Đăng vào: 12 tháng trước
Trong thời kỳ bận rộn, dầu sôi lửa bỏng như thế này mà bỏ đi du lịch cũng là một hành động hơi bốc đồng của Thiên Ân. Nhưng biết làm sao được một năm cậu chắc chắn phải đi du lịch ít nhất một lần. Khác với các năm trước hiện tại ngồi cùng Thiên Ân trên chuyến bay đến thành phố C còn có Erik. Sau khi dụ dỗ thành công hoàng tử nhà người ta, Thiên Ân đã ngay lập tức lôi Erik lên máy bay trước khi anh kịp đổi ý.
Ngồi trên máy bay nhìn quang cảnh bên ngoài, Thiên Ân dựa vào bên người Erik tỏ vẻ suy tư.
"Erik lần này là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch với nhau nhỉ. Anh có phải trước kia anh rất ít khi ra khỏi Trường Aristocratic World đúng không"
Thấy người bên cạnh cười híp cả mắt, Erik rất có cảm giác muốn đánh người. Anh sống nhiều hơn cậu không chỉ là một hai năm đâu, mà là hơn mấy trăm năm rồi đấy. Khác biệt thế hệ đúng là làm người ta đau đầu mà.
"Anh từng đến thành phố C chưa, ở đó vui lắm đấy, nhất là hoạt động về đêm chỗ đó vô cùng náo nhiệt, mỗi khi có thời gian rảnh tôi thường đến đó"
Nghe Thiên Ân ngồi mài mài, chít chít bên cạnh, Erik không khỏi cảm thấy ai oán cái quyết định nhất thời hồ đồ của mình.
"Em yên lặng hay để tôi ném em ra khỏi máy bay"
Nghe được câu uy hiếp của Erik, Thiên Ân càng hào hứng bổ nhào vào người anh rồi nói.
"Anh nỡ sao, anh nỡ sao..."
Vừa nói Thiên Ân vừa cọ cọ mặt mình vào lồng ngực của Erik, làm nũng anh.
"Nếu em cứ ồn ào như vậy tôi sẽ hy sinh, để quãng đời sau được bình yên đấy"
Thiên Ân ủy khuất bĩu môi, vẽ vòng tròn lên ngực của Erik. Thấy tiểu yêu tinh hờn dỗi, Erik xoa xoa đầu cậu, đúng là anh không nỡ vứt bỏ cậu.
--------------
Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống thành phố C. Đúng như những lời đồn về nơi đây, một nơi vô cùng nhộn nhịp, thành phố không ngủ.
"Đói chưa chúng ta đi ăn"
Erik ân cần chăm sóc Thiên Ân. Tiểu yêu tinh này đúng là cưng chiều bao nhiêu cũng không đủ.
Sakura nằm trong đống hành lý của hai người họ mà khóc không ra nước mắt. Nó cũng muốn đi chơi.
Sau khi tham quan vài địa điểm ở thành phố C, Thiên Ân thỏa mãn gối đầu lên đùi Erik ngủ ngon lành.
Erik biết Thiên Ân không chỉ vì bốc đồng mà đến nơi đây, sắp tới là ngày giỗ của ba, mẹ cậu. Mà thành phố C lại là nơi mà cả gia đình Thiên Ân sống cùng nhau từ khi Thiên Ân còn nhỏ. Tuy ba, mẹ Thiên Ân đến với nhau từ hôn nhân chính trị, nhưng lâu ngày sinh tình, Thiên Ân là kết tinh tình yêu của họ.
Cái chết của ba, mẹ mình cũng khiến Thiên Ân ảnh hưởng rất nhiều, tuy mọi ngày nhìn cậu ồn ào, gây chuyện nhưng Erik biết vì muốn người khác quan tâm mình, nên cậu mới gây nhiều trò như vậy.
Vuốt nhẹ mái tóc của người đang an ổn gối đầu lên đùi mình, Erik khẽ thở dài, tôi phải làm gì cho em mới tốt đây.
Thành phố C tuy náo nhiệt nhưng khi đi xa về phía ngoại thành sẽ là một khung cảnh hoàn toàn khác, có núi, có sông, yên bình nên thơ tạo cho người ta cảm giác thư thái thấy lạ.
Hôm nay Erik cùng Thiên Ân đi về ngôi biệt thự trên núi ngôi nhà trước đây Thiên Ân đã từng sống.
"Erik em sẽ dẫn anh đi tham quan nhà của em. Không phải ai em cũng dẫn về đây đâu, anh phải cảm thấy vô cùng may mắn khi được em để ý đấy"
Erik mỉm cười nói.
"Rất vinh hạnh, có cần tôi đáp lễ cho em không"
Thiên Ân cười híp mắt vòng tay qua cổ Erik.
"Tất nhiên là muốn"
Vừa dứt câu đôi môi cậu đã được một đôi môi khác bao trọn.
-----------------
"Đồi thông này hồi bé em vẫn hay ra đây chơi đùa"
Thiên Ân ôm lấy một cái gốc cây to rồi cười toe toét, bộ dạng cậu rất chi là thiếu đánh.
"Đừng hy vọng tôi chơi mấy trò thiếu não ấy với em"
Thiên Ân ỉu xìu xuống rồi đi đến cạnh Erik.
"Đưa anh đến nơi này"
Thiên Ân cầm tay Erik kéo anh đến căn cứ bí mật ngày bé của cậu.
Nói là căn cứ bí mật nhưng thực chất cũng chỉ là một mảnh đồi không ai tìm được thôi. Thiên Ân nằm xuống ngắt một cọng cỏ đưa lên miệng.
"Anh cũng nằm xuống đây đi"
Erik nghe theo Thiên Ân, nằm xuống cạnh cậu.
"Tôi sẽ luôn ở bên em"
Tôi sẽ không như họ để em lại một mình, không để em phải chống chọi mọi với thứ một mình một lần nào nữa.
Thiên Ân cắn môi rồi lăn vào lòng Erik.
Anh có biết câu nói đó một khi đã nói ra là không thể rút lại được không.
Thiên Ân biết Erik biết mọi thứ về cậu, chuyện của ba, mẹ cũng không thể dấu được anh. Cậu không cần lòng thương hại của bất kỳ ai. cậu sẽ trở nên thật mạnh mẽ, sẽ không để ai dám động đến người cậu yêu thương.
"Em không có yếu đuối, em đã giết hết những kẻ đó"
Đúng vậy cậu đã giết hết tất cả những người đã hãm hại ba, mẹ cậu, không một kẻ nào sống sót. Họ phải trả giá cho những điều họ đã làm với gia đình cậu.
"Tôi biết"
Erik cưng chiều mà xoa đầu cậu.
Hai người cùng nhau nhìn về phía xa kia, cảnh đẹp thiên nhiên vẫn là những thứ tuyệt vời nhất, bỏ lại sau lưng tất cả những mưu toan, lừa lọc. Hiện tại bây giờ ở đây chỉ có hai người, nếu có thể Erik lựa chọn sẽ ở đây với Thiên Ân không muốn quan tâm đến tranh đấu ngoài kia nữa.
Ở đây hai người có thể quên đi thân phận và trách nhiệm về gia tộc của mình. Ở đây hiện giờ họ chỉ là hai người yêu nhau và ở cạnh bên nhau, giây phút này đúng là vô cùng đáng trân trọng.
----------------------