Đăng vào: 12 tháng trước
Lục Hoài Thâm nghe ý tứ trong lời Lục Chung Nam, hẳn là nghe được phong thanh gì rồi.
Anh cười cười phớt lờ: "Mỗi ngày đều nhớ đến ông đấy, không dám quên ngày nào."
Lục Chung Nam cười khẩy, không nói câu nào.
Lục Hoài Thâm thúc giục: "Cho một câu khẳng định đi, bữa cơm tối nay ông có muốn ăn không?"
Lục Chung Nam giận quá hóa cười: "Tôi nghĩ đây giống như anh đang uy hiếp tôi?"
Lục Hoài Thâm thủng thỉnh: "Đâu có ý này, cháu định nói là nếu ông không ăn thì cháu sẽ bố trí cái khác."
Lục Chung Nam cảm thấy đúng lúc, vốn dĩ muốn tìm anh hỏi chuyện, kết quả tự anh tìm tới cửa trước.
Chỉ là không biết trong bụng thằng này lại chứa ý nghĩ xấu xa gì, nhất nhất phải ra ngoài ăn.
......
Lục Chung Nam tuổi đã lớn, ngày càng thích những nơi thanh tĩnh, Lục Hoài Thâm gãi đúng chỗ ngứa, tìm một quán nhỏ khuất nẻo lại có phong cách tinh tế, đi vào trong rộng rãi sáng sủa cảnh vật ngoạn mục, phòng bao đối diện một cái sân nhỏ, mành trúc vén lên, có thể ngắm cảnh trong sân qua cửa sổ, trên ngọn cây trong sân vẫn mang nét xanh quật cường, trong thời tiết ẩm ướt âm u lạnh lẽo ngày đầu đông ngược lại càng lộ ra sức sống riêng.
Hiện tại nguyên một ngày, Lục Chung Nam làm việc không nhiều, thời gian dư dật, đến giờ thì qua, Lục Hoài Thâm xử lý công vụ tới hơi muộn.
Lục Chung Nam ngồi ở bên bàn đợi gần mười phút thì hơi không vui, vừa thấy người tiến vào liền giận dữ tỏ thái độ.
Lục Hoài Thâm hoàn toàn coi như ông ta tuổi càng lớn tính càng trẻ con, trong phòng nhiệt độ ổn định, vừa đi vào, hơi ấm phả vào mặt, anh cởi áo vest vắt sang một bên, rót một ít rượu đã được làm ấm vào chén của Lục Chung Nam, lúc này mới ngồi xuống.
"Ông huyết áp cao, nếm vị là được."
Ánh mắt Lục Chung Nam tuần tra mấy lần xung quanh, có hàm ý: "Sao tìm được chỗ hay thế này?"
Lục Hoài Thâm nói: "Một người bạn của Hạ Tông Minh vừa mở."
Hai ông cháu hàn huyên vài câu việc nhà, nhân lúc chưa lên món, Lục Chung Nam hỏi: "Anh tìm tôi ra ngoài chỉ đơn thuần ăn bữa cơm? Không có gì muốn nói?"
"Tất nhiên có việc muốn nói, nhưng không phải ông biết cả rồi à?"
Lục Chung Nam uống một ngụm nhỏ, hừ nhẹ một tiếng: "Tôi có phải con giun trong bụng anh đâu, anh không nói tôi biết kiểu gì?"
Lục Hoài Thâm nghĩ thầm ông lão còn vòng vo với mình, dứt khoát hỏi thẳng: "Chẳng lẽ Thường Uyển hoặc Lục Thậm Cảnh chưa nói gì với ông?"
Nói xong anh lại nghĩ, Lục Thậm Cảnh làm việc luôn lo xa nghĩ rộng, lần này trở về một lòng một dạ giả vờ dĩ hòa vi quý trước mặt ông cụ, chắc chắn do Thường Uyển tiến lên đảm nhiệm nhân vật châm ngòi ly gián.
Lục Chung Nam cũng không ra vẻ hồ đồ với anh nữa.
"Tôi còn muốn hỏi thử anh, vì sao Giang Nhược xảy ra chuyện, lại không phải do anh nói cho tôi biết."
Lục Hoài Thâm cười cười: "Đây đồng thời cũng là điều khiến cháu thắc mắc, tối hôm qua sau khi xảy ra chuyện, cháu cho người phong tỏa tin tức.
Người hiểu rõ tình hình trừ Giang Nhược cùng luật sư của cô ấy và thím út, thì chính là người của Giang Cận.
Bên cảnh sát đã thông báo qua, sẽ không để lộ tin tức, ngay cả Lục Thanh Thời, thím út cũng chưa cho biết, cũng chỉ từng gọi điện cho trưởng bối nhà họ Quý, Thường Uyển và Lục Thanh Thời không cùng bọn, ông cho rằng, Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh có được tin tức từ đâu?"
Lục Hoài Thâm nói xong dựa vào thành ghế xem phản ứng của Lục Chung Nam.
Giữa chừng, phục vụ nhà hàng tới lên món, chờ người ta lên món xong rời đi, cửa đóng lại, trong phòng bảo lại chỉ còn hai ông cháu, Lục Hoài Thâm thong dong gắp một miếng măng lên ăn, thuận miệng nói: "Măng này rất mềm."
Lục Chung Nam nhấc đũa, "Cũng không tệ."
Thấy Lục Chung Nam trước sau vẫn không chủ động nhắc đến việc chính, dáng vẻ không quan tâm, Lục Hoài Thâm tạm thời thuận theo ông ta, để người ta ăn cơm trước.
Sau khi cơm no rượu say, Lục Hoài Thâm trực tiếp nói thẳng vào vấn đề với ông ta: "Biết vì sao hôm nay cháu phải tìm riêng ông ra ngoài ăn cơm không?"
Lục Chung Nam dùng khăn giấy lau nhẹ khóe miệng, mắt liếc sang anh, dùng ánh mắt hỏi vì sao.
Lục Hoài Thâm cười cười: "Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh muốn về ăn tối cùng ông, nếu cháu cũng về, thế không phải gặp cùng một chỗ à?"
Lục Chung Nam rũ mắt, cười nhạt một tiếng như là bất đắc dĩ, "Anh lại liệu sự như thần thế? Vậy anh đoán xem, bọn họ muốn nói cái gì với tôi."
Lục Hoài Thâm không cần nghĩ ngợi: "Chẳng qua là sợ cháu lợi dụng chức quyền giúp đỡ Giang Nhược, tổn hại ích lợi công ty..., nắm được một mánh khóe đã có thể hành văn, quả thật là tác phong của Thường Uyển, trước kia các chú bác không phải đã chịu thiệt không ít trong tay bà ta sao?"
"Cái sạp kiếm ăn nhà họ Giang, anh bớt nhúng tay đi," Lục Chung Nam trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng bày tỏ thái độ lần đầu tiên đối với chuyện này, "Cũng không phải bảo anh hoàn toàn không can thiệp, chỉ là bảo," ông ta ngừng một chút, nhìn về phía Lục Hoài Thâm nói: "Phải có chừng có mực, nay đã khác xưa, tình hình Giang thị ngày qua ngày càng nát hơn."
Lục Hoài Thâm gật gù, "Cháu đang muốn nói với ông đấy, cháu tự có tính toán."
Lục Chung Nam nhíu mày, gõ gõ bàn thật mạnh, "Tự có tính toán tự có tính toán, lần nào anh cũng chỉ lấy mấy chữ này ra qua loa lấy lệ với tôi, không cho tôi biết kế hoạch tỉ mỉ của anh, anh bảo tôi tin anh kiểu gì?"
Ánh mắt Lục Hoài Thâm chợt sầm xuống, ngoài mặt vẫn cười: "Ít nhất hiện tại cháu đều cân nhắc lợi ích Bác Lục trong mọi việc, ông không tin cháu, tin Thường Uyển với con trai bà ta cũng được, nhưng ông đừng quên, ngày trước Lục Vưu Văn kiểm tra ra ung thư, vì sao hai người lại lựa chọn tìm cháu về?"
Mấy lời của Lục Hoài Thâm chẳng qua chỉ nhắc nhở Lục Chung Nam nhìn rõ tình thế, mà Lục Chung Nam nghe vào, lại biến tướng thành một kiểu uy hiếp.
Ông ta không nén được giận: "Anh tưởng tôi chỉ có một lựa chọn là anh hả? Anh bớt tự đại đi!"
"Đây không phải sự thật à, ông kích động như vậy làm gì?" Lục Hoài Thâm thản nhiên nhìn ông ta, ngữ khí đều đều: "Hồi trước Bác Lục nguy cơ, nhà họ Thường thừa nước đục thả câu, một mặt lợi dụng Thường Uyển xếp đặt họ hàng vào công ty, ai nấy đều giữ chức vị quan trọng, mặt khác gây áp lực cho công ty, cứ theo tình hình đó, ban lãnh đạo Bác Lục e rằng sắp mang họ Thường mất.
Lục Vưu Văn đổ bệnh, lực bất tòng tâm, mấy đứa con trai khác của ông có triển vọng không? Nếu mà có, chỉ sợ Lục Vưu Văn sẽ chẳng nghĩ đến đứa con trai là cháu, ông cũng sẽ chẳng nhớ tới có đứa cháu là cháu nhỉ?"
Đôi mắt sụp mí của Lục Chung Nam đột nhiên nhìn anh chằm chằm, tức đến nỗi khớp hàm run lên, miệng toàn Lục Vưu Văn Lục Vưu Văn, ngay cả tiếng bố cũng không muốn gọi.
Ông ta nói già mồm: "Ban đầu là mẹ anh kiên trì muốn đưa anh ra ngoài, anh cũng một hai phải đi theo, ai có thể giữ được? Nếu nhà họ Lục cần anh, mẹ anh cũng cần tiền chữa bệnh, thế còn cần gì giằng co không ai chịu ai? Bố mẹ anh ly hôn, thì chẳng lẽ anh không họ Lục nữa?"
Vẻ tươi cười của Lục Hoài Thâm không chạm đáy mắt: "Vậy ông có muốn ngẫm lại cẩn thận không, mẹ con cháu vì sao túng quẫn như vậy? Mẹ cháu có bằng cấp có kinh nghiệm, trước kia học được không ít thứ từ ông ngoại cháu, cho dù tách khỏi nhà họ Lục, tìm công việc tốt không phải chuyện khó, tại sao phải rơi vào kết cục đó? Bởi vì Thường Uyển không buông tha bà ấy, thẳng thừng cắt đứt nguồn kinh tế của bà ấy, Lục Vưu Văn ly hôn đưa cho bà ấy bao nhiêu tiền trong lòng ông biết rõ."
Anh thấy sắc mặt Lục Chung Nam càng ngày càng khó coi, bản thân ngược lại càng bình tĩnh hơn, "Tất cả không phải là kế sao.
Tuy bề ngoài là chịu ảnh hưởng Thường Uyển thổi gió bên gối, thế thì việc Thường Uyển đã làm với mẹ cháu sau đấy, ông và Lục Vưu Văn không biết chắc? Còn không phải để phòng ngừa ngày nào đó nhà họ Lục có chuyện, có thể bắt cháu lập tức thỏa hiệp."
"Những chuyện trước kia cháu không nhắc tới, không có nghĩa là đã cho qua, cũng không có nghĩa cháu không biết gì cả.
Cho nên đừng nói cái vấn đề gì mà lựa chọn với cả tín nhiệm nữa.
Nếu ông còn lung lay bất định giữa hai bên, thì có thể trực tiếp tỏ rõ thái độ với cháu: Bác Lục không cần cháu."
Hà Nội, 28/2/2023
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.