Chương 257: 257: Chờ Chút Hình Như Tôi Hiểu Rồi

Không Hề Đáng Yêu

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Giang Nhược bị cảm xúc chi phối, ngón tay cầm quai túi xách bóp chặt cứng, tay kia nắm thành nắm đấm, dưới sự kiềm chế cật lực đang run nhè nhẹ, cô im lặng nhìn Giang Cận vài giây, đột nhiên biểu cảm tự nhiên cười ra tiếng: "Anh thật sự dùng chiêu này không biết chán."
Giang Cận cười một cái, tựa giễu cợt.
Hành lang ngoài phòng hội nghị vắng lặng, nhân viên tham dự hội nghị đã tản đi gần hết, Giang Cận thoáng nhìn chung quanh, mỉm cười giật giật gò má, "Giang Nhược, đầu óc cô rất được, con người thông minh, đáng tiếc bản thân ở trong hoàn cảnh lệch lạc, luôn bị người và vật xung quanh thao túng.

Trong tình huống điều kiện đầy đủ, cô hoàn toàn có năng lực sửa chữa tất cả, nhưng đáng tiếc, cô luôn ở vào thời vận không tốt, còn quá mù quáng.

Vì sao cô vẫn không hiểu..."
Anh ta nói hăng hái, trong đáy mắt âm u lộ ra sự hưng phấn khiến người ta không thể nghiền ngẫm ra lí do, "Tôi không ngại chỉ điểm cho cô một tí, không phải Lục Hoài Thâm muốn kết hôn với Mạn Mạn, hắn chỉ muốn liên hôn với nhà họ Giang, cô thử nghĩ lại từ đầu xem," một tay anh ta vén vạt áo vest lên chống nạnh, một tay làm động tác ngón tay xoay xoay bên đầu, "Từ đầu đến giờ, kĩ càng vào, ngẫm lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tôi đã nói rồi, cô rất thông minh."
Anh ta nói xong, cười cười giọng trầm thấp, xoay người đi luôn, được vài bước lại quay đầu, vẻ tươi cười ý vị sâu xa.
Ánh mắt Giang Nhược quắp chặt bóng lưng Giang Cận, đứng tại chỗ hồi lâu, trước khi ra khỏi nhà cô đã uốn tóc, từ ngọn tóc cho đến mũi giày cao gót đều chỉnh trang tới mức không thể bắt bẻ, cả người tự tin, nhưng tại đây sự tự tin đó dần dần sụp đổ từ trong ra ngoài mà không hề thấy một tí ti manh mối nào.
Giang Nhược hít vào một hơi, lại run rẩy thở ra, cô mấp máy môi, nhấc chân bước dài vững vàng đi về hướng khu thang máy.
Cô không gọi tài xế tới đón mà bắt xe ở dưới tòa nhà.
Giang Nhược gọi cho Cao Tùy.
Điện thoại vừa kết nối, Cao Tùy hỏi: "Họp xong rồi? Kết quả thế nào?"
Cao Tùy bảo cô hôm nay sau khi hội nghị kết thúc, nếu có tình hình gì lập tức liên hệ với anh ta ngay.
"Tôi đến tìm anh."
Cao Tùy nghe giọng nói của cô không ổn, ngừng một chút, nói: "Tôi ở văn phòng, cô đến đây đi."
Xe đợi hồi lâu mới đến, Giang Nhược lên xe.
Tài xế hỏi đi đâu, Giang Nhược cảnh giác nhìn tài xế, một người đàn ông trung niên chất phác, nhích lại gần vị trí trung gian để ngồi, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn khoang điều khiển, hai chiếc điện thoại di động giành đơn, một cái đặt ở bên trái tay lái, một cái dán trên cửa thoát gió điều hòa ở bộ điều khiển trung tâm, đang phát giọng nói đơn đặt xe theo thời gian thực ở khu vực xung quanh, ghế phụ vừa vặn đối diện một tấm giấy phép hành nghề.
Là chính người đó.
Giang Nhược tìm đến số của Lục Hoài Thâm rồi gạt sang, đồng thời báo địa chỉ văn phòng Cao Tùy với tài xế.

Bên Lục Hoài Thâm nhận điện thoại rất nhanh, Giang Nhược kể đại khái với anh về những việc đã qua trong hội nghị cũng như nghị quyết mà hội đồng quản trị đưa ra.
Luật sư cố vấn thuê dài hạn của Lục Hoài Thâm chủ yếu làm các vụ kiện về tài chính, thuộc top đầu trong ngành, định bảo luật sư ấy bắt tay giải quyết việc này.
Giang Nhược sững người, "Em đã nói với Cao Tùy rồi, hiện tại đang trên đường đến văn phòng của anh ta."
Lục Hoài Thâm trầm mặc trong chốc lát, "Để hai người bọn họ hợp tác, sẽ đáng tin hơn."
Giang Nhược nói: "Em hỏi thử Cao Tùy xem thế nào, nếu một mình anh ta có thể thì tìm anh ta là được," nói xong lại vội vàng nói: "Em sắp tới rồi, tí nữa gọi lại cho anh."
Giang Nhược giữ máy thêm vài giây, bên kia không nói lời nào, cô bèn tắt điện thoại.
Tài xế ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, nói: "Chúng ta ít nhất còn phải mười phút nữa mới đến cơ."
Giang Nhược nhìn về sang cảnh quan xanh hai bên đường phố đang lùi về phía sau, nắm chặt di động, không đáp lời.
......
Thời điểm Giang Nhược đến văn phòng Cao Tùy, đúng vào thời gian nghỉ trưa của văn phòng, người trong phòng làm việc tương đối ít, có người thì công việc trong tay khá bận, vừa ăn cơm hộp vừa làm gấp rút.
Lăng Giảo chính là một trong số đó.
Giang Nhược tới nơi, Lăng Giảo đang đối mặt với máy tính viết đơn kiện, miệng ngậm một miếng phở xào, chỗ ngồi của cô ấy gần sát bên cửa sổ, cách văn phòng cộng sự khá xa, xuất phát từ loại cảm ứng nào đó, cô ấy ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Giang Nhược đi vào văn phòng Cao Tùy.
Đầu cô ấy vừa ngước lên, Giang Nhược cũng thấy cô ấy, hai người cười với nhau một cái, chào hỏi, Lăng Giảo nuốt đồ ăn, nói: "Luật sư Cao đợi cô trong văn phòng."
Giang Nhược cười cười: "Vâng, cảm ơn."
Giang Nhược đi vào, Lăng Giảo lặng im nhìn chằm chằm theo cùng hướng hồi lâu, mím môi một cái lại li3m nhẹ, phở xào đột nhiên mất vị, cô ấy uống ngụm nước, tiếp tục chuyên tâm viết đơn kiện.
Đi vào văn phòng, Giang Nhược thấy trên bàn trước ghế sofa có để đồ ăn ngoài, tưởng rằng anh ta vì chờ mình không ra ngoài ăn cơm được, Giang Nhược chỉ chỉ đồ ăn: "Hay là anh ăn cơm trước đi?"
Cao Tùy nói: "Gọi cho cô đấy."
Giang Nhược kinh ngạc, cô vốn nghĩ, nếu bàn chuyện hẳn là cũng sẽ không lâu đến đâu, sợ Cao Tùy có việc khác, không tiện làm lỡ dở thời gian, định nói xong sự tình sẽ tự đi ăn cơm.

"Tôi nghĩ cô vừa tan họp liền tới đây, không có thời gian ăn cơm," Cao Tùy nhìn về phía cô, "Chẳng lẽ cô ăn rồi?"
Giang Nhược lắc đầu, "Chưa ăn."
"Thế vừa khéo, ăn trước đi."
Hộp đồ ăn ngoài bằng thủy tinh, món ăn thanh đạm, ba mặn một canh, Giang Nhược khó từ thiện chí.
Lúc ăn cơm, Cao Tùy cũng chẳng quấy rầy cô, Giang Nhược nhanh chóng giải quyết, sau đó đem tình huống kể cho Cao Tùy, thương lượng đối sách.
Cao Tùy suy tính rồi nói: "Số tiền bồi thường thực tế cuối cùng sẽ không nhỏ, hắn đoán được cô không thể lấy ra nhiều tiền mặt như vậy, chỉ có thể dùng cổ quyền quy sang tiền mặt.

Giang Cận muốn cổ quyền của cô, hiện tại điều có thể dự đoán là, đến lúc đó cô cần chuyển sang tiền mặt gấp, có khả năng hắn sẽ gây cản trở từ bên trong vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hạ giá thu mua cổ phần của cô."
"Cổ phần không thể rơi vào tay hắn," Giang Nhược rất kiên quyết, "Tôi không chỉ có lựa chọn này."
Cao Tùy ngồi đối diện Giang Nhược, "Ý của cô là, bảo Lục Hoài Thâm đưa số tiền này trước..."
"Cũng không phải.

Các dự án vứt bỏ của Giang thị, mỗi cái động một tí là trên trăm triệu, lại cộng thêm thị trường chứng khoán lỗ vốn, món tiền này là con số khổng lồ, ngoài bất động sản thì tài sản của Lục Hoài Thâm đều là quỹ cổ phần, quyền chọn cổ phiếu v.v..., sao có thể có tiền mặt lưu động với số lượng lớn vậy được, hơn nữa đấy cũng phải chuyển thành tiền mặt mới được.

Tôi cũng sẽ không lấy từ chỗ anh ấy nhiều tiền như vậy, bảo anh ấy bù lỗ cho mình để làm gì, hơn nữa trừ cổ phần Giang thị thì tài sản Lục Hoài Thâm sở hữu đều thuộc về tài sản trước hôn nhân."
Cao Tùy hiểu ý cô, "Cô đưa cổ phần cho cậu ta, cậu ta trả nợ cho cô?" anh ta ngừng một chút, cười lên, "Trong tình huống này, cô còn phân rõ thế, cô đã từng hỏi Lục Hoài Thâm nghĩ thế nào chưa?"
Giang Nhược cúi đầu trầm mặc, lát sau cười một tiếng, "Luật sư bọn anh không phải đều đề xướng, tài sản hôn nhân nên rõ ràng rành mạch sao?"
Cao Tùy tươi cười thoải mái: "Không, vừa rồi là tôi đứng ở góc độ của cô để suy xét."
Giang Nhược không biết anh ta nghiêm túc hay nói đùa.
Kế tiếp anh ta nghiêm túc trở lại: "Kỳ thật suy nghĩ của cô quả đúng là thích hợp, đến lúc đó Lục Hoài Thâm nắm trong tay 20% cổ phần Giang thị, e rằng Giang Cận sẽ càng kiêng dè cậu ta hơn, đối với cô mà nói, cũng coi như sẽ mang đến lợi ích gián tiếp.

Hơn nữa cổ phần này, đã xem như tài sản chung sau hôn nhân của bọn cô."
Giang Nhược khựng người, cơ thể dần dần cứng còng như động tác chậm, kìm lòng không đậu lẩm bẩm ra miệng: "Chờ chút, hình như tôi hiểu rồi..."
Cao Tùy nhìn phản ứng của cô có phần kì quái, "Hiểu cái gì?"
Giang Nhược nhìn anh ta, biểu cảm bỗng nhiên lại có chút phức tạp rối rắm, cô lắc đầu, "Không có gì."
Cao Tùy bảo: "Giang Cận đã nói rồi, cho bọn cô hai chọn một, trừ bỏ bồi thường, hiện tại các cách khác đều là bí quá hoá liều.

Tôi cảm thấy chúng ta cần thiết phải xin ý kiến ông nội cô, cô thấy sao? Nếu hiện tại bán đứt cổ phần thì Giang thị tạm thời không còn liên quan đến cô nữa."
Cổ họng Giang Nhược khô khốc, "Đến gặp ông nội tôi trước đi."
Cao Tùy trưng cầu ý kiến cô: "Vừa khéo tí nữa có thời gian rảnh, cùng qua đó trước nhé?"
Cao Tùy có mặt, tiện thể kịp thời giải thích những thứ về mặt pháp luật, cũng dễ bề cho bọn họ phân tích lợi hại..