Đăng vào: 12 tháng trước
Little Prince - Loco if U Seungeun
................................................
Vù vù vù...
- Sao đột nhiên có gió lớn vậy nhỉ?
Cự Giải ngồi bên cạnh lòng thác, bị trận gió thổi mạnh khiến cả khu rừng đều lay động, không khỏi lên tiếng.
- Có vẻ trời sẽ mưa!
Thiên Bình nhìn lên bầu trời, rất trong xanh, nhưng ở xa rất xa ngoài biển kia thì biển trời lại đen kìn kịt. Sau đó cô quay sang nhìn Cự Giải, chất giọng vô cùng ảm đạm:
- Mấy người kia nói sẽ đến đây sao?
- Phải, Sư Tử gọi cho cậu không được, nên gọi cho tớ, nói chúng ta hãy chờ mấy cậu ấy ở đây!
Thiên Bình không đáp lại, vẻ mặt âm trầm nhìn xuống lòng thác nước trong vắt kia. Cự Giải chỉ biết cười trừ. Khi nãy vừa nghe điện thoại của Sư Tử xong, Thiên Bình đút túi kiểu gì mà trượt tay, thế là chiếc điện thoại đã rơi tỏm xuống dưới đáy hồ.
~Brm... Brm...~
Bất chợt, điện thoại của Cự Giải lại vang lên, cô liền bắt máy khi thấy tên của người gọi:
- Tớ nghe đây...
- [Cự Giải! Cậu với Thiên Bình vẫn còn ở chỗ thác nước đấy đúng chứ?]
Cự Giải chưa kịp nói hết câu, giọng điệu gấp gáp của Bảo Bình ở đầu dây bên kia đã vang lên. Thấy sự khẩn hoảng của Bảo Bình, cô cũng nhanh chón trả lời:
- Phải, bọn tớ vẫn đang chờ mấy cậu đây!
- [Vậy cậu có thấy bóng dáng Kim Ngưu đâu không?]
- Hả? _Thắc mắc câu hỏi kỳ lạ của Bảo Bình, Cự Giải theo lẽ tự nhiên mà nhìn xung quanh hết một lượt, rồi đáp:
- Không có, chỉ có tớ và Thiên Bình ở đây thôi, tớ tưởng Kim Ngưu ở cùng mấy cậu?
-[ Đúng là vậy, nhưng giờ nó mất tăm rồi!]
- Hả?!
- Hmn...
Thiên Bình hơi nhướn mày, cuộc trò chuyện qua điện thoại của Cự Giải có vẻ không bình thường. Sau khi cúp máy, Cự Giải liền đưa gương mặt lo lắng sang nhìn Thiên Bình và thuật lại toàn bộ câu chuyện cho cô bạn nghe.
- Vậy bây giờ... _Khi đã nắm được tình hình, Thiên Bình mới cất giọng:
- Chúng ta chia nhau ra tìm cậu ấy?
...
Khu cắm trại...
Phía ban tổ chức...
- Vẫn chưa tìm được học sinh Lăng Tố Tố sao?
- Đã một ngày rồi đấy!
Trái với bầu khí tham quan thư giãn của các học sinh, thì bên phía nhà trường và ban tổ chức lại đang đau đầu và bất an vì sự việc mất tích của một nữ sinh.
- Em ấy không phải bị lạc trong rừng chứ?
- Từ sáng đến giờ thầy vẫn chưa liên lạc được với em ấy sao thầy Nghiêm?
- Liệu em ấy có xảy ra chuyện gì không? Như là trượt chân ngã xuống hố hay gì đấy đại loại vậy?
- Không thể nào, chúng ta đã quy định phạm vi nghiêm cấm mấy đứa trẻ rồi, một học sinh gương mẫu như Lăng Tố Tố không dám vi phạm quy định của nhà trường đâu! Vì vậy chuyện cô nói, có lẽ không...
- Nhưng chúng ta đã tìm con bé cả ngày trời khắp khu vực này rồi, ngay cả ngoài cánh rừng đấy cũng đã kiểm...
- Nào các thầy cô, chuyện chúng ta nên làm lúc này không phải là cãi nhau, mà là tích cực tìm con bé hơn!
- Phải, cho dù phải lục tung cả hòn đảo này cũng phải tìm cho ra học sinh của chúng ta!
...
Trong rừng...
- Kim Ngưu! Cậu ở đâu?!
- Cậu nghe thấy tớ không, nếu nghe thì trả lời đi!
- Lãnh Kim Ngưu! Mày trốn vào nơi chết tiệt nào rồi!!!
Nhóm bạn không ngừng gọi tên Kim Ngưu và tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn chưa thu được kết quả gì. Bảo Bình trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng lo quá lại hóa tức giận:
- Thật là, con phiền phức này, đã nói ngồi im chờ ở đó rồi mà, aisssss!!!!
- Bình tĩnh nào Bảo Bình, chúng ta...
- Bình tĩnh thế nào được, nãy giờ Song Ngư gọi điện cho nó mà có được đâu! Con điên đấy, rốt cuộc có điện thoại để trưng à?!
Xử Nữ chưa kịp trấn an Bảo Bình, đã bị cô xối xả một trận, khiến cậu nhất thời đông cứng, không biết nói gì thêm. Bạch Dương khẽ đặt tay lên vai cô, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn bình thường:
- Bởi vậy nên chúng tớ mới đi tìm cậu ấy đây!
- Theo tớ, chúng ta nên chia nhau ra để tìm Kim Ngưu! _Song Tử lúc này lên tiếng, có vẻ như anh đã có một kế hoạch:
- Chúng ta chia theo nhóm hai người để đi tìm, mỗi nhóm một hướng, nhóm nào tìm thấy Kim Ngưu thì liên lạc lại với các nhóm khác! Với điều kiện các cậu phải luôn luôn canh chừng điện thoại của mình, để tiện bề liên lạc! _Nói đoạn, Song Tử ngừng một chút, giọng điệu có phần thấp hơn:
- Tuy nhiên, phải có một người quay trở lại lều, trước mắt là bao che khỏi các giáo viên, còn nếu sau một tiếng vẫn chưa nhận được thông tin gì từ những người khác, lúc đó buộc phải nói ra sự thật để nhà trường có thể can thiệp kịp thời!
- Cũng có lý, cho dù phải chịu phạt hay bị mắng trách thì sự an toàn của Kim Ngưu vẫn là trên hết! _Nhân Mã gật đầu một cách thành thật. Sư Tử cũng lên tiếng:
- Không phải tôi nghĩ tiêu cực hay gì, nhưng hiện thực không thể lường trước được, dù là đi lạc hay lý do nào khác đi chăng nữa, thì cứ tìm cậu ta trước đã!
- Nếu vậy, thì ai sẽ trở về lều?
Lời nói của Song Ngư vang lên, đồng loạt những ánh mắt kia đều quay sang nhìn cô bạn nữ duy nhất trong đám.
...
VÙUUUU... VÙUUUU... VÙUUUU...
Xào xào... xào xào...
Gió càng ngày càng thổi mạnh, xé toạc những tán cây um tùm trong rừng, rồi cuốn những chiếc lá ấy ra khắp không trung, tạo nên những thanh âm dồn dập, vồn vã. Bầu trời cũng không còn trong xanh như ban nãy nữa, không thể ngờ được tốc độ kéo đến của những ngần mây đen kia lại nhanh đến vậy. Chẳng bao lâu, ánh nắng đã không còn phủ lên hòn đảo nữa, lòng trời đã nhuốm bẩn, mang một vẻ u ám đáng sợ. Trong trường hợp này, nó như thể đang thôi thúc những người bạn kia phải kiếm người nhanh lên.
Khu vực mạn phải chân ngọn núi – đỉnh vương miện...
VÙUUUUU... VÙUUUU....
- Sao tự nhiên gió thổi mạnh thế!!!
Nhân Mã bị gió thổi khiến tóc tai bay hết ngược ra sau, mắt cũng khó mà mở to nổi. Thiên Yết không nói gì, khuôn mặt sắc lạnh chỉ lặng im nhìn lên bầu trời, nó đã thay sắc từ khi nào?
- Này, tớ nghĩ mình nên quay lại đi, Kim Ngưu không thể đi tới tận đ...
Soạt!
- Áaaaaaaaa!!!
- Nhân Mã!!!
Nhân Mã đang nói dở, tự nhiên chân vấp phải đám cỏ dây leo mà ngã xuống, ai ngờ nơi cậu ngã lại là một vách dốc nên theo đà mà bị lăn xuống phía dưới. Thiên Yết không phản ứng kịp, nhưng khi vừa thấy Nhân Mã bị té xuống phía dưới, anh ngay lập tức cũng trượt xuống theo.
Có điều, cái sườn dốc này nó dốc và sâu hơn anh tưởng.
...
ÙUUUU... ÙUUUU...
Có lẽ cả hòn đảo này, nơi nào cũng đón gió mạnh. Cả không gian đều chỉ nghe được tiếng ầm ĩ của những đợt gió lạnh lẽo, thật sự rất ảm đạm và âm u.
- Nhanh tối vậy sao? Lúc nãy vẫn còn sáng sủa mà!
Sư Tử chẹp miệng kiểu khó chịu, khi bầu trời nơi anh đang đứng giờ chỉ toàn những mây đen kìn kịt. Song Tử cũng lên tiếng nghi vấn:
- Chẳng phải dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng to sao? Vậy mà giờ...
- Thiên Bình! Cậu đâu rồi Thiên Bình?!
Bỗng, ngắt ngang câu nói của Song Tử là giọng điệu đầy lo lắng và khẩn hoảng của một người bạn thân thuộc. Không hẹn mà cả Sư Tử và Song Tử đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia. Ít lâu sau, là hình ảnh một cô gái vừa chạy vừa thở dốc, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xung quanh và khuôn miệng luôn luôn gọi một cái tên. Sự lo lắng thể hiện rất rõ trên mặt cô ấy.
- Cự Giải?!
- Hơ...
Bị gọi tên bất ngờ, Cự Giải liền quay sang và phát hiện ra Song Từ và Sư Tử. Thấy hai người họ, cô liền chạy đến, giọng điệu vô cùng khẩn trương:
- Chuyện lớn rồi, tớ và Thiên Bình lạc mất nhau rồi!
- Cái gì?!
Xem qua vẻ mặt, thì Sư Tử thể hiện sự kinh ngạc hơn, anh đột nhiên nắm chặt hai vai Cự Giải, cất giọng truy vấn:
- Cậu nói cậu lạc Thiên Bình? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!
- A..._ Cự Giải hơi nhăn mày, lực đạo từ hai bàn tay Sư Tử có vẻ hơi mạnh so với bình thường đấy.
- Sư Tử, cậu đang làm cậu ấy đau đấy! _Song Tử lên tiếng nhắc nhở, rồi gỡ hai tay Sư Tử ra khỏi người Cự Giải. Cự Giải vội vàng giải thích:
- Bọn tớ cũng đi tìm Kim Ngưu như mấy cậu, nhưng không hiểu sao, đi được một đoạn rồi tớ mới phát hiện ra, Thiên Bình không còn đi cùng tớ nữa!
- Aisss!!! Lại thêm con nhóc này nữa! _Sư Tử ngay lập tức phát tiết, miệng vẫn không ngừng làu bàu:
- Kim Ngưu còn chưa tìm được, giờ lại có thêm người mất tích! Mà Thiên Bình nó lại là chúa mù hướng! Đi đứng cái kiểu gì mà cũng lạc khỏi cậu được mới hay chứ! Điên thật!!!
Nhìn vẻ mặt nổi giận của Sư Tử, Cự Giải liền cúi đầu, giọng thấp xuống:
- Tớ... xin lỗi!
- Tôi không có trách cậu! _Sư Tử lia ánh nhìn đã dịu lại sang Cự Giải, giọng nói tuy ngang ngông nhưng không còn phần nóng nảy như vừa xong nữa. Khiến Cự Giải có chút nhẹ lòng hơn.
- Thác nước ở hướng này phải không?
Bất chợt, Song Tử lên tiếng. Nếu anh không lên tiếng thì chắc hai người này đã quên mất sự có mặt của anh. Cự Giải nhìn theo hướng tay của Song Tử chỉ, mà gật đầu.
- Vậy được! _Song Tử lại cất giọng vui vẻ:
- Tớ sẽ phụ trách đến đấy tìm Thiên Bình, hai cậu tiếp tục đi hướng này để tìm Kim Ngưu đi!
- Này, chắc gì cậu đã tìm được như lời khẳng định của cậu chứ?
Sư Tử nhìn Song Tử, đôi mắt không hề có sự tin tưởng, ngược lại còn có chút khó chịu. Nhưng đáp lại, chỉ là nụ cười thương hiệu của đối phương:
- Tôi có thể chắc chắn, vì tôi cảm giác sẽ tìm được cậu ta!
- ...
...
Khu vực cắm trại...
Ban tổ chức...
- Sao rồi, vẫn chưa thấy học sinh Lăng Tố Tố sao?
- Tiếp tục tìm kiếm! Vậy còn bên phía cảnh sát địa phương thì sao rồi? Đã liên lạc được chưa?
- Họ đang trên đường đến đây ạ!
- Hmn...
Cạch!
- Thầy hiệp phó! Thầy hiệu phó! Không xong rồi!!!
Bỗng, một giáo viên chạy vào phòng của thầy hiệu phó, vẻ mặt trông vô cùng khẩn hoảng và lo lắng. Thầy hiệu phó nhăn mày, giọng điệu âm trầm vang lên:
- Có chuyện gì sao? Không lẽ tìm được Lăng Tố Tố đang bị thương?
- Không ạ! Chuyện này sẽ gây nguy hiểm đến tất cả học sinh và giáo viên trường chúng ta đấy ạ!
Vị giáo viên kia càng nói càng lộ vẻ hoảng sợ, khiến thầy hiệu phó chăm chú hơn:
- Rốt cuộc là chuyện gì mà...
- Cơn bão cấp 9 ở phía nam Lejapon đã chuyển hướng và đang tiến thẳng đến đây trong vòng vài tiếng đồng hồ nữa!
- Cái gì?!!
Vừa nghe xong, thầy hiệu phó đã đứng bật dậy, trên gương mặt già dặn, nghiêm nghị nay đã xuất hiện sự cả kinh. Ngay lập tức, ông đã ra lệnh:
- Mau thông báo đến toàn thể giáo viên các lớp và thực hiện di dời nhanh chóng! Không được chậm trễ một giây phút nào cả!
- Vậy còn... Học sinh Lăng Tố Tố thì sao ạ?
- Bây giờ còn là lúc để hỏi chuyện này sao?!!!
- Vâng, vâng!
Nhìn thấy sự tức giận của thầy hiệu phó, vị giáo viên kia liền rời đi. Trong căn phòng lúc này là gương mặt đầy nỗi khổ tâm của thầy hiệu phó. Học sinh mất tích, chưa tìm thấy thì lại có cơn bão lớn xuất hiện. Chuyến đi lần này, rốt cuộc là chuyến đi tử thần như trong phim truyện sao?
Sau khi nhận được thông báo từ ban tổ chức, cả khu cắm trại đều rơi vào trạng thái khủng hoảng, loạn hết cả lên.
Bảo Bình đem một bụng lo lắng bồi hồi về trại. Vừa tức giận, vừa không cam tâm vì không thể không cam tâm. Lý lẽ của Song Tử quá chính xác. Cô là người thích hợp nhất để quay trở về trại. Thứ nhất, cô là lớp trưởng. Thứ hai, cô là con gái. Rừng núi nơi đảo xa lạ này nhiều cây cối, hang hóc, nếu cô tham gia cùng đám con trai kia, không ít thì nhiều sẽ gây cản trở cho họ. Nhưng để cô quay về trại, thì bản thân thật quá vô dụng đi.
Khoan đã, còn Cự Giải và Thiên Bình, hai người đó nghe theo cô mà cũng đi tìm Kim Ngưu, và quan trọng là, bọn họ cũng là con gái mà. Vậy tại sao cô phải quay về trại cơ chứ?
Nhưng vừa bước đến con suối Lubia, cảnh người người vội vã thu gom hành lý, chạy toán loạn như đàn gà sắp bị bắt làm thịt trong đoàn cắm trại đã đập vào mắt cô. Bảo Bình không hiểu chuyện liền tìm đến Ma Kết mà hỏi.
- Bảo Bình, cuối cùng cũng thấy em!
Vừa nhìn thấy Bảo Bình, Ma Kết như trút được gánh nặng trong lòng, anh xúc động nhìn cô học trò mà nói. Chưa để Bảo Bình lên tiếng thắc mắc, anh lại cất lời:
- Em mau thông báo với nhóm của Song Tử thu dọn đồ đạc rồi lên xe gấp, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!
- Hả? Rời khỏi đây ạ? Tại sao? _Bảo Bình bị những lời của Ma Kết làm cho bàng hoàng và khó hiểu, Ma Kết liền giải thích:
- Cơn bão số 9 đang tiến thẳng đến đây, chúng ta phải về trung tâm thành phố Diadem để tránh bão!
- Cái gì?!
Bảo Bình cả kinh ngay tức khắc, nhưng ngay sau đó, cô lại càng cảm thấy lo lắng hơn, gương mặt sợ hãi nhìn Ma Kết:
- Nhưng thầy... nhóm của Song Tử vẫn đang...
...
VÙUUUU... VÙUUUU...
ẦM... ẦM... ẦMMM...
Đúng như dự báo thời tiết, cơn bão nguy hiểm số 9 đang tiến thẳng đến hòn đảo Diadem. Lúc này, cả hòn đảo đều bị bao phủ bởi một màu xám xịt u ám, gió càn quét ngày càng mạnh, khiến nhiều cành cây bị gãy, đổ. Trên nền trời đen kịt kia cũng thấy xuất hiện đầy đặn những tia sáng chớp nhoáng, đi kèm với những âm thanh gây trấn động mặt đất.
Cũng như thiên nhiên, tâm của Thiên Bình cũng gặp đầy biến động, cô đã lạc mất Cự Giải. Khi nãy cô có cùng Cự Giải đi kiếm Kim Ngưu, nhưng trên đường cô bắt gặp một đầm nước nhỏ, xanh ngắt tuyệt đẹp, màu tựa như băng thanh khiết. Vì không muốn ảnh hưởng đến thời gian tìm Kim Ngưu của Cự Giải nên cô đã lén dừng lại chụp vài tấm ảnh, rồi nghĩ mình đuổi theo Cự Giải sau là được. Nhưng không ngờ, chỉ trong vài phút, Cự Giải đã đi mất hút. Cô càng bước đi theo hướng mà linh cảm mách