Đăng vào: 12 tháng trước
Cách tấm kính cửa xe, Lục Hoài Thâm nhìn ra bên ngoài, chiếc xe suv màu đen trong gương chiếu hậu càng chạy càng xa, cảm xúc trong cơ thể đấu đá lung tung, khó mà tự tiêu tan, càng không chỗ nào để giải tỏa.
Anh hạ kính xe xuống một chút, mở bao thuốc nhón ra một điếu, bật bật lửa rất nhiều lần vẫn không ra lửa, lần cuối cùng ngọn lửa bùng lên, một cơn gió ngoài cửa xe thổi vào, ngọn lửa tức thì tắt ngấm, không còn lại một chút độ ấm nào.
Lục Hoài Thâm ngừng giây lát, lấy điếu thuốc trên miệng vê thành cục trong tay, bỗng nhiên siết cơ hàm, hàm răng khẽ nghiến, vứt cả thuốc lẫn bật lửa vào đống đá dưới gốc cây bên cạnh.
Xe chạy đi, cổng đồn công an dần dần bị bỏ xa.
Lúc này Cao Tùy mới hỏi Giang Nhược: "Cô định đi đâu?"
Giang Nhược ngẩn người một lúc, dường như bây giờ cô không có nhà để về.
Phòng ở Cẩm Thượng Nam Uyển bị hai mẹ con bà cô chiếm cứ, cho dù có thể ở lại, cô cũng sẽ không về nơi đó, cô sợ dì út nghĩ nhiều, vấn đề bản thân chẳng thể giải quyết, không muốn lại thêm một người phải nhọc lòng.
Giang Nhược lấy di động, vốn định xem thử khách sạn lân cận, lúc này mới phát hiện di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoài Lục Hoài Thâm, còn có của Vương Chiêu và Châu Trí Nhã gọi tới không lâu trước đó, thậm chí có cả một cuộc gọi từ Gisele.
Giang Nhược báo địa chỉ với Cao Tùy, làm phiền anh ta đưa mình đến nơi đó, kế tiếp theo mức độ nặng nhẹ khẩn cấp, đã gọi điện thoại lại cho Gisele trước.
Cô biết mình gặp rắc rối rồi.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Gisele nghe máy, không đợi Giang Nhược nói chuyện thì chị ta đã nói nghiêm khắc: "Qua thảo luận tạm thời, lãnh đạo cấp cao của công ty quyết định kết quả xử lý dành cho cô là tạm thời cách chức để xem xét.
"
"Vâng, được ạ.
"
"Cô không có gì muốn nói?"
"Xin lỗi, đã gây phiền toái cho chị.
"
Gisele tức quá hóa cười: "Không phải cô gây phiền toái cho tôi, là gây phiền toái cho công ty và chính cô nữa, sao cô có thể làm ra cái chuyện không đi qua đại não như thế hả? Cô có ân oán gì với Đỗ Thịnh Nghi?"
Giang Nhược có đi qua đại não, tuy khi đó cô tức giận, nhưng cô không muốn đánh nhau với Đỗ Thịnh Nghi, cô biết Đỗ Thịnh Nghi là nhân vật công chúng, nếu cô động thủ, sự tình náo loạn càng to thì khả năng công việc của cô sẽ không giữ được.
Nhưng đời người luôn tính một đằng ra một nẻo không phải sao?
Giang Nhược nhìn xe qua xe lại bên ngoài cửa xe, đêm đã trở về khuya, phố xá bắt đầu dần trở nên yên tĩnh, cô bình tĩnh nói với đầu kia điện thoại: "Tôi không có dị nghị với kết quả xử lý.
"
Đối với cái khác, cô né tránh mà không đáp.
Gisele trầm mặc mấy giây, cuối cùng nói lạnh nhạt: "Ok, bộ phận quan hệ công chúng đang xử lý việc này, nhưng sẽ đặt lợi ích công ty lên hàng đầu, cô phải luôn mở điện thoại, chờ việc này qua đi, sẽ công bố kết quả xử lý cuối cùng dành cho cô.
"
G nói xong liền tắt điện thoại, chữ "Vâng" của Giang Nhược vừa đến bên miệng, còn chưa nói ra.
Cô gọi điện thoại cho Vương Chiêu, Vương Chiêu còn chưa kịp hỏi cô cái gì, Giang Nhược đã hỏi đêm nay có thể qua nhà cô ấy tá túc được không.
Vương Chiêu ngơ ngác, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: "Được.
"
Giang Nhược vẫn nhớ rõ phương hướng nhà Vương Chiêu, sau khi xuống xe nói lời cảm ơn với Cao Tùy, cũng nói: "Việc kế tiếp cũng giao cho anh, chi phí tôi sẽ gửi, lúc sau có tình hình gì phiền anh thông báo cho tôi.
"
Cao Tùy nói được.
Giang Nhược xuống xe, Vương Chiêu mở cửa an ninh cho cô.
Lên tầng, Vương Chiêu chờ ngay ngoài thang máy, cô ấy đã hiểu đại khái tình hình, từ trong điện thoại nghe giọng Giang Nhược hồn bay phách lạc, đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc thật sự nhìn thấy cô, vẫn hơi giật mình.
Cô ấy chưa bao giờ thấy Giang Nhược nhếch nhác như vậy, kiểu tóc làm đẹp đẽ giờ rối bù xù, áo sơmi lụa bóng láng cũng nhăn nhúm, trên đôi giày cao gót lụa satin sáng màu toàn là dấu vết sau khi bị nước làm ướt.
Vương Chiêu không nói hai lời đã kéo người đưa vào trong nhà.
Về chuyện Đỗ Thịnh Nghi quay quảng cáo bị thương đã được lan truyền khắp mạng xã hội, video của người qua đường quay được tại khách sạn cũng đang được phát tán, trong video có thể nhìn thấy rất rõ ràng Giang Nhược cùng giám đốc lên xe cảnh sát, cư dân mạng đều suy đoán người gây ra sự cố chính là một trong hai người Giang Nhược và giám đốc, dù sao bất kể như thế nào đều là nhân viên DS.
Trước khi sự tình lên men trở thành chuyện lên án nhân viên DS ác ý đả thương người khác, bộ phận quan hệ công chúng đã tìm hiểu tình hình với giám đốc đi theo Giang Nhược đến đồn công an, tiếp theo đã đăng bài thanh minh, nói đó chỉ là trượt nước bể bơi, hai bên trong lúc vô tình bị va chạm, tạo thành một bên rơi xuống nước bị thương, tỏ ý xin lỗi phía Đỗ Thịnh Nghi vì biện pháp bảo hộ không thỏa đáng.
Đương nhiên, khắp nơi đều phải vì lợi ích của mình mà giấu giếm một phần sự thực trong đó.
Phòng làm việc Đỗ Thịnh Nghi rất nhanh đã chia sẻ bài thanh minh xin lỗi này, biểu thị chỉ là sự cố ngoài ý muốn trong công việc, không liên quan gì đến con người.
Nhưng do gần đây ngọn gió Đỗ Thịnh Nghi phất mạnh quá, bên đối đầu nhân cơ hội mua thuỷ quân công kích mang tiết tấu, nghi ngờ Đỗ Thịnh Nghi tự mình lăng xê để cọ nhiệt.
Cá nhân Đỗ Thịnh Nghi không phản hồi, phòng làm việc cùng các bên cũng chưa lên tiếng.
Giang Nhược hoài nghi phòng làm việc làm sáng tỏ, đều không phải là ý kiến của bản thân Đỗ Thịnh Nghi, cô không tin đã nói đến nông nỗi ấy rồi mà Đỗ Thịnh Nghi còn không làm lớn chuyện.
Chẳng qua, quả thực cô cũng không rõ rốt cuộc Đỗ Thịnh Nghi có mục đích gì.
Giang Nhược cảm thấy sự mệt mỏi xưa nay chưa từng có, không chỉ về tinh thần, còn cả cơ thể nữa.
Vương Chiêu là một người bạn rất chu đảo, bởi vì hai người hợp tính nết, Vương Chiêu khá hiểu Giang Nhược, sau khi vào nhà, Vương Chiêu cũng không túm lấy cô hỏi nhiều, sờ thử váy cô thế nhưng đều ướt hết, bảo cô mau đi tắm rửa.
Giang Nhược chẳng mang theo đồ dùng qua đêm nào, Vương Chiêu liền bảo cô vào phòng ngủ chính tắm, mỹ phẩm dưỡng da của cô ấy đều ở bên trong, lại đi lấy một bộ đồ dùng tắm rửa mới cho cô, tìm bộ áo tắm dùng dự trữ cho khách mình đã giặt sạch mang ra.
"Đồ tẩy trang và dưỡng da đều ở trên bệ rửa mặt và trong giỏ bên cạnh, cô đều biết rồi đấy.
"
"Ừ.
" Giang Nhược lẳng lặng gật đầu.
Thời điểm Giang Nhược tắm rửa, phát hiện nước ấm giội qua thân thể, trên cánh tay hơi đau, cô nâng lên nhìn thử, mới phát hiện không biết bị rách da lúc nào, còn có vết bầm tím.
Cô chẳng buồn để ý nữa, bởi vì lúc này lại cảm thấy bụng có vẻ khó chịu, cô sợ tối nay sẽ tới tháng, tắm rửa xong hỏi Vương Chiêu muốn lấy một cái băng vệ sinh, dán trước vào đã.
Tắm rửa xong đi ra ngoài, phát hiện một con mèo nằm trên giường Vương Chiêu, mèo Anh lông ngắn (mèo Aln) màu sắc xinh đẹp vô cùng.
Hồi trước Vương Chiêu từng kể với cô, cô ấy đưa một trong hai con mèo nhà bố mẹ qua đây.
Con mèo đang cuộn hai chân trước, đôi đồng tử to nhìn cô không động đậy, Giang Nhược hướng về phía nó học tiếng mèo kêu, nó nghiêng nghiêng đầu, bộ dáng khá đáng yêu.
Giang Nhược cười cười, đi đến mép giường muốn sờ nó, thoắt cái nó đã nhảy đến chỗ rõ xa, tràn ngập tò mò cùng cảnh giác với người xa lạ vừa xuất hiện trong nhà này.
Vương Chiêu tiến vào, thấy thế gọi một tiếng: "Vương Hữu Tiền, lại đây.
"
Mèo này tên là Hữu Tiền, một con khác trong nhà tên là Chiêu Tài, đều họ Vương.
Hàng xóm có quan hệ không tốt với nhà họ bị hai con mèo này trèo vào cửa sổ, từng chửi rủa sau lưng: Đã giàu có lại còn muốn chiêu tài, có thể thấy được người nhà này tham lam vô độ!
(Hữu Tiền/有钱:giàu có, có tiền, có của)
Vương Hữu Tiền nhìn cô ấy vài cái, nghiêng cái đầu mèo, bước từng bước mạnh mẽ men theo khe cửa đi ra.
Vương Chiêu hỏi Giang Nhược có đói không, có muốn ăn chút gì không.
Giờ cơm trưa Giang Nhược cũng không ăn được mấy miếng, mười tiếng qua cũng chỉ uống non nửa chai nước, sớm đã đói đến mức không có ác cảm rồi.
Muộn thế này, ngày mai Vương Chiêu còn phải đi làm, Giang Nhược không muốn làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của cô ấy, chỉ lắc đầu nói không cần.
"Đúng rồi, tôi bị công ty tạm thời cách chức.
"
Sắc mặt Vương Chiêu hơi trầm xuống, cô ấy có thể đoán được kết quả này, tạm thời cách chức tiếp nhận điều tra, xử phạt cuối cùng là gì còn chưa biết.
"Sự tình đã được giải quyết công khai, nhưng chủ yếu phải xem lúc sau bên Đỗ Thịnh Nghi nói như thế nào, chỉ cần đồng ý giải hòa, ít nhất vẫn giữ được công việc, tôi tìm cơ hội thử khơi thông với bên trên! "
Giang Nhược nói: "Không cần, ngộ nhỡ liên lụy tới cả cô, cô mới vừa thăng chức, hơn nữa nếu bên trên quyết định muốn đuổi việc, cô cũng chẳng nói lay chuyển được, ngược lại sẽ để lại ấn tượng xấu cho cấp trên.
"
"Cái đó thì không thể, tôi có thể thăng chức, cô cũng có công lao, chuyện qua cầu rút ván này tôi sẽ chẳng làm.
Cụ thể thế nào tôi sẽ liệu để làm, đừng lo lắng.
"
Vương Chiêu thấy sắc mặt cô không tốt lắm, không nói thêm chuyện này nữa, "Phòng cho khách tôi đã trải xong, nghỉ ngơi trước đi, muộn thế này rồi, có gì mai lại nói.
"
Trước lúc Giang Nhược vào phòng nhớ tới cái gì, "Tôi có thể ở chỗ cô thêm vài ngày được không?"
"Đương nhiên, ở bao lâu cũng được.
"
"Cảm ơn.
"
Vương Chiêu cho cô một ánh mắt không cần cảm ơn.
Ngày hôm sau Giang Nhược bị tiếng báo thức đi làm làm tỉnh dậy, đang định rời giường, nhớ ra chuyện bị tạm thời cách chức, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, tiếp tục vùi đầu ngủ mê man.
.