Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
Mãi đến canh năm Sở Dao mới chợp mắt, ngủ liền một mạch đến trưa mới rời giường, nghe tiếng sáo đứt quãng bên hàng xóm truyền đến. Xuân Đào búi tóc cho nàng, phát hiện không thấy cây trâm ngọc: “Tiểu thư, cây trâm của ngài đâu?”
“Đổi trâm khác đi.” Sở Dao kéo ra ngăn kép của hộp trang sức, chọn chọn một lúc rồi lấy một thoa vàng hình con bướm đưa cho Xuân Đào.
“Tiểu thư, còn lão ma ma kia đâu ạ, vì sao cả một buổi sáng cũng chưa nhìn thấy?” Xuân Đào lầu bầu, “Không phải nên ở bên người để bảo hộ ngài sao?”
Sở Dao lờ đi: “Người của tiểu cữu cữu phái tới, ta nào biết đâu.”
Nàng vừa dứt lời liền nghe thấy bên ngoài có người thỉnh an: “Tiểu thư, cữu lão gia tới, thỉnh ngài đi một chuyến đến phòng khách.”
Đôi mày Sở Dao nhíu chặt, từ lần trước tiết lộ bí mật cho Tạ Tòng Diễm thì không thấy cữu cữu xuất hiện. Đã qua bao nhiêu ngày như vậy cũng không biết tiểu cữu cữu có cảm tưởng gì.
“Ta đã biết, sẽ đến ngay.” Sở Dao ngồi trước bàn trang điểm đứng dậy, được Xuân Đào đỡ đến phòng khách.
Tạ Tòng Diễm mặc thường phục, nhìn nàng vào cửa, ánh mắt dừng lại ở cây trâm vàng cài trên búi tóc chớp mắt một cái.
Sở Dao gật đầu chào: “Tiểu cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm nhàn nhạt hỏi: “Không phải muốn tới bên người bảo hộ ngươi sao? Hắn đi rồi à?”
Sở Dao chần chừ chưa trả lời. Khấu Lẫm không gạt phụ thân nàng chuyện bức họa, vậy nghĩa là Tạ Tòng Diễm cũng biết, dường như Khấu Lẫm và hai người họ đã đạt thành một loại hợp tác nào đó. Cho nên Tạ Tòng Diễm mới bị kích thích bèn chạy lại đây hay sao?
“Các ngươi ra ngoài.” Chờ Sở Dao ngồi xuống ghế thái sư, Tạ Tòng Diễm bảo gia phó thị nữ trong đại sảnh rời đi.
Nhìn thấy sắc mặt Sở Dao không vui, sau khi toàn bộ đám người rời đi, Tạ Tòng Diễm mặt vô biểu tình hỏi: “Ngươi cảm thấy, trong phủ họ Sở đã bị họ Tạ ta đây nhúng tay vào quá nhiều có phải hay không?”
Sở Dao rũ mắt: “Không có, ngay cả cha cũng không nói gì, sao ta lại dám có ý kiến.”
Tạ Tòng Diễm lạnh lùng nói: “Lúc trước ta ở nơi này, sau khi tỷ tỷ qua đời, tỷ phu chưa từng tục huyền, hơn phân nửa sự vụ trong phủ đều do ta và Dương tổng quản xử lý. Khi ngươi lớn một chút, có phải ta đã đề nghị ngươi nên học quản gia hay không?”
“Có bảo qua.” Nhưng Sở Dao cả ngày bận rộn học hành, nào có thì giờ để ý tới những việc vặt lông gà vỏ tỏi này.
“Năm đó ngươi nói, ‘Có tiểu cữu cữu ở đây, ta mới không cần tốn tâm tư vào những chuyện này’. Ta nói sau này dù sao ta cũng phải ra ngoài tự lập môn hộ, ngươi lại nói, ‘Chỉ là dọn ra xa hơn một ít thôi, tiểu cữu cữu lợi hại như vậy, quản lý được cả vạn người trong ba đại doanh của kinh đô và vùng lân cận, chẳng lẽ không thể trông nom nổi hai hộ gia đình nhỏ xíu này". Ta lại nói sau này nếu ngươi gả ra ngoài, không biết quản gia thì đâu thể được, lúc đó ngươi trả lời với ta ra sao?”
Sở Dao mông lung hồi tưởng một lát, trên mặt hiện ra vẻ khó xử: “Ta nói, ta sẽ gả cho một nam nhân biết quản gia giống tiểu cữu cữu...”
Nhưng khi đó nàng cho rằng Tạ Tòng Diễm là cữu cữu ruột thịt, cha lại đối với cữu cữu cực kỳ tín nhiệm, đương nhiên nàng cũng toàn tâm toàn ý ỷ lại.
Tạ Tòng Diễm bưng lên chén trà đang bốc khói, không nhìn nàng: “Vậy mười mấy năm qua ngươi sống trong phủ thế nào? Có từng bị ủy khuất gì chưa? Có hạ nhân nào làm ngươi không hài lòng? Ra cửa bọn họ có liều chết bảo hộ ngươi chu toàn hay không? Bọn họ có bao giờ bất trung? Ngươi có từng phải nghi hoặc ai hay chưa?”
Sở Dao dần dần hiểu rõ ý của Tạ Tòng Diễm. Nhớ tới ngày đó ở chùa miếu gia phó vì bảo vệ bọn họ mà bỏ mạng, mặt nàng lộ nét hổ thẹn.
Nhưng mà...
Nàng nặng nề nói: “Nhưng tiểu cữu cữu cấm cản ta đủ điều, không cho ta đi gặp Ngu Thanh, còn phái người theo dõi ta, khống chế nhất cử nhất động của ta, đây có bình thường hay không?”
“Nói đến vụ Ngu Thanh, ngày ấy ta thu được tin tức, trước hết báo cho phụ thân ngươi, phụ thân ngươi bảo ta bắt người thì ta mới đi bắt. Hồng Tụ Chiêu liên tiếp xảy ra biến cố, ta cũng biết trong đó nhất định có âm mưu, mới hạ lệnh cấm ngươi không cho phéo ngươi ra cửa. Ngươi mới vừa bị người bắt cóc, tình cảnh nguy hiểm, A Tiêu thì trước đó một ngày còn bị người bên đường ám sát, đây là việc nhỏ hay sao? Ta lấy thân phận trưởng bối lo cho ngươi, lại phái người đi theo bảo vệ ngươi, đến tột cùng là không đúng chỗ nào?”
Tạ Tòng Diễm phát ra một tiếng cười lạnh tự giễu: “Từ trước ngươi luôn cảm thấy ta thật tốt đẹp ngàn vạn lần, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều dựa vào tiểu cữu cữu. Nhưng một khi biết ta và ngươi không có quan hệ huyết thống, biết ta có ý với ngươi, ở trong mắt ngươi ta lập tức trở thành một tiểu nhân xấu xa mưu toan giam cầm ngươi?”
“Ta không cảm thấy như vậy.” Sở Dao không phủ nhận lời nói của Tạ Tòng Diễm đích xác có đạo lý, nhưng trong lòng nàng thật sự không có cách nào tiếp tục đối xử với tiểu cữu cữu bình thường như xưa. Bản thân của nàng cũng không lý giải được chính mình.
“Ngươi bực ta, là bởi vì chân của ngươi vì ta mà thành tật, thế mà ta lại không báo thù cho ngươi, thả nhũ mẫu của ta chạy đi. Nhưng khi đó ngươi với ta mà nói cùng lắm chỉ là bạn chơi chung, ngươi mới tám tuổi, ta có khả năng sẽ thích ngươi sao? Còn nhũ mẫu lại là thân nhân duy nhất ở cạnh bên ta suốt mười bốn năm, cái nào nặng cái nào nhẹ? Sau đó, ta cũng bởi vì áy náy với ngươi, mới từ từ đặt ngươi vào trong lòng.”
Mấy ngày nay Tạ Tòng Diễm cũng đã suy nghĩ rất rõ ràng, nguyên nhân mỗi lần không dám đối mặt nàng, đúng là vì cảm giác áy náy phức tạp nồng hậu như vậy, càng thích càng áy náy, càng áy náy lại càng thích. Chính hắn cũng không thể phân biệt rõ ràng, cảm tình của hắn đối Sở Dao, đến tột cùng là áy náy hay là thích.
“Lòng ta biết rõ ràng, là ta hại ngươi té lầu bị tàn tật, lại thêm vào vấn đề e ngại danh phận cữu chất, vì thế ngươi và ta mệnh số đã là vô duyên. Cho nên ta chỉ nghĩ phải làm một cữu cữu thật tốt, lấy thân phận trưởng bối chăm sóc ngươi mọi thứ có thể. Phải, ta cũng cảm thấy không cam lòng, nhưng ta có làm gì sai hay sao? Năm đó ta có gây trở ngại ngươi kết giao với Ngu Thanh hay không, hoặc hiện tại ta có gây trở ngại ngươi xuất giá? Khi ngươi cập kê nói muốn gả cho Ngu Thanh, không phải ta đã dọn ra tự lập môn hộ rồi à?”
Tạ Tòng Diễm buông xuống chén trà đã nguội, từ bàn con cầm một chồng giấy đi tới trước mặt Sở Dao vẫn luôn cúi đầu, đặt ở bàn con trong tầm tay nàng, “Đây là khế ước bán mình của hạ nhân Sở gia, còn có gia quy, cùng với những tài sản đang điều hành. Ta đã chú giải chi tiết, ngươi xem có chỗ nào không hiểu thì sai người tìm ta... Ta nợ ngươi, ngươi muốn đối xử với ta thế nào thì ta cũng chấp nhận. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, sau này ta sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt ngươi...”
Sở Dao ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tạ Tòng Diễm, trước nay chưa từng bao giờ nghe cữu cữu nói một tràng dài như vậy, trong lúc nhất thời lòng nàng vô cùng phức tạp.
Là nàng hiểu sai ý rồi sao?
Hay là Tạ Tòng Diễm muốn lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt?
Cánh tay trái theo thói quen buông xuống, lòng bàn tay áp lên đầu gối bên trái, hơi dùng sức xoa. Sở Dao thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tạ Tòng Diễm, lại cúi đầu.
Nàng nghĩ, chắc hẳn nàng đã hiểu sai ý rồi.
Vì sao thế gia luôn cường điệu vụ liên hôn, bởi vì hai chữ “Huyết thống” thật sự thần kỳ vô cùng.
Khi nàng vẫn nghĩ Tạ Tòng Diễm là cữu cữu ruột thịt của nàng thì hết thảy đều có thể tiếp thu, thậm chí nàng còn rất hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của tiểu cữu cữu. Nhưng một khi biết Tạ Tòng Diễm không hề có quan hệ huyết thống đã vậy còn có tình ý với nàng, đột nhiên tất cả những hành động đó liền trở nên khó có thể chịu đựng được. Nàng nảy sinh thành kiến với Tạ Tòng Diễm
Nhưng đây cũng không thể hoàn toàn trách nàng. Không chỉ là vấn đề huyết thống mà còn xuất thân phức tạp của Tạ Tòng Diễm đột nhiên bị vạch trần. Đang từ một thân nhân mà nàng cho rằng đã hiểu tận gốc rễ bỗng nhiên trở nên hoàn toàn thay đổi, làm sao có thể khiến nàng tiếp tục tin cậy?
Sở Dao biết thái độ của mình đã gây thương tổn cho Tạ Tòng Diễm, nàng muốn xin lỗi nhưng lại không thể nói ra miệng.
Sở Dao lại dùng sức xoa đầu gối, cảm thụ một chút đau đớn. Chân của nàng, gần mười hai năm đau đớn, là do Tạ Tòng Diễm gây ra cho nàng, cho dù là vô tâm nhưng thật sự chính hắn là nguyên nhân.
Nàng sẽ không hận Tạ Tòng Diễm, nhưng bảo nàng hãy coi như tất cả chưa từng phát sinh ra thì không có khả năng, rốt cuộc trước nay nàng cũng không phải loại người có lòng bao dung vô bờ bến. Nàng tin tưởng thời gian qua lâu thì sự lấn cấn của nàng sẽ phai nhạt, sẽ chậm rãi nối lại quan hệ với Tạ Tòng Diễm, nhưng hiện tại trong lòng nàng vẫn chưa gỡ được khúc mắc, làm không được chính là làm không được.
Tạ Tòng Diễm đứng trước mặt Sở Dao, rũ mắt nhìn tay nàng khẩn trương xoa đầu gối, chút oán giận dư lại trong bụng đều tiêu tan theo mây khói: “Đương nhiên ta cũng có sai, không nên vẫn coi ngươi như tiểu hài tử mà trông giữ kín mít như vậy, sau này sẽ không.”
“Tiểu cữu cữu đem những thứ này về đi thôi.” Sở Dao chống tay vịn đứng lên, cũng không chuẩn bị nhận lấy chồng khế ước kia, nàng không muốn quản cũng lười phải quản. Nếu cha nàng biết thì chắc chắn cũng sẽ bảo nàng giao hết cho Tạ Tòng Diễm. Cha nàng cả ngày bận rộn với triều chính, nhà lại không có chính thê, sở dĩ trong phủ không loạn là hoàn toàn dựa vào Tạ Tòng Diễm: “Ba người họ Sở chúng ta đều không biết chút gì về việc quản gia này, còn phải làm phiền tiểu cữu cữu tốn chút tâm tư. Lại nói cha đã bắt đầu tìm nơi nghị thân cho ta, ta đã sắp xuất giá, có giữ lấy cũng không giữ được vài ngày.”
Nàng vòng qua Tạ Tòng Diễm đi ra ngoài.
Tạ Tòng Diễm ở sau lưng nàng nói: “Tuy biết ngươi sẽ tức giận, nhưng ta vẫn có vài câu muốn nhắc nhở ngươi.”
Sở Dao dừng lại bước chân, quay đầu: “Tiểu cữu cữu mời nói.”
“Khấu Lẫm không thích hợp với ngươi.” Tạ Tòng Diễm do dự nói: “Ngươi gả cho hậu nhân thế gia, sau lưng có tỷ phu và ta, ngươi ở phu gia muốn làm thế nào cũng được. Nhưng nếu ngươi gả cho Khấu Lẫm, sau này chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”
Sở Dao cũng không tức giận, đây là lời nói thật.
Nếu mấy năm trước Vĩnh Bình Bá thế tử không chết, nàng thật sự gả qua, cho dù nàng phạm phải đầy đủ bảy điều thất xuất thì phủ Vĩnh Bình Bá đã xuống dốc vẫn sẽ chiều theo cung phụng nàng.
(Thất xuất: Bảy lý do để bỏ vợ trong thời phong kiến -- Không con, dâm đãng, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, bị bệnh khó chữa)
Nhưng Khấu Lẫm sẽ không giống vậy, điều nàng có khả năng dựa vào chỉ là sự yêu thích của hắn, mất đi phần yêu thích này thì kết cục của nàng sẽ rất thảm. Nhưng nàng sẽ không tốn công suy xét vấn đề này, đây đâu khác gì là "vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn"?
Sở Dao thuận miệng nói: “Ta thật muốn gả cho y, nhưng cha đã nói, cả đời ta gả không ra cũng đừng nghĩ đến chuyện gả cho Khấu đại nhân.”
Tạ Tòng Diễm cười lạnh: “Đâu thể nào như vậy -- mấy ngày trước ta đã biết Khấu Lẫm thu hồi ám vệ, hẳn là xác định ngươi không còn nguy hiểm. Ta đem việc này báo cho tỷ phu, nhưng khi Khấu Lẫm đưa ra đề nghị muốn tới bên người bảo hộ, tỷ phu liền đáp ứng cái rụp.”
Sở Dao ngẩn người, yên lặng không nói, quay đầu ra khỏi phòng khách.