Đăng vào: 12 tháng trước
Mộ Dung Khanh không biết có phải uống giấm thành nghiện rồi không, bây giờ là giấm không rời người, đi đâu cứ phải uống vài ngụm.
Tối đó Nghiêm Vinh đưa chăn đến nhà lao, không lâu sau thì thấy Mộ Dung Khanh cũng đến, hắn cũng ôm một chiếc chăn.
“Người đến làm gì?” Thương Mai thấy hắn đi thẳng vào, hỏi.
“Phu thê đồng mệnh, nàng ngủ ở đâu bản vương ngủ ở đó.” Hắn liếc nhìn chiếc giường của Thương Mai, chán ghét nói: “Nàng luộm thuộm như vậy sao? Dưới cũng không rải chiếu sao? Trực tiếp lấy chăn trải lên rơm, thật bẩn.”
Nghiêm Vinh nói: “Tiểu Khuyên đã đi lấy rồi, tới ngay.”
“Ta bây giờ là bị giam ở đại lao, đâu có đòi hỏi nhiều như thế chứ?” Thương Mai lườm nói.
“Không phải nàng đòi hỏi, là bản vương đòi hỏi, bản vương cũng phải ngủ.” Mộ Dung Khanh khịt mũi, bỗng chán ghét nói: “Nàng không tắm.”
Thương Mai không khách khí nói: “Người cho rằng ở đây là nhà lao năm sao à? Còn có phòng tắm.”
“Sao không thể chứ?”
Mộ Dung Khanh phân phó Nghiêm Vinh: “Đi bảo Trương La bê thùng tắm qua đây, đổ đầy nước, người tự mình canh chừng ở bên ngoài, ai cũng không cho phép vào, muỗi cũng phải kiểm tra là đực hay cái mới được thả ra.”
“Không cần phiền phức đâu, ta không tắm, ta đâu cũng không đi, tắm làm cái gì? Ngồi tù cũng phải có phong cách ngồi tù chứ.”
“Nàng không tắm ai ngủ với nàng chứ?” Mộ Dung Khanh mày mắt trợn ngược, phân phó Nghiêm Vinh: “Đi ngay.”
Nghiêm Vinh ấm ức xoay người: “Ta là võ quan ngũ phẩm, lại đi tranh việc của người hầu.”
“Đâu ra mà lắm lời thế?” Mộ Dung Khanh gào lên.
Nghiêm Vinh bịt tai chạy ra ngoài, đi, đi còn không phải được rồi sao? Hở một tí mà nổi giận, có thể lấy được thê tử thì thuần túy chỉ xem mặt.
Nữ thân thật sự là động vật da mỏng.
Tiểu Khuyên ôm chiêu vào thì tròn mắt, nàng ta ấm ức thay cho chủ tử, bây giờ vô duyên vô cớ ngồi nhà lao, sao không oan ức cho được?
“Được rồi, không khóc nữa, không phải chỉ là ngồi nhà lao thôi sao? Ta ngồi được.” Thương Mai vừa mới đã an ủi rồi, nha đầu này thật là nước mắt như nước biển.
“Nô tỳ tối nay không đi, ở bên ngoài với Nghiêm đại nhân.” Tiểu Khuyên thút thít nói.
“Không, bên ngoài lạnh lắm, đừng đợi ở bên ngoài, về đi ngủ đi.”
“Không, không về, nô tỳ đã nói với Nghiêm đại nhân rồi.” Tiểu Khuyên cứng đầu nói: “Hơn nữa, Tiểu Đao cũng ở bên ngoài.”
Nói xong, nàng ta ra ngoài giúp Trương La bê nước tắm.
Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh: “Nhìn, chuyện tốt người làm đó, thật không hiểu người mà, Vương phủ này xây nhà lao làm gì? Lại không phải ngọ môn.”
“Bản vương khi rời cung vào phủ, bèn cho người xây dựng nhà lao này, đợi chính là để nhốt nữ nhân không nghe lời như nàng, vốn dĩ thiết kế bức tường này đều là dụng cụ hành hình, để người khác vừa vào nhà lao này có một loại ảo giác bước vào địa ngục.” Mộ Dung Khanh nhe răng nghiến lợi, giả làm ác quỷ hù dọa cô.
Thương Mai trợn ngược mắt, thật là thanh niên thích tìm thú vui.
Có điều, cô từ thiết kế của nhà lao này có thể nhìn ta, nơi này là nhốt trọng phạm.
Đào đất mà vào, tường đồng vách sắt, hai bên thông gió, đỉnh đầu không khí có thể lưu thông, hàng rào là dùng huyết thiết chế thành, thiết kế tinh diệu, tuy không hiểu cơ quan, nhưng vị trí cửa và chính giữa trên tường có hòn đá nhô ra, dường như là nút khởi động cơ quan.
“Chỗ này của người chắc sẽ không có địa đạo chứ?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh bỗng cảm thấy chơi không vui: “Nàng từ đâu nhìn ra có địa đạo?”
“Trước mặt đèn xì xì, ánh sáng chiếu vào bị nuốt mất, chứng minh chưa đến điểm cuối.”
“Không sai, chỗ này là lối vào của địa đạo, có gì đột ngột xảy ra, từ địa đạo có thể trốn thoát.”
Thương Mai cảm thấy rất kinh ngạc, giờ thái bình thịnh thế như vậy, hắn làm địa đạo làm cái gì?
Hắn là bất cứ lúc nào có lòng chuẩn bị trốn đi.
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói: “Bổn vương đắc tội nhiều người, khó đảm bảo sẽ không có ai muốn lấy đầu của bổn vương, nhiều thêm một đường lui là tốt.”
Thương Mai khẽ thở dài: “Ừm, phải.”
Hắn làm Nhiếp Chính Vương không lâu, nhưng, trước khi làm Nhiếp Chinh Vương, hắn đã là chiến tướng chiến công hiển hách, có người đố kỵ có người nhìn không thuận mắt cũng là điều hợp lý.
Xung quanh đều là những con sói đang nhìn chằm chằm, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.
Nghiêm Vinh thật sự kêu người chuyển thùng tắm vào, còn đổ nước nóng vào, Thương Mai ở trong nhà lao tắm nước nóng xông hương.
Ngủ ở đây không có gì không quen, cô không phải là người cao sang chảnh chọe gì, sườn dốc ở núi hoang, chỉ cần mệt quá, đều có thể ngủ được.
Hơn nữa, vốn dĩ giường của bọn họ không có mềm mại, Mộ Dung Khanh quen ngủ giường cứng, ở điểm này, hắn bằng lòng nằm.
Đương nhiên, cũng không nói gì về chỗ ở, bởi vì cô đều không có yêu cầu giường cao gối mềm gì cả.
Nơi có hắn chính là nhà.
“Hoàng Thái hậu triệu kiến người vào cung, người còn không đi sao?” Thương Mai nằm úp trong lòng hắn, tâm sự trùng trùng hỏi.
“Không vội.” Mộ Dung Khanh ôm cô, cọ vào bên tai cô, không biết từ đâu lại lấy ra vò giấm của hắn: “Nào, uống một ngụm.”
Thương Mai đẩy ra: “Không uống!”
“Uống đi, bản vương uống cùng nàng.” Mộ Dung Khanh nói rồi, bản thân sau khi uống một ngụm thì đưa cho cô, sống chết muốn cô uống.
Thương Mai mới đầu còn tưởng hắn uống giấm chỉ là vì giải cơn nghiện rượu, nhưng bây giờ xem ra không phải, hắn không chỉ bản thân uống, còn ép cô uống, một ngày này, cô cảm thấy mình ngửi mùi giấm thì muốn nôn.
“Nói thật, người rốt cuộc cầm số giấm này làm cái gì?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh không để ý đến nàng, uống một ngụm, tắc miệng, tiến sát hôn Thương Mai.
Thương Mai bỗng đẩy hắn ra, ôm bụng nôn, khó chịu chết đi được.
Mộ Dung Khanh lại đắc ý mỉm cười, đáy mắt vụt qua một tia dị thường.
“Điên rồi, người cút về ngủ đi, đừng ở đây nữa.” Thương Mai tức giận nói.
Mộ Dung Khanh lại ôm nàng vào lòng, cánh tay rắn chắc vòng lấy, chân quắp chặt: “Im miệng, ngủ đi!”
Thương Mai tức điên rồi, còn muốn nói tiếp, hắn dứt khoát lật người phủ lên cô, Thương Mai dùng đẩy ra: “Đây là nhà lao, bên ngoài còn có người.”
“Bọn họ sẽ không vào!” Mộ Dung Khanh cắn tai của cô: “Im miệng ngủ đi, đừng quấy rầy bản vương, bận!”
Thương Mai bỗng thấy vô lực trong lòng, hắn rốt cuộc có biết không, tình hình bây giờ là rất nghiêm trọng?
Thanh Ninh Các.
Tối nay có một cơn mưa đông tầm tã, thời tiết càng lúc càng lạnh.
Tô Phương Nhi đứng ở hiên nhà, quần áo mỏng manh, khiến nàng ta run rẩy, lại không muốn khoác thêm áo, không muốn quay về.
Nàng ta cắn răng, đáy mắt sinh hận, một cây thường xuân trước hiên bị nàng ta ngắt trụi.
“Nhìn thấy rồi chứ? Tuy là nhốt lại, nhưng hắn lại cùng nàng ta ngủ ở đại lao, hắn là không tim không có tình cảm sao? Hắn chỉ là không yêu ngươi, cho dù ngươi hạ cổ, hắn vẫn không yêu ngươi.” Giọng nói chế giễu của Nam Hoài Vương truyền đến, từng câu từng chữ Nhu Dao nhọn, đâm thẳng vào trái tim của nàng ta.
Gương mặt Tôn Phương Nhi yên tĩnh, hận ý thu lại, khẽ nói: “Vậy thì sao chứ?”
“Không như nào cả, chỉ là nghĩ tới lời người nói lúc trước, Mộ Dung Khanh sẽ giết nàng ta hoặc đuổi nàng ta ra ngoài, cảm thấy buồn cười mà thôi, ngươi lấy đâu ra tự tin cho rằng hắn sẽ làm như thế? Chỉ vì người không câu dẫn được hắn thì cho rằng hắn là người vô tâm sao?”
“Đủ rồi!” Tôn Phương Nhi hơi tức tối.
Khẩu khí của Nam Hoài Vương lạnh lẽo giống như mùa đông này: “Bản vương chỉ là cảnh cáo ngươi, đừng vọng tưởng mà hỏng chuyện lớn, Mộ Dung Khanh không yêu ngươi, hắn cả đời này đều sẽ không yêu ngươi, không những như thế, hắn còn cười nhạo tấm lòng của ngươi, nam nhân như thế, người còn muốn hạ thủ lưu tình với hắn?”