt Dung An xoay chuyển, đã định xong chủ ý bèn đi về hướng Tạ Tòng Diễm: “Thật là trùng hợp, Tạ Tướng quân còn nhớ rõ bổn cung...”
Miệng nàng dường như không có việc gì nói lời này, nhưng trong lòng đang nghĩ phải làm thế nào để trượt ngã không hề để lại dấu vết, vừa phân tâm đột nhiên thật sự không cẩn thận trợt chân một cái, lảo đảo chúi về phía trước. Dung An sợ hãi thét lên, “Á...!”
Mắt thấy sắp sửa đâm đầu vào trong lòng ngực Tạ Tòng Diễm, thế nhưng Tạ Tòng Diễm lại hơi nghiêng người, né ra vài bước để tránh nàng. Dung An mở to hai mắt mà nhìn, người này quả nhiên là đồ cà chớn máu lạnh vô tình!
Coi bộ sắp sửa té sấp trên mặt đất, trước ngực Dung An lại bị vỏ đao ngăn lại. Chính là thanh Mạch đao Tạ Tòng Diễm đeo sau lưng, thân đao dài hẹp nhẹ nhàng đỡ lấy ngươi nàng nhưng lực đạo rất vững chắc, chống được toàn bộ trọng lượng thân thể của Dung An. Hai cánh tay Dung An ôm chặt lấy vỏ đao, như người rơi xuống nước ôm được tấm ván cứu mạng.
Tạ Tòng Diễm đứng xa xa, chỉ duỗi thẳng cánh tay nâng đao đỡ nàng: “Công chúa ổn chứ?”
Dung An ghé vào vỏ đao, sợ đến nỗi tim đập thình thịch: “Cũng... cũng không tệ lắm.”
Tạ Tòng Diễm hơi nâng cánh tay: “Vậy đứng lên đi.”
Theo lực đạo của hắn, Dung An được vỏ đao nâng lên đứng thẳng.
Tạ Tòng Diễm đã đi trong chốc lát mà Sở Dao vẫn chưa thấy Khấu Lẫm bước ra, biết là chàng ta ngại mất thể diện.
Sở Dao cũng cảm thấy mất mặt thay chàng ta, trong lòng buồn cười: “Phu quân, thiếp không có sức khỏe như tiểu cữu cữu, băng thiên tuyết địa như vậy mà chàng nỡ để thiếp đứng chờ hay sao?”
“Kẽo kẹt...”
Khấu Lẫm quả thực đi ra từ phòng tạp vật Tạ Tòng Diễm đã chỉ. Chàng ta vẫn mặc Phi Ngư phục màu vàng đậm, phần bụng thủng một lỗ, máu nhiễm đỏ một mảng lớn, nhìn thấy ghê người. Nếu không phải đã biết nội tình, Sở Dao sợ là sẽ ngất xỉu. Nhìn sắc mặt chàng ta ngượng ngùng, ánh mắt né tránh, cứ luôn giơ tay sờ sờ chóp mũi, giống hài tử ngỗ nghịch phạm sai bị phụ mẫu bắt tại trận, trong lòng Sở Dao vừa tức giận vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Chờ Khấu Lẫm đi tới bên người, Sở Dao bất đắc dĩ hỏi: “Buổi sáng phu quân mới đáp ứng thiếp, sau này ở trong nhà nhường cha nhiều hơn, như thế nào trong nháy mắt đã đá cha vào thẳng Thái Y Viện?”
“Ta...” Khấu Lẫm trong lòng thật sự quẫn bách, lần này thật là mất mặt quá độ, hắng giọng làm ra vẻ bình tĩnh, “Ta chỉ nói ở nhà nhường cha, nhưng ta đá cha ở trên phố.”
Sở Dao nghe vậy sắc mặt trầm xuống.
Khấu Lẫm biết bản thân làm chuyện không sáng rọi, thu hồi vẻ mặt làm bộ làm tịch giải thích: “Ta thật sự nghĩ rằng chỉ đá cha một cái cho hả giận, chỉ nhẹ nhàng đá một cái là được, nhưng đúng lúc ấy bị ba tên thích khách chân chính quấn lấy gấp quá, mất đi đúng mực mới đá mạnh hơn một chút.”
“Thật sự?”
“Thật sự, bằng không ông trời sẽ khiến ta táng gia bại sản, lâm cảnh khốn cùng.”
Lời thề này đã đủ độc, Sở Dao không thể không tin: “Nhưng cha chỉ tha cho chàng với một điều kiện.”
Khấu Lẫm nhíu mày.
Sở Dao liền thuật lại cho Khấu Lẫm hai con đường chọn một Sở Tu Ninh đưa ra.
“Tưởng bở!” Một cái là đánh vào thể diện của hắn, một cái là đoạt tiền, Khấu Lẫm cười lạnh, “Con đường nào ta cũng không đi, cùng lắm thì cho chính mình một kiếm, sợ cái gì?”
Nói xong hắn liền định ra ngoài, muốn phân phó Đoạn Tiểu Giang tìm đến cây kiếm.
Sở Dao cũng không ngăn cản, ở sau lưng dặn dò: “Vậy chàng thọc cẩn thận một chút, đừng đâm bị thương quả thận.”
Khấu Lẫm nghe xong lời này bước chân chựng lại, chớp chớp mắt, đâu phải hắn ngốc đến nỗi sẽ đâm thẳng vào thận đây chứ. Thế nhưng Sở Dao lại nhắc hắn nhớ ra, hôm qua thành thân vẫn còn chưa viên phòng, nếu mà bị thương thì phải cần thêm một thời gian để tĩnh dưỡng.
Hắn khẽ mỉm cười xoay người trở lại bên người Sở Dao: “Bằng không nàng lại đi cầu tình với cha thêm chút nữa?”
“Vô dụng, cha thật rất bực.” Sở Dao lắc đầu, cầm tay chàng ta trách, “Chàng có biết, vấn đề là cú đá này của chàng xém chút nữa làm gãy luôn xương chân của cha hay không...”
“Được được.” Khấu Lẫm tự biết đuối lý, bực bội nói, “Ta thỏa mãn tâm tình của cha là được, sẽ chọn một cái.”
“Chọn cái nào?”
“Còn phải hỏi hay sao, đoạt tiền chính là muốn mạng của ta, so sánh với thể diện thì tánh mạng đương nhiên càng quan trọng hơn.”
Sở Dao đã hiểu, Khấu Lẫm chọn quỳ từ đường.
Nhưng thật ra cũng trùng hợp với điều nàng muốn.