Đăng vào: 12 tháng trước
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm cẩn thận bưng bình đựng đầy máu đặt lên bàn, mới vừa mở nắp thì một mùi tanh hôi dị thường ập vào mũi khiến hắn suýt nôn.
Gương mặt nhăn dúm dó như hài nhi mới sinh, Khấu Lẫm chậm rãi cúi người, chiếc mũi cao thẳng sắp chạm vào ven bình thì lại đột nhiên đứng thẳng người.
Đầu óc của mình coi bộ có bệnh thật rồi phải không?
Nhìn bình máu sền sệt trộn lẫn lông gà, đây rõ ràng chính là một vò máu gà bình thường, sao lại có công hiệu nâng cao tinh thần được chứ?
Giấc ngủ thiếu mà tinh thần tỉnh táo bộ kỳ quái lắm sao? Khi hắn bằng tuổi Sở Tiêu, sức lực tinh thần không phải còn mạnh hơn gấp mấy lần? Nghĩ tới nghĩ lui, chủ yếu vì sự yêu thích hít mùi máu gà cổ quái của Sở Tiêu đã hại hắn liên tưởng có chút hơi quá.
Trời sinh Khấu Lẫm có lòng hiếu kỳ rất nghiêm trọng và một khả năng phán đoán kinh người, thường thường có thể từ một dấu vết nhỏ như đầu kim để lại là hắn có thể liên tiếp đoán ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế. Có thể bá chiếm vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ mấy năm, trở thành tâm phúc của Hoàng đế, ở kinh thành hoành hành không kiêng nể gì, tất cả đều nhờ vào khả năng đặc biệt mà hắn có được. Bất quá, khả năng đặc biệt khiến hắn lấy làm tự hào lại cũng bởi vậy khiến cho hắn đôi lúc bị đi đường vòng, tài quá nên té đau.
Cuối cùng Khấu Lẫm quyết định phải quan sát thêm mấy ngày mới được. Hắn lại niêm phong cái bình cẩn thận rồi nhét trở về dưới gầm giường, để đúng với vị trí ban đầu không xê dịch một ly -- -- phần giấy có lỗ thủng nhỏ hướng về phía Tây Bắc.
Khấu Lẫm vừa đi ra khỏi phòng liền vừa vặn đụng phải "Sở Tiêu" mới từ cổng vòm quẹo vào.
Vừa qua khỏi giờ Tý, đêm nay trời lại không trăng, duỗi tay chẳng thấy năm ngón. Hai người cách xa nhau khoảng hai trượng, "Sở Tiêu" dừng lại bước chân, dường như đang nhìn cho rõ là ai, chợt lộ ra biểu tình kinh ngạc ôm quyền thỉnh an: “Đại nhân, ngài tìm thuộc hạ có việc?”
Khấu Lẫm chỉ mặc trung y, thân cao ngạo nghễ, mặt không đỏ tim không đập loạn: “Bằng không bản quan đi đến phòng ngươi để tìm ngươi làm ấm giường à?”
"Sở Tiêu" lúng túng giải thích: “Thuộc hạ vốn dĩ định đi chiếu ngục, đi nửa đường thật sự thấy chóng mặt lợi hại, dạo này quá mức mệt nhọc nên thân thể không thể chịu đựng nổi, vẫn phải về phòng ngủ cho tỉnh táo rồi lại tiếp tục.”
Khấu Lẫm nhìn "Sở Tiêu" chăm chú, trầm mặc không nói. Hắn vừa mới bắt đầu hoài nghi tiểu hồ ly tính cách hay thay đổi này có bí mật gì đó, thế là đúng lúc tiểu tử này tìm được thời cơ để làm sáng tỏ, dám nói trong đó không có kỳ quặc? Cũng có lẽ tiểu hồ ly nghe được từ lão Hồ li nên biết về lòng hiếu kỳ nặng của mình, cố ý thiết lập bẫy rập -- -- mới vừa rồi nếu mình không kịp thời quay đầu lại, ngay lúc này sợ là đã bị bắt quả tang đưa nhược điểm vào tay người ta, tên tiểu hồ ly này có thể hô lên vốn dĩ trong bình rượu này chứa vàng để lừa bịp tống tiền hắn.
Khấu Lẫm nhịn không được nghiến răng. Bất quá hắn chỉ moi của Sở Thượng thư ba trăm lượng vàng, bình rượu này đoán chừng có thể chứa được ít nhất bốn trăm lượng vàng vụn, thế là muốn kiếm lời một trăm lượng từ hắn?!
Vô sỉ!
Dưới ánh mắt dần dần trở nên độc ác của Khấu Lẫm, trong lòng Sở Dao bỗng chốc trở nên khẩn trương, không biết mình chọc giận vị tôn sát thần này ở chỗ nào, vội đổi đề tài: “Đúng rồi, còn không biết đại nhân tìm thuộc hạ có chuyện gì?”
Khấu Lẫm lạnh lùng nói: “Bản quan chỉ muốn báo cho ngươi biết, công văn nhậm chức của ngươi đã được đưa đến, hiển nhiên sẽ thuộc Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Tư của ta.” Ngừng một chút, “Viên Thiếu Cẩn từ Đô đốc phủ cũng sẽ tới Bắc Trấn Phủ Tư làm việc. Ngươi và hắn có ân oán gì bản quan quản không được, nhưng Bắc Trấn Phủ Tư không phải là Quốc Tử Giám, hai người các ngươi nếu dám ở địa bàn của bản quan...”
"Sở Tiêu" cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ không dám!”
“Không dám là tốt nhất.” Khấu Lẫm phẩy mạnh tay áo một cái rồi đẩy cửa trở về phòng.
Áp lực bao phủ quanh thân đã được cởi bỏ, Sở Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng trở lại phòng của mình.
Thật ra nàng không biết suy nghĩ của Khấu Lẫm, nàng đi đến nửa đường thật sự cảm thấy chóng mặt mới vòng lại trở về nghỉ ngơi. Nàng kết hợp với Sở Tiêu thay phiên sử dụng thân thể của ca ca lăn lộn một thời gian qua, tuy trạng thái tinh thần của hai người không bị ảnh hưởng nhưng thân thể của Sở Tiêu đã gần đến mức suy sụp, cần thiết phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Nàng dựa lưng vào tường cẩn thận nghe động tĩnh ở cách vách. Chờ tới khi hoàn toàn yên lặng, nàng đi đến mép giường khom lưng thò tay xuống sờ soạng cái bình dưới gầm, phương hướng của lỗ thủng trên giấy cũng không có biến hóa.
Nàng thấy coi bộ Khấu Lẫm ở phương diện nào đó đã bắt đầu nổi lên lòng nghi ngờ, thế nhưng trong lòng nàng không hề dao động. Cho dù có bị Khấu Lẫm phát hiện Sở Tiêu lén giấu một vò máu gà rồi mỗi đêm ôm ra ngửi thì có vấn đề gì? Tuy Khấu Lẫm thông minh tuyệt đỉnh nhưng chắc chắn không thể đoán ra được chân tướng.
Đối với việc mượn thân thể Sở Tiêu, Sở Dao đã có kinh nghiệm phong phú, cũng hiểu rõ thế nhân không đủ năng lực để lý giải và tiếp thu một chuyện quái đản như vậy, do đó nàng đã sớm không hề sợ hãi. Viết cho Sở Tiêu một tờ mật mã người khác đọc không hiểu giấu ở dưới gối đầu, Sở Dao liền an tâm lên giường ngủ một giấc. Nàng khống chế không được thời gian Sở Tiêu tỉnh lại, bất quá nếu nàng chìm vào giấc ngủ thì thân thể này đồng dạng ở vào trạng thái nghỉ ngơi.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Một đêm này Sở Dao ngủ ngon lành, nhưng đôi mắt Khấu Lẫm không thể nhắm lại một chút nào. Bởi vì lòng hiếu kỳ của mình mà suýt nữa bị người tống tiền, việc này đủ khiến cho hắn thức suốt đêm cảnh tỉnh bản thân.
Nghiêm túc cảnh tỉnh đến tận canh tư thì Thánh Thượng bỗng nhiên tuyên hắn vào cung. Nghe nói Thánh Thượng bị ác mộng bừng tỉnh, nhất định phải bắt hắn đứng bên ngoài tẩm cung canh chừng mới dám tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Chờ đến khi "Môn thần" Khấu Lẫm mang theo Đoạn Tiểu Giang từ trong cung ra tới thì tia nắng bình minh đã chiếu sáng khắp nơi. Vừa trở lại nha môn Cẩm Y Vệ, quản gia phủ đệ của hắn đã tới chờ một lúc lâu, báo là sáng sớm hôm nay Thần Cơ Doanh Tạ Tướng quân phái người đưa tới năm trăm lượng vàng thỏi kèm theo một phong thư tự tay viết.
Đoạn Tiểu Giang đang nhai nhồm nhoàm mấy cái bánh bao thịt mua ở quán ven đường, miệng mồm bóng nhẫy lúng búng nói: “Chắc là Tạ Tòng Diễm thay Sở Thượng thư đưa vàng đến chứ gì? Nhưng sao lại tặng thêm hai trăm lượng?”
Khấu Lẫm vừa đọc thư vừa nói: “Trong thư bảo là ba trăm lượng là trả thay lão Hồ li, còn hai trăm lượng kia là hắn tặng ta làm tạ lễ, cảm tạ ta cứu ngoại chất nữ của hắn.” Sau khi gấp thư lại liền phân phó, “Lưu lại ba trăm lượng, còn hai trăm lượng vàng đưa trả lại cho Tạ Tòng Diễm.”
Đoạn Tiểu Giang sau khi nghe xong cực kỳ thắc mắc. Nhắc đến Tạ Tòng Diễm này thì bá tánh Đại Lương biết về hắn rất ít, nhưng trong mắt thiết kỵ Bắc Nguyên thì coi hắn không thua gì Diêm Vương gia. Cũng giống như Sở Thượng thư trước đây, vị Tạ Tướng quân này vẫn luôn ở trong danh sách “Trị không được” của đại nhân nhà bọn họ, vậy mà hôm nay lại chủ động tặng lễ cho đại nhân? Càng kỳ lạ hơn chính là, đại nhân nhà bọn họ có biệt hiệu Khấu Moi Moi, có thể biết keo kiệt đến nông nỗi nào, thế nhưng lại đem vàng đã được dâng đến tận miệng phun trở về một cách dễ dàng như vậy?
Không thể tưởng tượng được!
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Lúc này trong phủ Thượng thư.
Dương tổng quản đưa khách quý bước nhanh dọc theo hành lang vượt qua cổng vòm đi vào hậu hoa viên. Dương tổng quản vừa định hô một tiếng “Tiểu thư” thì kịp nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp dường như đang chăm chú vẽ trong đình hóng gió xa xa, bèn lập tức dừng chân im tiếng.
Dương tổng quản nhìn Sở Dao trưởng thành, biết rõ ràng nhất khi tiểu thư vẽ tranh, ngoại trừ thiếu gia thì không có bất kỳ ai được tới gần quấy rầy. Ông ta quay đầu nhìn người đi phía sau: “Cữu lão gia, tiểu thư...”
Tạ Tòng Diễm nhìn về hướng đình hóng gió cách xa bảy tám trượng, Sở Dao mặc bộ áo trắng váy lam ngồi trước bàn đá trong đình. Khi nàng vẽ tranh thích bím mái tóc đen đầy đặc cho gọn gàng sợ rớt lòa xòa dính vào mực làm dơ giấy vẽ, trên người không có bất kỳ trang sức gì kết hợp với gương mặt trái xoan tinh xảo trắng như gốm sứ càng khiến nàng trông đoan trang thanh nhã hơn.
Khóe miệng Tạ Tòng Diễm không tự giác nhếch lên, nhưng khi tầm mắt trượt xuống hai chân nàng được giấu đưới tấm chăn mỏng, nụ cười của hắn trong chớp mắt bị đông cứng trên mặt. Tạ Tòng Diễm gật đầu, ý bảo hắn đã minh bạch: “Dương thúc cứ việc đi trước, một mình ta ở đây chờ là được.”
Dương tổng quản không do dự đáp ứng: “Vâng”. Tạ Tòng Diễm lớn lên ở Sở gia, mấy năm trước mới ra ngoài tự lập môn hộ, vẫn luôn xem như một nửa thiếu gia trong phủ, bằng không Dương tổng quản cũng không dám trực tiếp dẫn người vào hậu hoa viên mà chưa được tiểu thư đồng ý.
Trước khi ra khỏi cổng vòm, Dương quản gia hơi nghiêng mặt liếc mắt nhìn Tạ Tòng Diễm một cái. Ông đã theo thiếu gia và tiểu thư đi Tế Ninh ba năm, nên cũng đã ba năm chưa từng gặp lại vị này. Chỉ thấy ánh mặt trời chiếu nghiêng trên gương mặt lạnh lẽo kia, cùng lúc trước không có bất luận biến hóa gì, vẫn vô cùng lãnh đạm ít khi nói cười, khiến Dương tổng quản đột nhiên như trở về mười tám năm trước, cái ngày mà một thiếu niên tám tuổi trầm mặc được lão ma ma nắm tay dắt vào phủ đệ Sở gia, cũng là một hôm sáng sớm như thế này.
Nhạc phụ Tạ Trình của Sở Thượng thư là một võ tướng danh tiếng, mười tám năm trước hy sinh trong trận chiến vô cùng thảm khốc với Bắc Nguyên. Vào lúc đó Đại Lương không phải thịnh thế thái bình như hiện giờ, thậm chí có thể nói là đang trải qua thời kỳ hắc ám nhất từ khi lập quốc. Đại thái giám Lê Sùng Nho của Đông Xưởng nắm giữ triều chính tung hoành lộng quyền, Thánh Thượng còn nhỏ nên giống như một con rối, bị Lê Sùng Nho an bài Ngự giá thân chinh đánh Bắc Nguyên, bị bắt làm tù binh nhốt ở Tháp Nhi Cốc nơi giao cảnh của hai nước, được Tạ Tướng quân hy sinh mở một đường máu cứu ra.
Sau khi Thánh Thượng chật vật hồi kinh bèn truy phong Tạ Trình thành Trung Dũng Hầu. Căn cứ theo luật pháp của Đại Lương thì tước vị được truy phong thông thường sẽ không cho thừa kế, nhưng bất quá là do Thánh Thượng quyết định mà thôi. Thánh Thượng thật ra muốn ban cho nhi tử của Tạ gia thừa kế tước vị này, thế nhưng dưới gối Tạ Trình chỉ có một nữ nhi Tạ Tĩnh Xu sớm đã xuất giá, gả cho lúc ấy là Lại Bộ Thị Lang Sở Tu Ninh.
Tạ Tĩnh Xu mang nỗi đau tang phụ, trong lòng còn ấp ủ một vấn đề vô cùng khó xử -- nàng biết Tạ Trình ở Lâm Thanh phủ có dưỡng một phòng ngoại thất, dưới gối có một nhi tử, vẫn luôn giấu gạt mẫu thân vừa ghen tị lại cường thế của nàng.
Nếu nói ra thì thật xin lỗi thân mẫu. Nếu không nói ra thì thật xin lỗi phụ thân quá cố.
Đang lúc giãy giụa không biết phải làm sao, Tạ Tòng Diễm tám tuổi tự mình tìm tới cửa. Hóa ra là khi tin tức Tạ Trình hy sinh được truyền đến Lâm Thanh, ngoại thất kia bèn tự sát chết theo, Tạ Tòng Diễm không thể không tới.
Lần này, kinh thành náo động muốn lật trời.
Đại Lương cấm quan viên dưỡng ngoại thất, vậy nhi tử của ngoại thất có tư cách kế tục tước vị hay không? Lễ Bộ trải qua một phen thảo luận, dựa theo ý tứ của Thánh Thượng phê rằng “Có tư cách”.
Nhưng vô luận Tạ gia tông tộc khuyên can thế nào thì Tạ phu nhân vẫn kiên quyết không cho phép Tạ Tòng Diễm bước vào đại môn Tạ gia. Bà luôn tin tưởng mình và trượng phu vô cùng ân ái, ai ngờ trượng phu lại lén lút dưỡng một phòng tiểu nhân ở bên ngoài, không quật mồ lôi Tạ Trình lên quất xác xem như đã du di cho hắn lắm rồi!
Tạ phu nhân dùng lý do "tước vị được truy phong xưa nay không cho thừa kế" viết bức huyết thư, khẩn cầu Thánh Thượng chớ nên vì vong phu mà mở ra tiền lệ này để tránh vong phu ở dưới chín suối không được an bình. Tạ gia tông tộc tiến kinh chửi ầm lên đều bị Tạ phu nhân vác gậy gộc đánh cho vỡ đầu chảy máu.
Thánh Thượng cũng đã nghe được tính tình dữ dằn hung hãn của Tạ phu nhân, vốn một lòng muốn trợ cấp trung thần, nhưng cũng không thể để thây cốt trung thần chưa lạnh thì đã bức tử phụ nhân vì trung thần ở góa.
Thế là đành từ bỏ.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
“Tước vị cuối cùng chưa thể cho, nhưng sau khi thành niên nhận được ấm quan là điều không tránh được. Từ đấy Tạ Tòng Diễm vào ở trong phủ Sở Thượng thư, được Sở Thượng thư đích thân dạy dỗ thành tài. Khi đó Sở Thượng thư chỉ là Lại Bộ Thị Lang, đồng thời cũng là tôn sư của Thái Tử, tiền đồ không thể hạn lượng. Tạ Tòng Diễm có phụ thân tranh cho hắn cái tiền đồ, còn được dựa lưng vào "cây đại thụ" Sở Thượng thư, con đường làm quan hanh thông như có thần phù trợ.”
(Ấm quan: chức quan ban tặng cho con cháu của Vương, Công, Hầu hoặc đại thần trong triều)
Trong phòng nghị sự của nha môn Cẩm Y Vệ, Khấu Lẫm cầm chén trà bằng vàng nhàn nhạt nói, “Đương nhiên, ta cũng không thể chỉ quở trách hắn một chiều. Tạ Tòng Diễm người này vẫn thật sự có bản lĩnh, sát phạt quyết đoán, binh pháp mưu lược đều là nhân tài kiệt xuất, so với phụ thân của hắn xuất sắc hơn nhiều. Trong mắt Thánh thượng đã là người được chọn tốt nhất để tiếp nhận thay Tống Đô đốc, tương lai sẽ là nhất phẩm đương triều, rường cột nước nhà.”
Đoạn Tiểu Giang lúng ta lúng túng đứng ở một bên, hắn vẫn luôn không quá minh bạch vì sao đại nhân nhà mình mỗi khi nhắc tới Tạ Diêm Vương thì biểu tình luôn không quá tự nhiên. Tạ Diêm Vương hàng năm lăn lộn trong quân doanh đâu có đụng chạm gì đến Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ của đại nhân nhà mình?
Hắn nhịn không được hỏi: “Đại nhân, Tạ Tòng Diễm đắc tội với ngài sao?”
“Không có. Người đắc tội với ta chẳng lẽ còn có thể tồn tại?” Khấu Lẫm thổi thổi trên mặt chén trà, giương mắt cười cười, “Ta chỉ là nhìn hắn không vừa mắt mà thôi, cả ngày trưng ra một gương mặt táo bón giống như tất cả mọi người đều thiếu hắn tiền.”
Đoạn Tiểu Giang nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
“Thật sự.”
Khấu Lẫm không có nói dối, hắn quả thật đơn thuần nhìn Tạ Tòng Diễm không vừa mắt chút nào. Trong kinh hiếm có người biết, cha của Khấu Lẫm cũng chết trong trận Tháp Nhi Cốc mười mấy năm trước, nhưng cha hắn bất quá chỉ là một binh lính bình thường thủ hạ của Tạ Trình.
Cha Tạ Tòng Diễm chết đi để lại cho hắn cái ấm quan, vừa nhìn liền thấy tiền đồ rực rỡ.
Cha Khấu Lẫm chết đi để lại cho hắn quy chế "quốc nạn hàng đầu, phụ chết tử thay".
Tiểu thiếu niên mười tuổi ngay cả thời gian khóc tang cũng không có, liền bị bắt lên chiến trường từ hoả đầu quân làm lên, bắt đầu một cuộc sống "lưỡi đao liếm huyết".
(Hỏa đầu quân: binh lính lo cơm nước trong quân đội)