Đăng vào: 12 tháng trước
Giang Nhược dành sẵn thời gian tối nay, một đồng nghiệp sinh nhật, mời cô buổi tối đi tụ tập, cô cũng khéo léo từ chối.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà Lục Hoài Thâm vốn dĩ định bảo Giang Nhược đừng lái xe, tan làm sẽ qua đón cô, nhưng cô ở Thành Đông, Bác Lục ở trung tâm thành phố, mà nhà họ Lục ở Thành Nam, Lục Hoài Thâm tới đón cô sẽ vòng rất xa, hơn nữa giờ cao điểm buổi chiều còn tắc đường, cuối cùng vẫn quyết định ai tự lái xe người nấy đi thẳng đến.
(Thành Đông, Thành Nam là viết gọn của phía đông thành phố và phía nam thành phố nhé.
Viết đầy đủ cũng được nhưng mà tôi hơi lười.
Chẳng nhớ đã làm chú thích này chưa =)
Buổi chiều Giang Nhược lại nhận được điện thoại của Lục Hoài Thâm, địa điểm ăn cơm tạm thời đổi sang Đông Giang.
Giang Nhược hai lần đầu đến nhà Lục, trang phục đều là đồ công sở, tuy rằng không phải bộ đen xám cứng nhắc, nhưng so với các vị phụ nữ dày công trang điểm nhà họ Lục, có vẻ hơi tùy ý, những lần đến sau này, cô đều sẽ đổi một bộ váy áo không long trọng như thế nhưng tinh tế về màu sắc và chi tiết, để đỡ phải đổi đi đổi lại, quần áo tốt nhất vừa có thể phù hợp với nơi làm việc, lại thích hợp với tiệc gia đình.
Bởi thế mà phạm vi lựa chọn đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng nhất định phải làm nổi lên một chủ đề, đoan trang.
Kết quả lại tạm thời đổi chỗ, Giang Nhược ngẫm lại bầu không khí chỗ đó, vẫn nên thay bộ váy liền thân dự phòng dùng cho tiệc xã giao thì hơn, lấy đôi giày cao gót nhọn cùng túi xách trong cốp xe ra, khi nào xuống xe thì thay.
Mỗi con đường hướng về trung tâm thành phố lúc này đều rất tắc, trên con đường Giang Nhược đi qua, mắt thấy màn trời dần dần tối sầm như nước mực bị lật úp, phố xá lên đèn, hai bên đường rực rỡ như ban ngày, một giờ trôi qua, cô vẫn bị tắc trên đường!
Lục Hoài Thâm gọi điện thoại hỏi ở đâu rồi, nói xong lại bảo cô tập trung lái xe, không phải vội, sau đó thì không gọi tới nữa.
Thời điểm Giang Nhược đến nơi đã sắp 7 rưỡi, cô có dự cảm sẽ bị Lục Chung Nam lườm trắng mắt, ấy thế mà cô lại không phải người muộn nhất.
Gia đình bốn người nhà Lục Thanh Thời, còn có Lục Trọng, Lục Giam đều chưa tới.
Nhưng Lục Chung Nam vẫn cho cô cái nhìn khinh khỉnh, đây thuần túy là nhìn cô không vừa mắt.
Giang Nhược cũng là người có cốt khí, chào hỏi Lục Chung Nam cùng các vị trưởng bối khác như nhau, cũng không nói nhiều thêm một câu với ông ta, yên lặng ngồi cùng Lục Hoài Thâm.
Dù Lục Hoài Thâm đang ngồi cạnh ông cụ, nhưng sau khi Giang Nhược tới, anh cũng rất ít tiếp lời ông cụ nữa.
Lục Chung Nam liếc sang dùng khóe mắt nhìn Lục Hoài Thâm hỏi han ân cần Giang Nhược, trong lòng đã tức chết rồi, đành phải quay đầu nói chuyện với Lục Thậm Cảnh.
Phát hiện Lục Thậm Cảnh cũng đang nhìn Giang Nhược.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu, Giang Nhược đụng phải ánh mắt đối phương, chỉ là mỉm cười gật đầu với nhau, khách sáo xã giao.
Từ khi vào cửa, Giang Nhược đã chú ý tới cái người bên trái ông cụ, một bộ tây trang màu xanh biển, ngũ quan thanh tú, lời lẽ cử chỉ ôn hòa nhũn nhặn.
Nhìn mặt Lục Thậm Cảnh, ấn tượng về người này trong đầu Giang Nhược dần trở nên rõ ràng, chỉ là đã có sự khác biệt với ấn tượng ban đầu, dường như anh ta mảnh khảnh hơn nhiều, hơn nữa ngồi trên xe lăn.
Lục Chung Nam hỏi Lục Thậm Cảnh: "Làm sao vậy?"
Lục Thậm Cảnh cười cười: "Chỉ cảm thấy hình như đã qua thật lâu, lần trước gặp Giang Nhược, hình như chị ấy mới mười mấy tuổi."
Lục Chung Nam hừ một tiếng: "Đảo mắt một cái con nhóc mười mấy tuổi đã thành chị dâu anh."
Lục Chung Nam cũng chẳng cố ý giảm nhẹ âm lượng, Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược đều nghe thấy.
Lục Hoài Thâm thong dong ngồi đó, cười như một người anh hiền lành: "Thế đã là gì, nói không chừng em dâu bây giờ mới vừa lên sơ trung."
Trong lòng Giang Nhược nhanh chóng tính thử, Lục Thậm Cảnh nhỏ hơn Lục Hoài Thâm mấy tháng tuổi, thế cũng trên con đường hướng đến 33 giống nhau.
Nếu vừa mới lên sơ trung, kém...!kém hai mươi tuổi??
Giang Nhược cười đoan trang dịu dàng, dưới bàn, cô đan chéo chân, dùng mũi giày cao gót đá một phát vào đùi Lục Hoài Thâm.
Lục Thậm Cảnh vẫn cười: "Đúng thật, chuyện tình cảm không thể nói chắc, nếu không thì anh và Chu Mạn cũng..."
Anh ta nói còn chưa dứt lời, ý thức được lời này nói không hợp thời, lập tức dừng lại, chợt cười che giấu sự ngượng ngùng.
Mặt Lục Hoài Thâm không biến sắc, ánh mắt lạnh nhạt hẳn đi.
Hai người thật ra đều không vừa mắt nhau, ánh mắt giao nhau đều là sự biến tướng của đối chọi gay gắt, chẳng qua Lục Hoài Thâm đem chữ khinh thường viết trên mặt, sắc sảo nghiêm nghị, lạnh lùng liều lĩnh, anh xem thường Lục Thậm Cảnh, cùng xem thường Thường Uyển cùng một đạo lý.
Lục Thâm Cảnh thì trước sau như một vẫn thích nói cạnh nói khóe Lục Hoài Thâm.
Lời này cũng làm Giang Nhược xấu hổ, vẻ tươi cười không khỏi phai nhạt đi, dời ánh mắt nhìn về phía cửa, lúc này một nhà bốn người Lục Thanh mới lững thững tới muộn, Lục Trọng, Lục Giam gặp bọn họ ở cổng, cũng cùng nhau đi lên.
Vì chuyện Lục Thanh Thời ngoại tình, ông cụ rất không muốn gặp ông ta, lấy ông ta dẫn đầu, mắng luôn một trận những người đến muộn, "Thể diện lớn thật, thân già này gọi mấy người tới ăn bữa cơm mà phải mời giục năm lần bảy lượt, tôi thật lo mấy người tắc đường tắc đến sáng mai luôn cũng nên."
Nghe những lời này mà xem, lại mang Giang Nhược ra để ném đá giấu tay một phen.
Quý Lan Chỉ nói: "Con chó ở nhà bị bệnh, đưa đi viện thú cưng, không ngờ trì hoãn mất một lúc, gặp ngay giờ cao điểm buổi chiều, để bố đợi lâu rồi."
Lục Chung Nam biết con trai mình có lỗi với người ta, thái độ mềm mỏng vô cùng, lập tức đổi thái độ: "Không sao, dù sao vẫn chưa lên đồ ăn." Ông cụ ăn nói ý tứ vì phòng ngừa Quý Lan Chỉ không thoải mái trong lòng, có thể nói chỉ thiếu điều thề thốt nữa thôi, lại còn hỏi: "Chó của con bị thế nào?"
Lục Gia Lạc trả lời thay mẹ: "Rozy ăn đầu vịt hỏng bị tiêu chảy, miệng nôn chôn tháo."
Lục Chung Nam hiểu ra "ờ" một tiếng: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Bảo còn bị cảm, đang truyền nước biển, phải quan sát một đêm."
Nói đến chuyện tiêu chảy, kỳ thật là rắc rối của Lục Gia Lạc.
Lần trước gần nhà bọn họ có hàng xóm mới chuyển đến, một người phụ nữ một đứa bé, còn có một con toy poodle, nhưng chủ sở hữu căn nhà là bạn Lục Thanh Thời, bất động sản bên này trước đó vẫn luôn để trống.
Sau khi người phụ nữ và đứa trẻ kia chuyển đến, người đàn ông chủ nhà qua một lần, thuận tiện ôn chuyện cũ với Lục Thanh Thời, lúc hai người nói chuyện bị Lục Gia Lạc sơ ý nghe được.
Đại ý chính là, người phụ nữ này là tiểu tam mà người đàn ông chủ nhà nuôi bên ngoài, đứa trẻ đã được mấy tuổi, thật ra trước đó chính thất đã biết từ lâu, chỉ giả vờ không biết, nắm chắc trong tay một nửa tài sản của người đàn ông kia, nên sống thế nào thì vẫn sống thế ấy, người đàn ông kia cũng không dám đề cập ly hôn.
Tiểu tam không có cách nào thượng vị, chỉ có thể không danh không phận mãi, may mà làm người cũng biết khiêm tốn, trốn đến nơi rất xa, không lắc lư trước mặt chính thất, dù sao tình nhân của cô ta cũng sẽ không để cô ta thiếu ăn thiếu mặc, ngược lại nhét từng mớ từng mớ tiền cho cô ta, nuôi cô ta trắng trẻo xinh đẹp.
Nhưng chính vào trước đây không lâu, vợ người đàn ông kia nhất thời nổi hứng, muốn gây khó dễ cho tiểu tam, bảo muốn bán đứt căn biệt thự tiểu tam đang sống, người đàn ông kia nổi trận lôi đình kiên quyết không đồng ý, tiểu tam thế nhưng lại nhìn thoáng, lúc nghe xong, liền dọn đi rất dứt khoát.
Tối hôm đó lúc ăn cơm, nó nói với Quý Lan Chỉ: "Mẹ, hôm nay con bỗng nhiên hiểu cái gì gọi là cá mè một lứa."
Gần đây thời gian Lục Thanh Thời ở nhà rất nhiều, Quý Lan Chỉ ban ngày ra ngoài, không biết bạn Lục Thanh Thời đã tới, đang không rõ nguyên do, Lục Thanh Thời đập đôi đũa lên bàn cạch một tiếng, còn chưa nói, Quý Lan Chỉ đã liếc ngang ông ta, "Phát điên cái gì?"
Trước mặt Lục Gia Lạc, Lục Thanh Thời hoàn toàn không có sự uy nghi cùng tôn nghiêm người làm bố, nhưng ông ta còn có thể làm sao bây giờ?
Chỉ đành bấm bụng nuốt giận tiếp tục ăn cơm.
Sau đó lúc Lục Gia Lạc dắt chó đi dạo, chuyên môn dắt đến cổng nhà cô ta, con Rozy thực lạ lùng, đi ị nhất thiết phải ở trên thảm cỏ, mà Lục Gia Lạc phát hiện cửa nhà tiểu tam kia có thảm cỏ màu sắc rực rỡ rất là đẹp, vì thế mỗi ngày chuyên môn dắt cẩu đi ị ở đó.
Rozy cũng cực vui vẻ, bởi vì ị xong còn có thể ầm ĩ một trận cùng cùng con toy puddle chỉ biết oán trời trách đất kia, hai con chó cách một thảm cỏ cùng một cánh cửa sổ sát đất nhe răng trợn mắt.
Toy puddle: Gâu! Mày lại nhìn?
Rozy: Gâu gâu! Nhìn mày thì sao?!
Toy puddle: Gâu gâu! Nhìn nữa đánh mày!
Rozy: Gâu gâu gâu! Tới đi tới đi có bản lĩnh mày tới đánh tao đi đồ quỷ xấu điên!
Nhưng hôm nay, hai con chó đang cắn hăng say, trùng hợp gặp được người phụ nữ chủ nhà đưa con đi dạo phố về, Lục Gia Lạc nhặt xong phân xách theo túi phân xoay người chạy ngay về nhà.
Tối hôm qua, Rozy vẫn cứ kéo dây dắt cho đưa Lục Gia Lạc tới cửa nhà kia, trước tiên thoải mái ị trên bãi cỏ, Lục Gia Lạc vừa mới chuẩn bị ngồi xổm xuống nhặt phân, mũi chó của Rozy ngửi được một mùi hương, cất bước đi ngay, thời điểm Lục Gia Lạc khống chế được dây dắt chó, nó đã nuốt vào hơn nửa vịt đầu.
Sáng nay Lục Gia Lạc phát hiện bãi nôn bên cạnh ổ chó, bởi vì trước kia con chó cũng từng ăn thức ăn hỏng, nôn vài lần là xong, có khi nó ăn thứ không thích, cũng sẽ tùy hứng nôn ra, con bé cho rằng không đáng ngại, chẳng ngờ càng ngày càng nghiêm trọng, buổi chiều đã uể oải ỉu xìu ghé vào trong ổ, nôn mửa đi tả cũng càng thường xuyên hơn, bấy giờ cả nhà mới lập tức ra ngoài, đưa con chó tới viện thú cưng trước.
Lục Gia Lạc khá thân Giang Nhược, cố ý ngồi kề bên Giang Nhược, lặng lẽ nói với cô, là nó cố tình cho Rozy đi ị trên bãi cỏ nhà bọn họ.
Nhưng nó có nhặt phân mà, không nghĩ tới mụ tiểu tam kia xấu xa như vậy, thế mà lại ném đầu vịt hỏng dụ Rozy ăn.
Giang Nhược nói: "Ngộ nhỡ là người khác không cẩn thận ném ở đó thì sao?"
Lục Gia Lạc nói không thể nào chắc như đinh đóng cột: "Bởi vì đầu vịt chỉ cách xa chỗ Rozy đi ị mỗi lần có 2m thôi, em giữ dây dắt chó mà, không buông ra Rozy không đủ tới."
Quý Lan Chỉ cũng vừa mới mới biết được việc này, nghe nó còn đang nói năng hùng hồn với Giang Nhược, tức khắc lườm nói: "Con còn không biết thẹn à mà nói, về sau đừng đưa chó đến ị trước cửa nhà người ta nữa."
Lục Gia Lạc hừ một tiếng, đây là nó căm ghét tiểu tam như kẻ thù..