Đăng vào: 12 tháng trước
Vĩnh Dạ _ OST Tương Dạ
(Ta cực kỳ thích bộ này luôn a)
--------------------
- Thầy giáo Dương, hãy liên lạc qua bộ đàm này nhé, sóng điện thoại ở đây bị nhiễu rồi!
Một người bên lực lượng cứu hộ đưa cho Ma Kết bộ đàm, sau đó đưa cho anh một tấm bản đồ khu vực của hòn đảo Diadem:
- Nếu thầy gặp khó khăn, lập tức báo cho chúng tôi đến cứu trợ!
- Được, tôi biết rồi!
Nói rồi cả hai chia nhau ra hoạt động.
- Chính là chỗ này, nơi Kim Ngưu chờ em, cũng là nơi bọn em chia nhau ra tìm kiếm cậu ấy!
Bỗng, một ngón tay đặt lên tấm bản đồ, cùng với giọng nói hết mức quen thuộc. Ma Kết cả kinh quay sang nhìn người bên cạnh:
- Bảo Bình?! Sao em còn ở đây!? Xe đã đi rồi mà!
- Em không thể ngồi yên trên chiếc xe đó trong khi bạn bè của em vẫn còn lưu lạc lại nơi này! _Bảo Bình cất giọng không cam tâm, nhưng Ma Kết lại kéo cô đi đến một chiếc xe cơ động của lực lượng cứu hộ:
- Cho dù là vậy em cũng không được ở lại! Mau lên xe cứu hộ và ngồi yên ở đấy! Cho đến khi bọn thầy quay lại!
- Không! Thầy hiểu cảm giác của em mà! Tại sao thầy lại?!
Bảo Bình giằng co với Ma Kết, cô không muốn bị tống vào chiếc xe cơ động kia. Tiếc là sức lực cô không ăn thua gì với người đàn ông này cả.
- Chính vì hiểu rõ nên thầy không thể để bất cứ học sinh nào gặp thêm nguy hiểm nữa! Nhất là em! Thầy biết tâm huyết của em, nhưng em vẫn là học sinh, chuyện nguy hiểm này, chỉ có người lớn mới được can thiệp vào!
- Em không còn nhỏ nữa! Em cũng biết cách tự vệ...
- Xin lỗi em, Bảo Bình...
- Hả?
Bốp!
Bảo Bình còn chưa hiểu ý tứ của Ma Kết là gì, đã bị một lực đạo mạnh truyền từ sau gáy lên, gây đau buốt, nhất thời không ý thức được chuyện gì. Ma Kết đỡ lấy cô học trò bướng bỉnh, vẻ mặt trở nên nguội lạnh và âm trầm hơn. Anh đưa cô vào buồng lái của chiếc xe cơ động và cẩn thận khóa cánh cửa lại, phòng khi cô tỉnh dậy sẽ làm liều.
...
Thành phố Zodiac...
Cục cảnh sát trung ương...
- Mau liên lạc với cục cảnh sát các tỉnh lân cận Diadem, cử những người giỏi nhất đến hỗ trợ cho lực lượng tìm kiếm ở Diadem!
- Vâng!
- Cảnh sát trưởng, cục cảnh sát Todode đã bắt đầu di chuyển!
- Cảnh sát trưởng, cục cảnh sát tỉnh Okada đã chuẩn bị xong lực lượng!
- Cục cảnh sát đảo Yoyura cũng đã xuất phát ạ!
- ...
Cả cơ sở trung ương của cục cảnh sát thành phố Zodiac lúc này trông vô cùng nhộn nhịp và bận rộn. Theo lệnh của cảnh sát trưởng Lâm Viễn Ca, bọn họ đang tức tốc liên lạc với các cục cảnh sát lân cận đảo Diadem để hỗ trợ kiếm người cho trường cao trung Zodiac.
- Thanh tra Mặc, tiếp tục điều hành thay tôi, có bất cứ tin tức gì, lập tức liên lạc!
Cảnh sát Lâm bất ngờ trao lại quyền hành cho vị cảnh sát Mặc Thanh, khiến ông hoang mang:
- Cảnh sát trưởng, ngài định đi đâu?
- Tôi sẽ đến Diadem!
- Hả?!
Nghe được câu trả lời từ người chức cao nhất trong cục cảnh sát, Mặc Thanh cả kinh:
- Nhưng cảnh sát trưởng, ở đó đang có bão, sẽ rất nguy hiểm cho ngài!
- Anh hãy làm tốt nhiệm vụ được giao, cho đến khi tôi trở về!
- Nhưng...
Lường trước được phản ứng của cấp dưới, ông Lâm liền cất giọng ảm đạm, vẻ mặt cô cùng điềm tĩnh:
- Không có người cha nào để mặc con cái gặp nguy hiểm cả!
- ...
Nhìn bóng dáng oai nghiêm tụ hội đầy đủ các tố chất phi phàm của cảnh sát trưởng đang rời đi, Mặc Thanh khẽ trầm ngâm. Đã 12 năm, nhưng khí thế khi ra trận của cảnh sát trưởng vẫn không thất thoát đi được chút nào.
...
RÀO... RÀO... RÀO...
Soạt! Soạt! Soạt!
Phịch! Phịch! Phịch!
Thời gian càng trôi qua thì cơn bão càng đến gần, cây cối đều bị gió quật mạnh, bật tung cả gốc, những cành cây nhỏ gãy rơi sột soạt. Ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới khiến mưa bão trắng xóa cả hòn đảo, những hạt mưa nặng trịch rơi trúng người chẳng khác đá rơi trúng là bao. Chính vì vậy nên vẫn có người chạy đi tìm chỗ trú.
Song Tử và Thiên Bình hội tụ chưa được bao lâu, đã bị cơn mưa lớn đổ xuống. Anh vội cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài ra làm tấm chắn cho cả hai chạy đi tìm nơi trú ẩn. Nhưng cả người đã ướt như chuột lột, mà vẫn chưa tìm được hốc đá hay lùm cây nào an toàn để tạm trú cả.
- Ánh sáng...
Bất chợt, miệng Thiên Bình khẽ mấp máy:
- Phía đó có người ở!
Đúng vậy, đó chính là ánh sáng của đèn dầu, của một ngôi nhà. Như tìm thấy lối thoát, Song Tử liền nắm chặt vai Thiên Bình, khẩn trương chạy đến nơi ánh sáng đấy:
- Chúng ta mau đến đấy!
- Hộc... hộc...
Hiện tại, cả hai đang đứng trước cửa nhà – nơi có ánh đèn vàng mờ mập khi nãy họ thấy. Song Tử vắt áo sơ mi cho ra nước, rồi phơi nó lên móc cửa trước nhà. Anh nhìn sang Thiên Bình, người đang vắt nước cho chính quần áo của mình. Quần áo Thiên Bình vốn đã ôm người rồi, nay lại bị ướt sũng, dính sát người vô tình làm lộ đường cong cơ thể bỏng mắt của cô.
- Cậu khoác cái này vào đi!
Mặt Song Tử cơ hồ xuất hiện vài gạch cua, miệng vừa nói thì tay đã làm, lấy chiếc áo khoác của mình trên móc cửa mà mặc vào cho Thiên Bình. Thiên Bình chưa kịp lên tiếng, anh đã nói:
- Đáng lẽ ra cậu không nên chọn đồ tôn dáng để mặc!
-!!!
Tay Thiên Bình lập tức kéo hai vạt áo sơ mi che người mình, mặt không nóng mà đỏ ửng.
- E hèm! Để tôi gõ cửa!
Song Tử khẽ hắng giọng, rồi gõ đều đều lên cánh cửa gỗ.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa giòn giã vang lên, một lát sau có người mở cửa.
- Hai người là?
Người đàn ông trung niên trông khá bặm trợn, mặt mũi đen đúa, chân mày lưỡi đao, đầu trọc, trên má còn có vết sẹo, ánh mắt không mấy thiện cảm, trông vô cùng dữ tợn, khiến Song Tử và Thiên Bình có chút giật mình. Song Tử vội cười gượng:
- Chào chú, bọn cháu cắm trại gần đây, gặp mưa lớn trong lúc tham quan cánh rừng này,... Chú có thể cho chúng cháu trú nhờ được chứ?
- Hmn... _Người đàn ông liếc ánh mắt dò hỏi sang hai người họ một lượt, rồi cất giọng:
- Đợi đấy đi!
Sau đó trực tiếp đóng cửa, khiến Song Tử nghệt mặt ra. Không phải chứ, chỉ là trú nhờ thôi mà, tại sao lại cẩn thận dữ vậy, bộ trông anh và Thiên Bình giống đầu trâu mặt ngựa lắm sao.
- Hai người có thể vào!
Một lúc sau, người đàn ông kia lại mở cửa, và mời Song Tử và Thiên Bình vào nhà.
- Cháu cảm ơn ạ!
Song Tử lập tức cúi đầu lễ phép, Thiên Bình cũng im lặng cúi đầu. Nhưng mà, có vẻ nhà này không chỉ có một mình ông ta?
- Ồ, là học sinh à?
- Cả hai đều đẹp đấy!
Vừa bước vào trong, Song Tử và Thiên Bình đã thấy ba bốn nhóm người đang ngồi ở trong. Mỗi nhóm chắc phải hơn chục người, trông họ giống như dân làm thuê, cuốc mướn, và tất cả đều là đàn ông, ai ai cũng lực lưỡng và có cơ bắp cả. Song Tử tinh ý quan sát, vẻ mặt phàm phu tục tử của họ, mỗi người một nét khác nhau, nhưng đều có một điểm chung, là ánh mắt bất thật.
Thiên Bình bất giác bám vào gấu áo của Song Tử, nép mình sau lưng anh để né tránh những ánh nhìn vô duyên của những người đàn ông kia. Song Tử có chút xao động, liền khoác vai cô vào lòng, miệng cười giảo hoạt với những người kia:
- Chào mọi người, cảm ơn các chú các bác đã cho cháu và bạn gái trú mưa ạ!
- Ồ, là một đôi à?
- Thú vị nhỉ?
- Trông xứng đôi đấy!
Xì xầm... xì xầm...
Bầu không khí trong ngôi nhà này thật bất thường, tại sao bọn họ lại quan tâm đến hai người trú mưa như vậy làm gì, còn bàn tán nhiều thứ nữa.
- Lịch sự chút coi mấy tên đần độn này!
Bỗng, có một giọng nữ vang lên, theo phản xạ, Song Tử và Thiên Bình nhìn lên hành lang tầng trên, thấy một người phụ nữ mang nét đẹp tinh quái. Người đàn bà đó nhếch môi, đưa ánh nhìn sang hai vị khách mới tới:
- Mấy người đang làm hai đứa trẻ này sợ đấy!
- Chị Liễu!
Đồng loạt, những người đàn ông kia đều có thái độ kính nể người đàn bà vừa xuất hiện. Người đó bước lại gần Song Tử và Thiên Bình, tự giới thiệu:
- Cô là Liễu Bạch Ý, chủ nhân ngôi nhà này, đã khiến hai cháu một phen hoang mang rồi!
- Không ạ, được mọi người cho trú nhờ là may mắn lắm rồi ạ!
Song Tử nhanh chóng đáp lại nụ cười thân thiện của bà Liễu, sau đó được bà đãi ngộ vô cùng tốt. Chính vì thế, mà Song Tử không bỏ qua cơ hội này mà lên tiếng :
- Chúng cháu bị dính mưa, đồ cũng đã ướt hết, không biết cô có thể cho mượn vài bộ đồ để cháu thay không ạ?
- Ồ, tất nhiên, tất nhiên rồi! Làm sao cô lại để hai đứa mặc đồ ướt như vậy chứ!
Nói rồi, bà Liễu đích thân đi lấy đồ cho cả hai, nhưng Song Tử lại nhắc thêm:
- Phiền cô lấy đồ tối màu nhé, tại cháu không quen mặc áo sáng màu!
- Được! Được!
Bà Liễu vui vẻ đáp ứng, nhưng thái độ quá hiếu khách của bà, trái ngược hoàn toàn với thái độ e dè, căn chừng của đám người còn lại thật khiến người khác không thể không nghi ngờ.
...
RÀO RÀO RÀO...
ĐOÀNG! ĐOÀNG!
XẸT! XẸT!
Dù sao thì, bên ngoài vẫn vô cùng quyết liệt và biến động. Giống như sự giận dữ của mẹ thiên nhiên, không gì có thể ngăn cản được sức tàn phá của bão táp, mưa giông. Huống hồ gì là những khu vực gần nguồn nước.
- Tối quá, chẳng thấy gì hết!
- Cẩn thận dưới chân đấy!
Xử Nữ và Bạch Dương từ chiều đến giờ đã đi cùng Song Ngư để tìm Kim Ngưu, nhưng đến giữa đường thì Song Ngư lại tách ra, báo hại hai người họ phải đi cùng nhau. Vốn dĩ không ai nói chuyện với ai cho đến khi thời tiết đột ngột giở chứng, mưa to gió lớn, chẳng mấy chốc trời đã tối đen thui, mà bọn họ vẫn chưa tìm được chỗ nào để trú.
- Bị mất sóng rồi, không thể gọi điện được! _Bạch Dương nhìn hai cột sóng điện thoại bị chặn, không khỏi cùng quẫn. Xử Nữ đưa đèn pin của điện thoại soi soi xung quanh:
- Ánh sáng quá yếu, không thể xác định hướng được, càng không thể tìm đường về khu cắm trại!
- Chúng ta còn không biết mình đang ở đâu nữa là!
Hai bạn trẻ đứng dưới một gốc cây lớn, mưa hắt ít hơn một chút. Nhưng giờ nhìn lại, hai người đều ướt sũng, tóc tai, quần áo, mặt mũi đều hứng trọn cơn mưa, đến mở mắt cũng khó khăn.
- Không phải chúng ta sẽ chết đấy chứ?
- Cậu nói tào lao cái gì vậy?!
Xử Nữ vừa mở miệng, đã bị Bạch Dương cốc đầu:
- Tôi không cho phép cậu chết! Cậu nghĩ cậu có thể chết dễ dàng được à!
Xử Nữ ngẩn người nhìn Bạch Dương vừa phát biểu hùng hồn, giọng điệu Bạch Dương thấp đi một chút:
- Ít nhất là lúc này, tôi sẽ không để cậu chết! Cậu vẫn còn nợ tôi nhiều thứ lắm!
Trong tâm bão tố, lòng của Xử Nữ bị xao động không ít thì nhiều. Cậu và anh đang đứng trong một hoàn cảnh, không phải cường điệu hóa nhưng không biết được có sống đến ngày mai không, có khi đêm nay sẽ bị cây đổ trúng, bị cảm lạnh mà chết hay bị nước cuốn trôi. Người xưa nói không sai, khi cận kề nguy hiểm, con người mới dám làm những điều mà bình thường không thể.
- Tôi cũng không để cậu chết, như cậu đã nói... _Đoạn, Xử Nữ cất lên một điệu cười, mà trước giờ cậu không bao giờ có, một nụ cười không vướng mắc một chút ưu phiền nào:
- Cậu phải sống để tôi còn trả nợ! Cả về vật chất lẫn cảm xúc!
- Hả? _Vế cuối của Xử Nữ khiến Bạch Dương hơi ngơ người, nhưng Xử Nữ bây giờ không nhát gan, không che đậy, không giấu diếm như trước nữa. Lúc này, cậu có đủ dũng khí để thừa nhận cảm xúc của mình:
- Tôi rất thích cậu đấy, Bạch Dương!
XOẸT!
ẦM!
Xử Nữ vừa dứt lời, thì một tia chớp rạch ngang bầu trời, đánh thẳng xuống cái cây to gần đấy khiến cả hai giật thót mình. Nhìn cái cây to lớn kia đang đổ xuống đất, Xử Nữ và Bạch Dương đồng lòng nhìn lên cái cây mình đang đứng trú, nó cũng to lớn...
- Chạy mau!!!
Không hẹn mà cả hai nắm tay nhau bỏ chạy. Theo vật lý, sét sẽ đánh trúng những chiếc cây cao lớn, vì vậy, bọn họ phải ra khỏi đấy ngay lập tức, không thì trở thành món thịt người nướng mất.
- Ở kia có ánh đèn!!!
Bạch Dương reo lên khi phát hiện ánh đèn mập mờ màu vàng ở phía trước. Hình như đó là một căn nhà gỗ.
- May thật! _Xử Nữ bật cười mệt mỏi, sau bao lâu chạy trong mưa, cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng.
- Tôi nói rồi mà, chúng ta sẽ sống mà!
Bạch Dương mừng rỡ, cầm hai tay Xử Nữ rồi vùng vằng đầy thích thú. Thật là, Xử Nữ khẽ cười, cái con người này, đều bị tăng động khi ăn mừng, dù cho bất cứ hoàn cảnh nào.
- Được rồi, cậu muốn tới đấy hay muốn đứn... Á!!!!
Xử Nữ đang nói dở, đột nhiên chân bước hụt mà ngã về phía trước, kéo theo cả Bạch Dương. Cả hai cùng nhau lăn xuống sườn dốc một cách ngoài ý muốn.
Loạt soạt... loạt soạt!
Cộp!
Phịch!
- Ui da...
Bạch Dương đè lên trên Xử Nữ, đầu anh ong lên, thật là khó chịu. Vì trời tối và bất cẩn nên anh không biết, mình và Xử Nữ đã đứng trên đỉnh của một sườn dốc dài, vì vậy mà khi Xử Nữ bước đã bị hụt chân. Kết cả lăn lộn vòng vòng xuống tận đến ngôi nhà gỗ kia. Có điều, hình như đây là chiếc nhà sàn, bởi anh không còn dính mưa nữa, mà cũng thấy chút ánh sáng hiếm hoi hắt xuống khe sàn nhỏ.
- Tên điên này... cậu muốn đè chết tôi à?
Giọng ngắt quãng của Xử Nữ vang lên khiến Bạch Dương giật mình, liền leo khỏi người Xử Nữ, ân cần đỡ cậu lên.
- Cậu không chết đấy chứ?
- Tôi chết rồi thì cậu đang nói chuyện với ma đấy à?
Xử Nữ đưa tay vỗ nhẹ vào đầu vài cái cho tỉnh táo, sau đấy như có như không, nhận được điệu cười ngốc nghếch