Chương 97: - Em là của tôi, mạng của em là của tôi

Xin Chào Ác Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Sự thay đổi đột ngột của Timmy khiến mọi người đều không kịp phản ứng, Timmy lấy tốc độ nhanh nhất tấn công Thiên Ân, sau khi cào vào cổ cậu một đường hắn bị Erik đánh bay- ra hộc máu nằm trên nền đất không đứng dậy nổi.

Một chưởng này của Erik coi như phá toàn bộ gân mạch của hắn, hắn so với tàn phế không khác là bao. Tuy cơ thể U linh cùng Vampire giống nhau có thể tự lành vết thương, nhưng bọn chúng là khắc tinh của nhau, vết thương để lại cho đối phương cũng không thể tự chữa lành được.

Một kẻ tàn phế còn sống làm gì, khi Timmy đang định kết liễu đời mình thì hắn bị đánh một chưởng nữa ngất đi.

Kẻ đánh ngất hắn không phải ai khác chính là Dylan, sau khi được đưa ra từ hầm tối rồi được chữa trị, cơ thể cũng dần hồi phục, Dylan cùng đoàn U Linh đi tới bến tàu. Nhưng chưa kịp lên tàu thì cả đám bọn hắn đều bị bắt hết ... kết cục này mới đầu cậu cũng đoán được rồi.

Đánh ngất Timmy xong cậu bị một đám Vampire bao vây, địch ý nồng đậm.

Thiên Ân sau khi bị cào một đường ở cổ, quá tức vì mình xui sẻ hết phần người khác mà ngất đi. Erik chặn máu ở vết thương cho cậu rồi ôm cậu lên, mặt không chút độ ấm từng bước như Tu La dưới địa ngục đi đến chỗ Timmy.

Thấy sát ý nồng đậm từ Erik tất cả đều tránh ra, nhường đường cho hắn.

Dylan nhận thấy được sát ý của Erik, cậu đưa tay chắn trước người Timmy.

" Chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi cho các người thông tin, mạng của Timmy là của tôi"

" Tránh ra" Erik lạnh lùng nói " Lúc đó chưa nhắc đến việc hắn được bắt cóc hay làm em ấy bị thương"

" Anh không được nuốt lời như vậy" Dylan hơi hoảng loạn nói " Tôi sẽ dẫn Timmy đi, tuyệt đối không xuất hiện trước mặt các người nửa bước. Xin anh" Dylan cắn môi đến gần bật máu, cậu biết những gì Timmy làm với Thiên Ân không thể tha thứ được, nhưng cậu không thể mất người con trai này. Cho dù hắn có làm sai bao nhiêu điều cậu vẫn không thể giương mắt nhìn hắn chết.

Erik nhìn cậu rồi lạnh lùng quay đi " Đừng bao giờ trở lại đây"

" Được" Dylan nói " Thay tôi gửi lời xin lỗi đến cậu Thiên Ân".

Nói xong Dylan ôm lấy Timmy rồi rời khỏi đó.

....................

Trận chiến kết thúc

Nhưng từ lúc trở về đến bây giờ Thiên Ân vẫn mê mang suốt không có dấu hiệu muốn tỉnh.

" Đi gọi Albert đến đây" Erik phân phó quản gia, mắt không lúc nào rời khỏi Thiên Ân.

" Vâng " Quản gia lui ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại cho hai người.

Erik nhìn chằm chằm vào cậu con trai đang nằm trên giường, tay anh đưa đến luồn vào những sợi tóc mềm mượt đang rũ xuống của cậu. Nhìn Thiên Ân nằm yên trên đó ánh mắt nhắm liền, trong lòng Erik có một dự cảm sợ hãi không rõ, anh rất nhớ tiếng cậu líu lo bên cạnh.

Erik cúi xuống hôn lên trán Thiên Ân, bảo bối mau tỉnh dậy đi nào.

Albert rất nhanh được gọi đến.

" Em dâu bị làm sao đấy" Albert đến bên giường Thiên Ân quan sát vết cào trên cổ cậu rồi nhíu mày " Mang một ít nước muối cùng khăn sạch đến đây" Albert phân phó cho người bên dưới rồi lấy một chút thuốc bột mang theo bên người rắc vào vết cào trên cổ Thiên Ân.

Vết thương vốn không nghiêm trọng chỉ còn vài vết máu đông bỗng nhiên nở ra hấp thụ số thuốc bột Albert vừa rắc vào sau đó lại kết lại thành máu đông.

Erik gần như bóp nát chiếc bàn trước mặt khi nhìn thấy sự việc vừa rồi.

" Em ấy bị làm sao" Erik kiềm chế lại hỏi Albert.

" Em dâu bị trúng độc rồi" Albert cau mày nói " Tất cả máu của em dâu đều bị nhiễm độc "

Tay Erik đập một phát xuống bàn, chiếc bàn nhanh chóng biến thành vụn gỗ.

Đáng lẽ hắn không nên thả tên Timmy đi dễ dàng như vậy.

" việc này không phải do Timmy làm" Albert quan sát một lúc rồi kết luận " với tình hình hiện tại của cậu ấy thì độc tố được đưa vào cơ thể từ lúc còn bé, loại độc này không dễ phát hiện ra. Nếu không phát hiện kịp thời, đến khi độc tố ở trong cơ thể đủ thời gian, cậu ấy sẽ bị đột tử."

Erik vẫn lạnh lùng nắm chặt tay Thiên Ân chờ Albert nói tiếp.

" Độc này cũng của U linh tạo ra, nhưng nghe nói đã được bán ra ngoài từ mấy chục năm trước. Nó không dễ phát hiện, cũng không có một chút biểu hiện ra bên ngoài. Chỉ có U linh mới biết cách nhận ra nó, nhưng chính họ cũng không có cách chữa khỏi nó" Albert lắc đầu " không ngờ tiểu Ân còn nhỏ đã bị mấy ông già trong gia tộc hạ độc thủ"

Erik cau mày, mấy tên trưởng lão Ân gia đã bị giết từ lâu, bọn chúng nên cảm thấy may mắn vì đã được chết quá dễ dàng nếu không... Ánh mắt Erik lạnh đi.

" Có lẽ Timmy đã biết Thiên Ân bị trúng độc nên mới làm vậy để báo cho chúng ta" Quan sát Thiên Ân một lúc hắn nói tiếp " Chính cậu ta đã thử giải độc cho Thiên Ân nhưng không được" Albert gật gù cái tên Timmy này đầu óc có vấn đề, thích gây chiến khắp nơi nhưng đối xử với em dâu của hắn tốt phết.

Không khí trong phòng lạnh đi, Erik không muốn mang nợ bất kì ai, coi như lần này Timmy đã giúp hắn phát hiện ra độc của Thiên Ân, nhưng độc cũng là của U linh tạo ra, hắn vẫn không có chút thiện cảm nào với tên Timmy đó cùng với gia tộc của hắn.

" có cách nào chữa được không" Erik lạnh lùng hỏi Albert.

" Anh đã nói rồi mà, từ trước đến nay chưa ai có thể giải được độc này" Albert vò đầu mình " tất cả sách y học đều nhắc đến nó với sự sợ hãi không có cách giải... độc này không cho người ta một đường lui."

Khăn sạch cùng nước muối được mang đến, Erik tiếp lấy rồi lau khẽ lên vết thương của Thiên Ân. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, chỉ sợ mạnh tay một chút sẽ làm cho cậu đau.

Em là của tôi, mạng của em cũng là của tôi, tử thần cũng không có quyền quyết định.

Erik hôn lên tay của Thiên Ân rồi quay ra phân phó với quản gia.

" Tôi muốn lập ước định sinh tử, chuẩn bị những thứ cần thiết giúp tôi"

Hắn nói câu nói đó ra, tất cả những người trong phòng đều sững sờ. Hoàng tử Erik muốn lập Ước định sinh tử. Việc này cũng không phải chưa được Vampire nào thực hiện nhưng không phải ai cũng nguyện ý cùng người khác lập ước định này.

Erik vuốt ve khuôn mặt của Thiên Ân, vốn dĩ muốn cho em hưởng thụ một thời gian làm người nữa, nhưng có lẽ như vậy là đủ rồi...

..........................

Ước định sinh tử ... Tất cả Vampire đều sục sôi khi biết được Erik sẽ thực hiện ước định này, mà đối tượng lại là một con người... Đúng là không thể ngờ được... Có kẻ ngưỡng mộ hắn, có kẻ chê cười, nhưng hầu hết là khâm phục vì hắn dám làm vậy.

Thực hiện Ước định sinh tử, buộc chặt mạng sống của hai người với nhau, cùng sinh cùng tử, đồng thời sức mạnh cùng quyền lực của hai người cũng sẽ chia sẻ với nhau. Linh hồn mỗi người sẽ được trao một nửa cho người kia. Cảm xúc, đau đớn của một người cũng được người kia cảm nhận được... Cuộc sống buộc chặt với nhau mãi mãi không chia lìa...

Trước kia Erik đọc được một cuốn sách cổ, nói rằng nếu muốn không bị hấp dẫn bởi máu của con người thì chỉ cần biến kẻ đó thành Vampire hoặc thiêng liêng hơn là ký ước định sinh tử với kẻ đó, khi ấy máu của kẻ đó sẽ không còn hấp dẫn với mình nữa. Nhưng nếu như vậy Thiên Ân sẽ không còn được thưởng thức những hương vị đồ ăn mà cậu yêu thích, cũng không thể làm những điều mà con người có thể làm... Erik không nỡ để cậu sống như hắn... nên mới để cậu sống thêm mấy chục năm nữa rồi sẽ ký ước định sinh tử với cậu.

Nhưng với tình huống bây giờ không thể không đẩy nhanh tiến độ được rồi.