Đăng vào: 12 tháng trước
Mệt mỏi quá mọi người ơi 😔😔😔😔
=====================
- Tôi muốn gì? _Song Tử nhại lại câu của Thiên Bình, ánh mắt băng sát kia vẫn không thay đổi, càng nhìn vào đôi mắt ấy, càng không thấy ánh sáng, khóe môi anh cong lên:
- Tôi muốn nhìn thấy cậu khóc!
- !!!
Đầu Thiên Bình vừa kịp phát hoảng, Song Tử đã cúi người xuống thô bạo ấn lên môi Thiên Bình một nụ hôn. Mặc cho Thiên Bình ra sức dẫy dụa, Song Tử tuyệt nhiên không hề có ý định dừng lại. Anh mạnh mẽ xâm chiếm bờ môi mềm mại của cô, ngấu nghiến cắn mút khiến nó sưng tấy.
- Umnh!!!!
Thiên Bình chống trả quyết liệt, nhưng tất cả đều là vô ích, cơ thể Song Tử đè lên giống như phong ấn tất cả sức lực của cô. Song Tử giống như con thú hoang bị mất kiểm soát, anh hôn cô một cách mãnh liệt và chiếm đoạt khiến mọi cảm giác của cô đều hóa đau đớn và khó chịu. Đôi mắt Thiên Bình đột nhiên mở to khi đầu lưỡi Song Tử bắt đầu luồn vào bên trong, khuấy động điên đảo mọi thứ trong khoang miệng cô. Chỉ có một cảm giác, đó chính là buồn nôn.
Phập!
Đột nhiên, Song Tử cảm nhận được vị tanh nồng từ trong miệng khiến anh nhất thời tỉnh táo lại, còn chưa nhận ra việc mình đang làm, liền bị đẩy ra...
Chát!
Một cảm giác đau buốt từ khuôn má truyền đến khiến Song Tử vô thức đưa tay lên sờ mặt. Thiên Bình vất cho Song Tử ánh nhìn thất vọng, ngữ điệu lạnh nhạt vang lên:
- Dương Song Tử, tôi là hôn thê của cậu, không có nghĩa tôi là người để cậu thỏa mãn dục vọng của mình!
Nói rồi Thiên Bình tức giận rời đi cùng với chiếc xe lăn của mình.
Rầm!
Thiên Bình đóng cửa một cách mạnh bạo. Lúc này, cô bỗng ngồi phịch xuống sàn nhà, vẻ mặt trông vô cùng thất thần. Cô bất giác sờ lên đôi môi bị sưng mọng của mình, những hình ảnh lúc nãy lập tức ùa về, khiến cô kinh tởm, liền đưa tay chùi mạnh miệng mình, khiến cho vết thương toác thêm ra, máu rỉ càng nhiều. Một cảm giác đau xót liền truyền đến. Cô gục đầu lên đầu gối, ngồi co ro một góc, toàn thân không ngừng run rẩy.
Dương Song Tử thật đáng sợ.
Song Tử từ lúc Thiên Bình rời đi, liền trơ người ra bất động. Ánh mắt mắt đã trở về bình thường, nhưng đã quá trễ. Anh thẫn thờ ngồi như một bức tượng, chính bản thân mình cũng cảm thấy tội lỗi. Anh không cố ý muốn làm cô sợ hãi. Lúc đầu chỉ là một phản ứng vì có người đụng đến cơ thể anh, đó là một loại phản xạ đã được hình thành từ lâu. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cảm kia, anh lại nổi lên hứng thú muốn thay đổi biểu hiện ấy, nhưng kết quả, mọi chuyện đã đi quá xa.
Anh cảm thấy tội lỗi tột cùng, Thiên Bình lúc đấy... đã khóc.
Sáng hôm sau...
Cả đêm không ngủ được vì áy náy, Song Tử vừa mở cửa thì không thấy một ai trong phòng. Lúc gặp nhân viên thì bọn họ nói Hạ tiểu thư đã rời khỏi đây từ sớm.
Một lúc sau, anh gặp ông Dương Tề và những người khác, nhưng có vẻ bọn họ không biết được chuyện gì.
...
Thứ hai...
Zodiac high school...
Lớp 12S...
Nhân Mã vừa đến lớp, đã thấy trước lớp mình có một nam sinh lạ mặt, cậu nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn cậu, nhưng lại không nói gì, cậu cũng chẳng quan tâm thêm.
Xạch!
Vừa bước vào lớp, thấy đám bạn, Nhân Mã bèn lên tiếng tò mò:
- Này mấy cậu, người đứng ngoài kia là ai vậy?
- Không biết, chắc đang chờ ai đấy trong lớp mình!
Kim Ngưu cũng không biết nhiều hơn Nhân Mã, rồi vời vời cậu lại:
- Nhân Mã, mau đến đây ăn cóc nè!
- Thôi cho tớ xin, trời lạnh thế này, anh chua vào chẳng khác gì tra tấn!
Nhân Mã rụt đầu vào chiếc áo khoác hơi dày sụ của mình, rồi run rẩy về chỗ.
- Công nhận thật, tuyết chưa rơi nhiều mà đã lạnh thấu xương rồi! _Bạch Dương cường điệu còn mang chăn bông đi học để đắp nữa.
- Ê cho ké miếng coi! _Sư Tử cũng bay sang chỗ Bạch Dương rồi chiếm đoạt một nửa chiếc chăn, sau đó cất giọng ngang tàn:
- Vậy mà mấy đứa con gái vẫn mặc được váy ngắn ra ngoài!
- Con gái mà, có nhiều sức mạnh phi thường lắm! _Song Ngư vừa nhai cóc, vừa vùi đầu vào vai Kim Ngưu, khiến mấy đứa còn lại thực ngứa mắt chết.
- Hôm nay Thiên Yết cứ im im sao thế nhỉ?
Nhân Mã nhìn Thiên Yết đang ngồi đần ra mà không nói một lời nào, thì lên tiếng, ngay lúc đó, Kim Ngưu liền đáp lại:
- Nói như cậu, làm như bình thường nó không im lặng không bằng!
- Hề hề... _Nhân Mã thấy Kim Ngưu nói đúng, đành cười trừ, chỉ là:
- Mọi hôm cậu ấy nói ít chứ không có im bặt như hôm nay á!
- Ghê ta, cậu hiểu rõ Thiên Yết hơn cả chị cậu ấy luôn ta, kỳ lạ, kỳ lạ nha Nhân Mã! _Bạch Dương lém lỉnh lên tiếng, mở đầu cho phong trào trêu chọc bé Mã.
- Nhân Mã mà hiểu Thiên Yết thứ hai, thì chả ai dám đứng thứ nhất đâu! _Sư Tử cũng cất giọng chế giễu.
- Người ta lúc nào cũng dính nhau như sam, đó là chuyện thường tình thôi! _Song Ngư nhếch môi.
- Phải đó, tớ mang tiếng là chị, chỉ là bù nhìn mà thôi, sao dám sánh ngang với Nhân Mã mỹ nhân chứ!
- Hahahaha...
- Yah!!! Mới sáng ra mà mấy cậu đã...
- Chị Bảo Bình!!!
Nhân Mã còn chưa kịp gào lên oan ức, thì giọng nói lớn ở bên ngoài truyền đến, quan trọng hơn, người được nhắc đến ở đây lại là Bảo Bình. Đồng loạt cả đám đều hướng ánh mắt ra bên ngoài.
Bảo Bình vừa đến trước cửa lớp, lại bị một cậu nam sinh chặn lại. Người này, hình như cô gặp một lần rồi, nhưng chắc chắn không quen.
- Cậu gọi tôi?
Bảo Bình nhướn mày, lên tiếng để xác minh lại. Cậu trai kia gật đầu, sau đó gãi gãi đầu ngại ngùng:
- Chắc chị không nhớ, em là người hôm trước được chị sơ cứu ở phòng y tế đó! Người mà chị đã xin lỗi vì mạnh tay đó!
Bảo Bình hơi chau mày, như đang cố nhớ lại những gì cậu trai kia miêu tả, sau đó mới ồ lên một tiếng:
- À, là cậu, người nhát gan đó hả!
- À vâng, là em đấy ạ! _Chàng trai kia hiền lành gật đầu, thế nhưng Bảo Bình vẫn thấy kỳ lạ, cô nghi vấn:
- Nhưng chuyện đó đã xảy ra cách đây 3 tháng rồi, tôi cũng không quen biết cậu, vậy cậu tìm tôi làm gì?
Chẳng hiểu sao khi lời Bảo Bình vừa dứt, thì mặt cậu trai kia bắt đầu ửng hồng, sau đó còn ngại ngùng, đưa đến trước mặt Bảo Bình một túi kẹo mút:
- Em là Trương Tiểu Khải, lớp 10D, em rất thích chị! Mong chị nhận lấy ạ!
Bảo Bình nghe như sét đánh ngang tai, mặt cô hiện lên một biểu cảm khó tin khiến Trương Tiểu Khải nhìn được cũng khá bất ngờ.
- Khoan khoan đã, cậu đừng đùa chứ! _Bảo Bình tự trấn tĩnh bản thân, rồi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiểu Khải. Trương Tiểu Khải vội vàng giải thích:
- Em không có đùa đâu, em thích chị thật mà!
- Này thằng oắt! _Bảo Bình rít giọng, rồi chống tay ngang hông:
- Tôi chỉ gặp cậu đúng một lần đó, hơn nữa còn chẳng nói chuyện nhiều! Đã thế thời điểm này đã là 3 tháng sau, cậu muốn tôi tin cậu, chẳng khác gì bảo tôi nhìn đàn ông thành phụ nữ, nhìn phụ nữ thành đàn ông cả!
Trương Tiểu Khải bị thái độ quật cường của Bảo Bình làm cho bàng hoàng, sau đó lại lên tiếng giải thích:
- Tuy chỉ gặp chị vào lúc đấy, nhưng khoẳng khắc chị sơ cứu cho em, em đã bị tiếng sét ái tình rồi!
O_O
Bảo Bình nghe xong, toàn thân liền nổi da gà, cô vội vàng trả lại bịch kẹo mút cho Trương Tiểu Khải, sau đó phất phất tay đuổi cậu ta đi:
- Cậu điên rồi! Đừng có làm phiền tôi nữa!
Nói rồi cô vội vàng chạy vào lớp, rồi nhanh chóng khóa cửa lại, mặc cho Trương Tiểu Khải bên ngoài đang gọi ý ới, trông rất đáng thương.
- Đúng là hết nói nổi!
Bảo Bình khẽ rùng mình, vừa định quay về chỗ ngồi thì bị mấy gương mặt man rợ của đám bạn dọa cho một trận. Kim Ngưu chớp chớp mắt, môi cong mỉm cười, lời nói yếu liễu vang lên:
- Bảo Bình~ Chàng trai kia là ai thế?
- Cậu có cần giải thích gì không?
Nhân Mã cũng chớp chớp mắt, khiến Bảo Bình thật buồn nôn, cô vội vàng xua đám bạn hâm dở tránh ra, rồi về chỗ ngồi.
- Đừng bỏ đi không một lời như vậy chứ lớp trưởng!
Bạch Dương cuộn mình trong chiếc chăn, gây sự chú ý đến Bảo Bình, khiến cô một phen hoảng hồn. Cô đành khai ra mọi chuyện.
- Ai chà, Bảo Bình sắp thoát kiếp F.A rồi nha~
Kim Ngưu buông lời trêu chọc, liền thấy Bảo Bình bẻ khớp tay, nghe rộp rộp, cô đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn con bạn thân:
- Bớt nói xàm đi, tao không thích người trẻ tuổi hơn mình nhé!
- Á à, vậy là thích người lớn tuổi hơn đúng không? _Nhân Mã ngộ nghĩnh chen vô, Sư Tử cũng tiếp lời:
- Như thầy Ma Kết chẳng hạn!
- Hahaha!!!
Cả đám phá lên cười, gì chứ hiếm lắm mới có thể trêu chọc chị đại Bảo Bình a.
Xạch! Xạch!
Đột nhiên, tiếng ổ nắm cửa cứ vang lên, cả đám nhìn ra thì thấy Song Tử đang đứng ngoài cửa, cố gắng mở cửa đang bị khóa trái. Bảo Bình thấy vậy liền chạy ra mở cho anh.
- Ủa mà sao chưa thấy Thiên Bình ta? Cậu ấy nghỉ học à? _Kim Ngưu nhìn vào chiếc bàn sau lưng mình, rồi nhìn sang Sư Tử như kiểu "tớ đang hỏi cậu đấy". Sư Tử nhún vai:
- Tớ chịu thôi!
Lúc này, Song Tử mới khẽ đưa ánh mắt sang nhìn chỗ ngồi còn trống kia, biểu cảm trên gương mặt thật khiến người khác không thể đoán ra được.
Xạch!
- Mấy cậu, biết chuyện gì chưa!
Cả đám có chút ngạc nhiên, khi nhìn thấy Xử Nữ chạy vội vào lớp. Bảo Bình nhíu mày:
- Nhà trường thông báo nghỉ học à?
- Hay cậu trúng vé số?
- Ày, nếu trúng vé số, cậu ta không dám thông báo với chúng ta đâu!
- Đúng, nó ki bo lắm!
-_-!!!
Mặt Xử Nữ lúc này đen như cái đít nồi, cậu phải hét lên để đám giặc non kia im mồm, rồi mới thông báo:
- Cự Giải rời khỏi Hội học sinh rồi!
- Hả?
Xạch!
Trong khi cả đám đang thắc mắc các kiểu, thì Cự Giải bước vào lớp. Kim Ngưu vội vàng chạy đến chỗ Cự Giải, lên tiếng:
- Cự Giải, sao cậu lại rời khỏi Hội học sinh vậy?
- Hả? _Cự Giải có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn sắc mặt của những người bạn mà hỏi:
- Sao các cậu biết vậy?
- Đây nè, Xử Nữ nói đó! _Nhân mã vô tư trả lời. Cự Giải ồ lên một tiếng, rồi cười nhẹ:
- Cũng không có gì đâu, tớ chỉ là có vài chuyện cần phải tập trung thôi!
- À, vậy chuyện bà của cậu, cậu ổn chứ?
Bảo Bình trầm giọng lại, đây là buổi đầu tiên Cự Giải đi học lại sau một tuần suy sụp, chắc là khó khăn lắm đây. Nhưng trái với suy đoán của Bảo Bình, Cự Giải mỉm cười:
- Tớ không sao! Con người mà, sống đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ chết thôi!
- ...
Cả đám cũng không biết nói gì thêm, quả nhiên, Cự Giải không muốn ai phải lo lắng cho mình.
Nhìn Cự Giải đang chuyên tâm đọc sách, trong ánh mắt Sư Tử lại phảng phất một niềm cảm thương.
...
Cục cảnh sát trung ương quận Wet...
"Hiện tại đã có năm trường hợp mất tích xảy ra ở khu Wet, theo như điều tra, chúng tôi phát hiện ra một số đặc điểm chung giữa các nạn nhân."
"Đầu tiên, bọn họ đều sinh sống ở phố Wet
Thứ hai, tất cả nạn nhân đều là nữ.
Thứ ba, bọn họ đều là những người có dáng người mảnh mai và thon gọn.
Thứ tư, Bọn họ đều sống một mình.
Cuối cùng, tất cả đều đang độc thân"
"Chúng tôi đã thử dựa trên địa chỉ của các nạn nhân để điều tra, nhưng không có manh mối gì, có vẻ như tên hung thủ hành sự không phải dựa trên vị trí địa lý!"
"Có vẻ tên hung thủ đã theo dõi nạn nhân một thời gian rồi mới ra tay, vì thời điểm mất tích đều cách xa nhau, độ khoảng từ một đến một tháng rưỡi!"
- Vậy chú có biết một đặc điểm nào đó của hung thủ không ạ?
Cự Giải chăm chú nhìn hồ sơ của các nạn nhân, chợt cất tiếng nghi vấn. Chú cảnh sát kia có chút đăm chiêu:
- Bọn chú chỉ có một manh mối duy nhất từ hung thủ, qua camera đường phố hôm đó ghi lại, hắn ta có hình dáng rất cao đấy, phải từ m8 trở lên cơ! Mà này... _Đoạn, chú cảnh sát nhìn Cự Giải, trong lòng có chút nghi hoặc:
- Có thật cảnh sát trưởng Lâm bảo cháu đến đây lấy tài liệu vụ án không?
Cự Giải nhận đống tài liệu từ chú cảnh sát kia, liền cười mỉm thân thiện:
- Cháu nói dối chú làm gì chứ, nếu không tin, chú có thể điện cho ba cháu để xác minh mà!
- Ây, chú không có ý đó... _Chú cảnh sát kia cười trừ, sau đó cũng nhắc nhở Cự Giải:
- Cháu cũng đừng ra ngoài vào buổi chiều tối một mình, mặc dù khu phố này đã được gia tăng phòng vệ, nhưng vẫn rất nguy hiểm!
- Vâng, cháu biết rồi, cháu chào chú ạ!
Nói rồi Cự Giải cúi chào mấy chú trong sở cảnh sát, rồi ra về.
Cô đã phải khéo léo lắm mới có thể đi lấy tài liệu này thay cho một nhân viên của sở cảnh sát, trước khi đưa cho ba cô, cô cần phải sao chép lại toàn bộ nội dung của tài liệu này.
Cô nhất định sẽ tìm ra tên hung thủ đấy!
...
Sáng hôm sau...
Zodiac High School...
Lớp 12S...
- What The F... Hell???
Xì xầm... xì xầm...
Bảo Bình vừa vào lớp, tự dưng thấy mọi người đang bâu quanh bàn học của mình, thầm hỏi chuyện gì đang xảy ra.
- Nhường chỗ một chút đi!
Bảo Bình vừa bước vừa lên tiếng, mấy người kia nghe thấy giọng của Bảo Bình, liền phân tán ra chỗ khác. Còn chưa kịp vào chỗ, Bảo Bình đã bị kinh động, trên bàn của cô... một thùng kẹo mút. Cái này ăn một năm cũng không hết.
- Ai dà dà, mọi người cứ tự nhiên, mỗi người một cây, ai có nhu cầu lại đến lấy tiếp nha~
Kim Ngưu bốc từng