Chương 130: Anh ấy đến rồi

Chế Tạo Hào Môn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoắc Đình Viễn cầm ly rượu vang, đứng dậy rồi bước

từ từ đến trước mặt Ninh Thần.

Ánh mắt của hắn ta vô cùng bỉ ổi, khiến cho Ninh Thần

phải lùi về mấy bước.

Nhưng mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ phía sau đã

chặn lại khiến cô không thể lùi thêm được nữa.

Hoắc Đình Viễn vươn tay đưa về phía cằm của cô:

“Không biết vào lúc làm chuyện đó thì cô có bình tĩnh vậy

không? Hay là, còn cuồng nhiệt hơn tôi nghĩ?”

Ninh Thần không ngốc, cô đã là người làm mẹ rồi,

đương nhiên sẽ hiểu ý của Hoắc Đình Viễn.

Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn gấp bội, cô bắt

đầu cảm thấy hoảng loạn.

“Anh đừng có tới đây! Chồng tôi mà không tìm được

tôi thì sẽ báo cảnh sát đó! Giờ anh mà thả tôi thì tôi còn

có thể khuyên anh ấy đừng làm vậy!”, Ninh Thần nắm chặt

quần áo theo bản năng, lại tiếp tục khuyên Hoắc Đình

viễn đổi ý.

Nhưng dáng vẻ sợ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh của cô

lại càng kích thích dục vọng của Hoắc Đình Viễn.

“Đừng sợ…” hắn ta đưa rượu cho người bên cạnh, sắc

mặt hơi đỏ. Hoắc Đình Viễn vừa đi về phía Ninh Thần vừa

nói: “Người đẹp như cô ấy à, tôi sẽ không quá bạo lực

đâu”.

“Anh đừng có qua đây! Anh mà dám tới, thì…, trong

sự hoảng loạn cực độ, Ninh Thần chỉ nghĩ đến Hoắc Khải,

cô hét to lên: “Chồng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Nghe được câu này, bước chân của Hoắc Đình Viễn

hơi ngưng lại một chút. Sau đó, hắn ta cười khẩy nói:

“Không tha cho tôi á, có mà tôi không tha cho hắn ta thì

có. Dám láo lếu với tôi thì sẽ phải trả giá thôi. Không

những tôi muốn cô, mà còn muốn hắn ta phải đau khổ cả

đời! Để hắn ta vẫy đuôi với tôi như một con chó!”

“Anh, anh ấy rất lợi hại đó, anh ấy cũng quen rất nhiều

người…”

“Hahahaha…” Hoắc Đình Viễn cười như điên: “Dù hắn

ta quen có nhiều người đi nữa thì có nhiều bằng tôi được

không? Tôi là cậu chủ nhà họ Hoắc đấy, xếp hàng thừa kế

thứ hai đấy! Cô có biết nó nghĩa là gì không hả? Là kể cả

người ghê gớm nhất thành phố này cũng chỉ là rác rưởi

khi đứng trước mặt tôi mà thôi! Nếu không vì Hoắc Giai

Minh có mặt ở đó mấy ngày trước, thì cô nghĩ là tôi sợ

chồng cô, không dám trả thù các người chắc?”

Trái tim Ninh Thần càng lúc càng lạnh, càng lúc càng

trầm. Cô thật sự không hiểu ý nghĩa của việc nằm trong

hàng ngũ thừa kế thứ hai.

Nhưng từ độ ngang ngược của Hoắc Đình Viễn mà nói

thì có lẽ hắn ta là một người rất kinh khủng.

Cho nên hắn ta mới làm ra truyện trái pháp luật này

mà không hề sợ hãi.

Hoắc Đình Viễn từng bước áp sát, Ninh Thần không

còn đường lui nữa, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt bỉ ổi

của tên đàn ông kia tới gần và giơ tay ra.

Lúc ấy, cô như bị sợ đến đơ người ra.

Hoắc Đình Viễn tưởng là cô đã sợ, ham muốn trong

lòng lại càng mãnh liệt hơn, đồng thời đưa tay ra đụng vào

mặt của Ninh Thần. Cái cảm giác mềm mại đó khiến hắn

run rẩy hết cả người.

Đúng là “ngon” thật, chỉ mới là làn da thôi mà đã khiến

người ta động lòng như vậy rồi. Nếu thật sự làm chuyện

đó thì chẳng phải là sẽ sướng như lên tiên sao?

Chính vào lúc này, Ninh Thần đột ngột hét lên rồi vung

tay tát một cái theo bản năng.

Hoắc Đình Viễn không kịp phòng vệ, ăn trọn cái tát.

Tiếng bạt tai vang lên làm cả công xưởng yên tĩnh hẳn lại.

Mấy giây sau, một tên đàn ông nắm lấy đầu Ninh

Thần, chử: “Mẹ kiếp, cô muốn chết à!”

“Thả cô ta ra!” Hoắc Đình Viễn đột nhiên nói.

Tên đàn ông nghe lời, thả tay ra khỏi Ninh Thần đang

ngấn lệ. Hoắc Đình Viễn sầm mặt nhìn cô, ôm bên má bị

tát vẫn còn đang hơi run run, nói: “Đây là cái tát thứ năm

mà hai vợ chồng cô ‘cho’ tôi rồi đấy. Cô yên tâm, một cái

tát sẽ là một lần làm chuyện đó. Tôi mệt thì sẽ đến lượt

bọn họ làm thay. Hôm nay mà không cho cô biết thế nào

là thảm thì tôi sẽ không mang họ Hoắc nữa!”

“Anh, anh dám! Lý Phong sẽ không tha cho anh đâu!”

“Tôi còn mong hắn ta tới đây này, tốt nhất là bây giờ

có mặt luôn đi. Như vậy thì tôi sẽ cho hắn ta tận mắt nhìn

thấy cuộc sống của mình thảm cỡ nào! Sau khi dạy dỗ cô

xong, tôi sẽ xử hắn ta!“ Hoắc Đình Viễn tàn nhẫn nói.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người

khác họ đánh.

Bị Hoắc Khải đánh thì thôi đi, dù sao cũng vì hắn ta có

ý xấu với vợ người ta. Nhưng người phụ nữ này lại dám

đánh hắn ta, đúng là ăn gan hùm mà!

“Mấy người cũng khởi động và chờ một bên dần đi.

Lát nữa sẽ đến lượt mấy người đó”. Hoắc Đình Viễn lạnh

lùng nói.

Mấy tên đàn ông đầu lộ ra vẻ mặt mong chờ. Ánh mắt

lúc nhìn Ninh Thần cũng mang sự thèm khát.

Lúc bắt Ninh Thần, bọn họ không dám làm gì linh tinh

vì Hoắc Đình Viễn đã yêu cầu phải nhìn thấy người phụ nữ

này nguyên vẹn.

Nhưng bây giờ, mấy cái tên ở tầng đáy của xã hội này

làm gì có cơ hội được “làm thịt” một người đẹp mà bình

thường bọn họ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào

như hôm nay chứ.

Bọn họ cố ý vây thành nửa vòng tròn, khiến cho Ninh

Thần không thể chạy trốn đi đâu cả, chỉ có thể nhìn Hoắc

Đình Viễn từng bước áp sát.

Hoắc Đình Viễn vừa đi vừa cởi áo: “Cô yên tâm, tôi nói

là tôi sẽ không quá thô bạo, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ

cho cô biết cái giá phải trả khi tát tôi một cái. Tôi sẽ khiến

cô phải hối hận về hành động của mình. Tôi cũng sẽ quay

clip lại để cho toàn thế giới biết vợ của cái tên kia ngon

đến cỡ nào! Cô có biết thế nào là sống không bằng chết

không? Tương lai của hai vợ chồng nhà cô đấy!”

Ninh Thần tràn đầy tuyệt vọng. Trên đường đi tới đây,

cô thấy ven đường càng ngày càng trở nên vắng vẻ.

Mà cái nhà xưởng cũ nát này sẽ lại càng không có ai

bén mảng tới.

Hôm nay cô thật sự sẽ tiêu đời, không ai có thể cứu

cô được nữa.

Mặc dù sâu dưới đáy lòng, cô cực kỳ hy vọng chồng

cô có thể xuất hiện và cứu cô ra khỏi nơi này, nhưng Ninh

Thần biết chuyện này là không thể.

Điện thoại của cô đã bị lấy đi từ lâu, Hoắc Khải có gọi

thì cũng chẳng biết được nơi cô đang ở là nơi nào.

Có lẽ giờ anh đang hỏi bố mẹ cô, hoặc đang lo lắng đi

tìm cô.

“Lý Phong… Ninh Thần đọc lại cái tên này, rồi đột

ngột như đã hạ quyết định gì đó mà nói với Hoắc Đình

Viễn: “Nếu anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi tự sát!”

Hoắc Đình Viễn sửng sốt rồi cười to: “Cắn lưỡi tự sát?

Cô muốn làm phụ nữ giữ trinh tiết như ngày xưa à? Được,

cô cắn đi tôi xem nào. Chờ cô ngất rồi thì sẽ không thể

phản kháng được nữa, cô cắn đi!”

Mấy tên đàn ông ở bên cạnh cũng hét lên theo: “Cắn

đi”

Sự ngang ngược của đám người này khiến Ninh Thần

càng thêm tuyệt vọng. Cô đặt răng vào đầu lưỡi theo bản

năng, thật sự chuẩn bị tự sát để ép đám người kia lùi lại.

Ngoài chết ra thì cô không biết còn cách nào để khiến

đám người này sợ nữa.

Vào lúc cô định dùng sức cắn lưỡi mình thì một giọng

nói truyền vào tai đám người: “Hoắc Đình Viễn, hình như

cậu không biết chữ “chết’ viết thế nào hả?”

Giọng nói quen thuộc này làm Ninh Thần dừng lại

động tác. Cô mạnh mẽ xoay người lại thì vui mừng nhìn

thấy Hoắc Khải cùng Đường Thế Minh và Đổng Thiên

Thanh đang bước nhanh về đây.

Vào giây phút nhìn thấy chồng mình, nước mắt Ninh

Thần đã tuôn ra như mưa. Cô vừa kích động lại vừa tủi

thân, càng nhiều hơn là nỗi sợ hãi bị đè nén trong lòng,

tạo thành sự bộc phát áp lực tâm lý.

Thấy giọt nước mắt của Ninh Thần, ánh mắt của Hoắc

Khải càng thêm lạnh lùng.

Đến anh còn không nỡ làm Ninh Thần khóc mà lập lời

thề sẽ không khiến hai mẹ con cô ấy chịu bất cứ phiền

não nào. Thế mà bây giờ Hoắc Đình Viễn lại phá vỡ lời thể

của anh.

Hắn ta thật đáng chết!

Thấy Hoắc Khải xuất hiện, Hoắc Đình Viễn rất ngạc

nhiên. Hắn ta nhìn sang mấy tên đàn ông, hỏi: “Các người

nói địa chỉ cho hắn ta biết à?”

“Không hề, gọi điện thoại xong là tôi đã ném điện

thoại đi rồi, ngoài ra không hề có bất kỳ ai liên lạc với cô

ta nữa!”, tên đàn ông vội vàng đáp.

“Chẳng còn ích gì nữa…” Hoắc Đình Viễn lắc đầu,

dùng ánh mắt ám thị. Mấy tên đàn ông lập tức cầm côn

cầm ghế, hoặc xích sắt lên tay.

Sau đó, Hoắc Đình Viễn nhìn về phía ba người Hoắc

Khải. Khi nhìn thấy Đổng Thiên Thanh, hắn ta đã đoán

được là mọi chuyện có liên quan đến gã.

Đổng Thiên Thanh có biết chuyện hắn ta muốn bắt

cóc Ninh Thần, cho nên gã đã đi cáo trạng ư? Nhưng nếu

cáo trạng thì Hoắc Khải cũng không thể đuổi theo được

mới đúng chứ, mấy tên kia chẳng phải đã nói là trước sau

không một bóng người hay sao?

Nhưng cái này không quan trọng, Hoắc Đình Viễn

thậm chí còn chẳng có ý định mắng chửi gì Đổng Thiên

Thanh. Giờ hắn ta đều đang tập trung vào Hoắc Khải.

“Mặc dù không biết anh tới kiểu gì nhưng mà đã tới rồi

thì cũng tốt! Tôi đang mong anh có thể tận mắt nhìn thấy

vợ anh bị làm nhục ra sao đây! Sao nào, anh cũng mong

chờ lắm đúng không?”

Nhìn người đàn ông ngang ngược trước mặt, Hoắc

Khải lạnh lùng nói: “Tôi không mong chờ chuyện cậu đang

nói, nhưng tôi lại mong rằng vào lúc răng cậu bị đánh gãy

hết thì cậu sẽ hối hận vì đã làm thế này”.